Thế nhưng không đợi cho Bách gia liên minh kịp chạy ra khỏi Hư
Không Địa, chỉ thấy ở bên ngoài Hư Không Địa chợt xuất hiện mây mù quay cuồng không ngớt, cấp tốc tràn ngập trong hư không. Đám người Bách gia liên minh nhất thời không quan sát, nhao nhao đụng vào đó, chỉ trong thoáng chốc liền không thấy đường ra, thần niệm cũng bị áp chế cực lớn, lập tức giống như con ruồi không đầu, không phân biệt được đông nam tây bắc.
Tình hình này, sao mà nhìn quen mắt như vậy?
Đây rõ ràng chính là mê trận ở ngoại vi Hư Không Địa a, trước đó khi bọn hắn xông tới từ bên ngoài đã từng bị mê trận này ngăn lại, cuối cùng phải nhờ Loan Bạch Phượng xuất thủ phá trận này thì Bách gia liên minh mới có thể tiến quân thần tốc, thẳng tiến Hoàng Long.
Tất cả mọi người đều cực kỳ sợ hãi, nghĩ làm sao cũng không thông, trận này rõ ràng đã bị phá, sao còn có thể mở ra một lần nữa.
Khổng Phong cũng nghĩ không thông, trên lâu thuyền, hắn quay đầu nhìn về phía Loan Bạch Phượng, khẽ quát: "Loan sư muội, đây là có chuyện gì?"
Gương mặt xinh đẹp của Loan Bạch Phượng cũng trở nên âm trầm: "Chúng ta đều trúng quỷ kế của tên tiểu bối kia, vừa rồi chúng ta e rằng cũng không hoàn toàn bài trừ được mê trận kia." Nàng cho là mình đã phá được mê trận của Hư Không Địa, bây giờ nghĩ lại, hẳn là do tiểu tặc Dương Khai cố ý phối hợp với nàng, mở ra mê trận, thả cổng cho bọn họ đi vào, dẫn quân vào cục. Bây giờ bọn hắn muốn chạy trốn, mê trận này tất nhiên lại một lần nữa mở ra, ngăn cản đường lui của bọn họ.
Vừa nghĩ đến đây, Loan Bạch Phượng liền nghiến răng ken két. Nàng thân là Khai Thiên lục phẩm, là giám ngục trưởng của Hắc Ngục, đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta lừa gạt như thế, trong lúc nhất thời vừa tức vừa giận trong lòng.
Khổng Phong vội la lên: "Sư muội có mấy phần nắm chắc phá được trận này?"
Loan Bạch Phượng không dám nói quá vẹn toàn, sắc mặt âm trầm nói: "Ta thử một chút xem sao."
Vừa nãy nàng ở bên ngoài đã quan sát được rất nhiều biến hóa của mê trận này, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Bây
giờ nếu như tập trung tinh thần phá trận thì không hẳn là không thể thành công.
Đôi mắt đẹp kia lại một lần nữa hiện lên hào quang màu tím, nhìn không chớp mắt về phía đại trận kia.
Ít lâu sau đó, Loan Bạch Phượng nhíu chặt hàng mi, nàng mơ hồ phát hiện, mê trận lần này hình như hơi khác vừa rồi một chút, nhưng rốt cuộc khác ở chỗ nào thì trong lúc nhất thời nàng lại nhìn không ra.
Tạo nghệ trên Trận Đạo của Loan Bạch Phượng quả thực không phải tầm thường, mê trận lần này quả thực có hơi khác vừa rồi, mê trận vừa rồi chỉ có uy lực của trận pháp, còn mê trận vào thời khắc này. . .
Trong mây mù, hai đạo thân ảnh nho nhỏ đứng sóng vai, Bồ Bách Hùng vỗ vỗ đầu của Tiểu Ma Cô, mở miệng nói: "Chính là lúc này!"
"Nha." Tiểu Ma Cô lên tiếng, thân thể lắc một cái, vô số bào tử nhỏ bé không thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí ngay cả thần thức cũng không phát giác ra được cấp tốc dung nhập vào trong đại trận.
Mê trận của Cửu Trọng Thiên đại trận có trận nhãn, hơn nữa còn là một trận nhãn còn sống sờ sờ, đó chính là Tiểu Ma Cô. Bản thể của Tiểu Ma Cô là Huyền Thải Huyễn Cô, có khả năng tạo ảo ảnh cực
mạnh trời sinh. Khi Cửu Trọng Thiên đại trận được bố trí xong, tại thời điểm Vô Lượng đại sư giới thiệu đủ loại uy năng của Cửu Trọng Thiên đại trận cho Dương Khai, Dương Khai đã quyết định một chú ý, đem Tiểu Ma Cô an trí trong mê trận này để làm trận nhãn.
Khi Bách gia liên minh tấn công lần đầu tiên, Dương Khai chỉ mở ra mê trận chứ không để cho trận nhãn phát huy tác dụng, một là vì ẩn giấu, hai là để dụ địch xâm nhập.
Còn bây giờ đối phương muốn chạy trốn, tất nhiên là không cần phải che giấu nữa.
Mê trận không có trận nhãn thì chỉ là mê trận, mê trận có trận nhãn thì lại là Mê Huyễn đại trận! Trận này tất nhiên có sự khác biệt cực lớn so với ban đầu, uy năng đâu chỉ tăng lên một cấp bậc? Khó trách Loan Bạch Phượng trong lúc nhất thời cũng không thể nhìn thấu được.
Vô số bào tử nhỏ bé kia tan vào trong đại trận, trong lúc vô hình tăng lên lực lượng của đại trận.
Trên những chiếc phi hành bí bảo đảo quanh trong mê trận, rất nhiều võ giả bất giác hít những bào tử kia vào trong phế phủ, chỉ trong thoáng chốc, ảo giác liền xuất hiện rậm rạp trước mắt bọn hắn.
Lúc trước khi Dương Khai gặp phải Tiểu Ma Cô trong Thái Khư cảnh thì hắn đã phải dựa vào Kim Ô Chân Hỏa thì mới có thể tránh được một kiếp, nếu không hắn nhất định đã lật thuyền trong mương rồi.
Số võ giả còn lại của Bách gia liên minh bây giờ mặc dù không ít, nhưng có bao nhiêu người co ́thể ngăn cản được ảo ảnh chi lực của Huyền Thải Huyễn Cô?
Trên một chiếc lâu thuyền, một tên võ giả bỗng nhiên xích hồng tròng mắt, đưa tay tế ra bí bảo trường kiếm của mình, chém ra một kiếm về phía bên cạnh. Máu tươi vẩy ra, tên kiếm tu bên cạnh trợn to tròng mắt, không thể tin được nhìn sang đồng môn sư huynh của mình, cho đến chết đi cũng không hiểu vì sao sư huynh lại thống hạ sát thủ với mình.
Trên một chiếc phi xa khác, một nữ tử ngã vào trong vũng máu, bi thương hô: "Sư huynh, ngươi không phải nói thích ta hay sao? Vì sao. . ." Nói còn chưa dứt lời, lại một đạo kiếm quang nhấp nhoáng chém tới, đầu lâu liền phóng lên tận trời.
Mỗi một chiếc phi hành bí bảo đều trở nên hỗn loạn trong một khoảng thời gian cực ngắn, người tu vi thấp rất nhanh thần chí không rõ, lục thân không nhận, tế ra bí bảo đại khai sát giới.
Chỉ có những Khai Thiên cảnh kia mới có thể ngăn cản được một
hai, khi phát giác có điểm không ổn thì liền tự mình thôi động thế giới vĩ lực phòng hộ quanh người. Đối mặt với những môn hạ đệ tử hung hãn không sợ chết đánh về phía bọn họ, bọn họ giết cũng không được, không giết cũng không được, trong lúc nhất thời chợt cảm thấy luống cuống tay chân!
Trong Hư Không Địa, 300 Khai Thiên cảnh dưới sự dẫn dắt của đám người Bàng Đoạt, một lần nữa bay lên không, xông vào trong đại trận đại khai sát giới.
Lần này, chẳng những hơn 300 vị Khai Thiên cảnh trước đó xuất động lại xuất thủ một lần nữa, mà ngay cả mấy người Lô Tuyết và Vân Tinh Hoa cũng gia nhập trong đó. Mặc dù trước đó bọn hắn bị bắt, nhưng lại không cần lo lắng về tính mạng, dù sao Loan Bạch Phượng cũng cần những Khai Thiên cảnh hoàn hảo không chút tổn hại để làm quáng nô, tất nhiên sẽ bảo vệ sự an toàn của bọn hắn. Sau đó bọn hắn lại được phục dụng linh đan diệu dược, khôi phục một trận, đã tốt hơn phân nửa.
Khuất nhục khi bị bắt, tất nhiên là phải hoàn trả.
Huyết thủy và thi thể đầy trời, không ngừng từ trên trời rơi xuống, hùng vĩ tựa như sủi cảo vào nồi vậy.
Trên lâu thuyền của Thiên Kiếm minh, Khổng Phong sắc mặt trắng
bệch nhìn về phía đoàn mây mù quay cuồng kia. Một đoàn khí huyết quay cuồng trong ngực hắn, suýt chút nữa là đã phun ra ngoài.
Xong, lần này triệt để xong, Bách gia liên minh khí thế hùng hổ đến tiến đánh Hư Không Địa, làm thế nào cũng không ngờ rằng kết cục sẽ thành ra như vậy, tin tức như thế nếu như lan ra bên ngoài, vậy thì uy danh của Thiên Kiếm minh sẽ để ở đâu?
Hư Không Địa lấy ở đâu ra nhiều Khai Thiên cảnh như vậy, hơn nữa chất lượng còn rất cao, đại trận phòng hộ của Hư Không Địa này sao lại có nhiều biến hóa như thế?
Hắn cũng xem như nắm bắt thời cơ nhanh chóng, kịp thời quay đầu bỏ chạy cho nên mới không lâm vào trong mê trận. Nhưng vào lúc này, lâu thuyền không lâm vào trong Mê Huyễn đại trận bất quá chỉ có rải rác 7~8 chiếc mà thôi. Những lâu thuyền này nhận thấy thời cơ bất ổn, giờ phút này đều nhao nhao vây quanh đám người Thiên Kiếm minh, giống như muốn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn cho mình vậy.
Loan Bạch Phượng đã từ bỏ việc tìm cách phá trận, trong Hư Không Địa có nhiều Khai Thiên cảnh như vậy vọt vào trong đại trận, giờ phút này còn đang đại khai sát giới, dù nàng tìm được sơ hở thì cu ̃ng không làm nên trò trống gì.
Có điều nàng thân là một vị Khai Thiên lục phẩm, bản thân lại tinh thông trận pháp, tự tin rằng nếu như mình một lòng muốn chạy, đại trận này của Hư Không Địa sẽ không ngăn được mình.
Nhưng mà nàng đã chạy ngàn vạn dặm một chuyến tới đây, cứ như vậy tay không trở về, nàng há có thể cam tâm sao?
Cúi đầu nhìn về phía dưới, Loan Bạch Phượng nói: "Khổng minh chủ, vì kế hoạch hiện tại, chúng ta chỉ còn một biện pháp!"
Khổng Phong hai mắt xích hồng, trong mắt phun lửa, nghe thấy vậy liền nói: "Là biện pháp gì?"
Loan Bạch Phượng ung dung nhìn Dương Khai một chút: "Bắt giặc phải bắt vua trước! Tiểu tử kia mặc dù chỉ là Đế Tôn, nhưng ta thấy những Khai Thiên cảnh trong Hư Không Địa này đều chỉ nghe lệnh hắn. Nếu như có thể bắt giữ hắn, vậy thì chúng ta nhất định có thể
làm cho những Khai Thiên kia sợ ném chuột vỡ bình, càng co ́thể nhất cử phá trận."
Khổng Phong cũng bị tức giận làm hồ đồ rồi. Mắt thấy Bách gia liên minh tổn thất thảm trọng như vậy, lại nghĩ tới việc sau này uy danh của Thiên Kiếm minh và mình sẽ bị hao tổn, hắn nhất thời rối loạn từng tấc lòng, bây giờ nghe Loan Bạch Phượng nói như vậy, hắn lập tức tỉnh ngộ lại.
Khổng Phong ngưng trọng gật đầu nói: "Loan sư muội nói rất đúng, chỉ có điều bên người tên tiểu bối này lại có hai vị Khai Thiên lục phẩm thủ hộ. . ."
Một đám Khai Thiên cảnh của Hư Không Địa đã dốc hết vốn liếng, tất cả đều xông vào trong Mê Huyễn đại trận kia để giết địch rồi, thế nhưng Mặc Mi và Nguyệt Hà thì lại bất động, chỉ chăm chú thủ hộ bên người Dương Khai. Trong chiến trường này, lực lượng của một Đế Tôn cảnh như Dương Khai vẫn có vẻ hơi đơn bạc một chút, các nàng không bảo vệ ở đây thì vô pháp an tâm được.
Loan Bạch Phượng khẽ cười một tiếng: "Thông qua cách xuất thủ của hai nữ tử này để đánh giá, các nàng hẳn là vừa mới tấn thăng lục phẩm không bao lâu, căn bản là không có cách nào phát huy ra được thực lực của một Khai Thiên lục phẩm chân chính. Sư muội có thể vì ngươi kiềm chế lại một người trong đó, về phần một người khác. . ." Trong lúc nói chuyện, Loan Bạch Phượng quay đầu nhìn về phía những phi hành bí bảo gần đó, cười nhạt nói: "Chúng ta còn nhiều nhân thủ như vậy, sao phải sợ nàng ta cơ chứ?"
Khổng Phong hai mắt tỏa sáng, nhịn không được cười gằn một tiếng: "Tiểu tử này tự cao tự đại, đúng là tự tìm đường chết!"
Hư Không Địa có nhiều Khai Thiên cảnh như vậy, nếu như hắn phân ra một bộ phận lưu thủ bên cạnh hắn, vậy thì mình đúng là không có
cách nào bắt được hắn. Nhưng bây giờ Khai Thiên cảnh của Hư Không Địa đều xông vào trong mê trận, chỉ để lại hai vị lục phẩm, điều này giúp cho hắn có cơ hội để thừa dịp.
Quay đầu nhìn chung quanh, ánh mắt của Khổng Phong đảo qua từng tên Khai Thiên cảnh, sau đó bố trí một phen, đám người ở đây liền nhao nhao đồng ý.
Binh quý thần tốc, Khổng Phong cũng không dám chậm trễ, vừa có quyết định thì lập tức làm ngay, tránh việc những Khai Thiên cảnh kia của Hư Không Địa trở về quấy rối.
Lo lắng duy nhất của hắn bây giờ, chính là đại trận công kích kia của Hư Không Địa!
Đạo kiếm quang trước đó đã dọa hắn nhảy dựng một cái, nếu như Loan Bạch Phượng không tế ra ba đạo phòng hộ trận bài tại thời điểm khẩn yếu quan đầu, vậy thì có khi hắn đã chết rồi cũng nên, lâu thuyền của Thiên Kiếm minh cũng chắc chắn sẽ không giữ được, đến lúc đó người dưới tay mình nhất định sẽ tử thương thảm trọng.
Có điều sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, đại trận công kích mạnh mẽ như thế, lực lượng tiêu hao khi vận dụng cũng không thể coi thường được. Hư Không Địa mới thành lập không bao lâu, thời gian bố trí trận pháp cũng không dài, lực lượng tích súc được e rằng cũng là có hạn.
Hư Không Địa tấp nập vận dụng rất nhiều đại trận, có khi không thể đánh ra thêm một kích như thế cũng nên.
Cho dù có đủ lực lượng, chỉ bằng vào một Đế Tôn cảnh như Dương Khai thì e rằng cũng khó lòng thi triển được. Khổng Phong cũng nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, tại thời điểm trước đó khi đại trận công kích kia được triển khai, Dương Khai phải hiệp lực với Nguyệt Hà thì mới có thể thi triển được.
Nói một cách khác, chỉ cần sai người quấy rầy tinh thần của Nguyệt Hà, làm cho nàng ta không có cách nào phối hợp với Dương Khai, vậy thì hắn liền không còn nỗi lo gì về sau.
Một mình Dương Khai không đủ gây sợ, hắn dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết tên tiểu bối này!
Trong Hư Không Địa, Dương Khai ngước đầu nhìn lên, nhìn thấy 7~8 chiếc lâu thuyền kia dưới sự dẫn đầu của Khổng Phong, khí thế hung hăng xông về phía mình thì liền nở hoa trong lòng: "Lão cẩu này muốn chết!"
Hắn cấp tốc truyền âm cho Nguyệt Hà và Mặc Mi, Nguyệt Hà nghe xong, cái đầu nhỏ liền dao động thành trống lúc lắc: "Không được thiếu gia, làm như thế quá nguy hiểm!"