Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4326: Hai vị thượng phẩm



Tu vi Khai Thiên lục phẩm của Khổng Phong, không thể bảo là 

không mạnh, nhưng vị cường giả ẩn tàng này của Hư Không Địa chỉ đánh ra một kích liền khiến hắn trọng thương. Trong đó tất nhiên có một phần do Khổng Phong có hơi không phòng bị, nhưng nhiêu đó cũng đủ để hiển lộ rõ ràng sự cường hoành của người xuất thủ. 

Ngón tay ngọc kia lăng không điểm tới, phá vỡ phòng hộ của Khổng Phong, đánh hắn thổ huyết, dư lực không suy, liên miên bất tuyệt. 

Khổng Phong lui nhanh về sau, nhưng uy lực của một chỉ này lại giống như giòi trong xương, không thể nào thoát ra được, giống như muốn đuổi tận giết tuyệt hắn! Tình cảnh như thế làm cho Khổng Phong lông tơ dựng ngược, con ngươi co lại chỉ còn bằng mũi kim, song quyền biến thành quyền ảnh đầy trời bao trùm khoảng không phía trước, không ngừng ăn mòn uy lực của một chỉ kia. 

Thế nhưng chung quy là tài nghệ không bằng người, mắt thấy một 

chỉ kia tiếp tục áp bách tới, Khổng Phong thầm cảm thấy bi phẫn không gì sánh được. 

Kỳ thực nếu như hắn sớm biết Hư Không Địa có một tôn cường giả như thế này tọa trấn, trong lòng có đề phòng thì chưa chắc sẽ không chịu nổi một kích như thế. Mặc dù hắn không phải là đối thủ của người ta, nhưng cũng không đến mức gặp nguy hiểm đến tính mạng. 

Nhưng đối phương trước đó không lộ khí tức, vừa xuất thủ liền đánh ra một kích lôi đình, thực lực của Khổng Phong lại yếu hơn người ta, vì vậy mới có vẻ chật vật như vậy. 

Khí tức tử vong bao phủ lấy hắn, Khổng Phong mặc dù vô cùng không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. 

Đúng vào lúc này, lại bất ngờ xảy ra chuyện. 

Một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên từ thiên ngoại, ngay sau đó, Mê Huyễn đại trận bao phủ ngoại vi Hư Không Địa bỗng nhiên lóe lên một đạo kiếm quang kinh thiên. Dưới một kiếm này, Mê Huyễn đại trận quay cuồng không nghỉ liền bị phá vỡ, kiếm quang kia thẳng tiến nghênh đón ngón tay ngọc kia, khó khăn lắm mới có thể ngăn cản trước mặt Khổng Phong. Một tiếng oanh thật lớn vang lên, kiếm quang chôn vùi, ngón tay ngọc băng tán, thiên địa vì đó mà run rẩy.

Theo sát đạo kiếm quang kia, hai bóng người bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, trong đó có một bóng người cười khằng khặc quái dị một tiếng, trong nháy mắt bay đến Hư Không Địa thì liền đánh về một hướng, tay như ưng trảo, trảo về phía bên kia một trảo, trong lòng bàn tay kia giống như có mênh mông thiên địa vĩ lực quấy phong vân. 

Phương hướng kia, chính là tiềm tu chi địa của Chúc Cửu  m! 

Có điều đòn công kích này đến nhanh, đi cũng nhanh, một tôn ngọc chưởng từ bên kia nghênh tiếp tới, lại một âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Tại thời điểm quầng sáng kia nổ tung, người này bứt ra lui lại, đứng ở bên cạnh một người khác. 

Người thứ hai cầm trong tay một thanh trường kiếm, kiếm mang trước đó phá vỡ Mê Huyễn đại trận, hiển nhiên là do người này phát ra. 

Khổng Phong trở về từ cõi chết, vừa mừng vừa sợ, mặc dù không biết rốt cuộc là người phương nào xuất thủ cứu mình, nhưng xét theo uy năng của một kiếm vừa rồi, người xuất thủ tuyệt đối là một vị Khai Thiên thượng phẩm. 

Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hai bóng người đứng sóng vai, thiên địa vĩ lực tràn ngập trên người bọn họ, quả thực là hai vị Khai Thiên

thất phẩm! Có điều hai người này đều được bao phủ bởi một tầng mây mù, chỉ có thể nhìn ra hình thể đại khái, căn bản là không nhìn thấy được diện mục chân thực, thậm chí còn không phân biệt được bọn hắn là nam hay là nữ. 

Tâm tư nhất chuyển, ẩn ẩn đoán được lai lịch của hai người này, bất quá Khổng Phong cũng không biết bọn hắn xuất thân từ nơi cụ thể nào. Hắn lập tức chắp tay cúi đầu nói: "Đa tạ ân cứu mạng của hai vị đại nhân." 

Hai vị thất phẩm kia không nói tiếng nào, chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, mắt nhìn về một hướng, một thân khí cơ ngưng trọng đến cực điểm. Trên phương hướng kia, một đạo thân ảnh yểu điệu uốn lượn đi đến, khuôn mặt như vẽ, quốc sắc thiên hương, một chiếc váy dài kéo sau lưng, không phải Chúc Cửu  m thì có thể là ai? 

Từ lúc Chúc Cửu  m xuất thủ đối phó Khổng Phong, đến lúc đạo kiếm quang kinh thiên kia nhấp nhoáng, cứu Khổng Phong trở về từ cõi chết, lại đến lúc hai vị Khai Thiên thượng phẩm quỷ mị này hiện thân, trước sau bất quá chỉ mới ba giây mà thôi. Biến cố phát sinh quá nhanh, thậm chí Dương Khai cũng có hơi không kịp phản ứng. 

Hắn vốn cho rằng có Chúc Cửu  m xuất thủ, Khổng Phong hẳn là chắc chắn phải chết. Chỉ cần Khổng Phong chết đi, cái gọi là Bách gia liên minh kia sẽ liền biến thành năm bè bảy mảng. Bây giờ bên

ngoài Hư Không Địa có Mê Huyễn đại trận bao trùm, đến lúc đó hắn sẽ làm cho bọn chúng lên trời không đường, xuống đất không cửa, tất cả kẻ địch xông vào đều sẽ bị hắn thôn tính sạch sẽ! 

Ai ngờ tại thời điểm khẩn yếu quan đầu này lại còn có biến cố như vậy xảy ra! 

Trong lòng nao nao, Dương Khai ánh mắt như đao, nhìn lề phía hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia, nhếch miệng nhe răng cười nói: "Tốt, rất tốt!" 

Mặc dù hắn không biết hai tên Khai Thiên thượng phẩm này có lai lịch gì, nhưng hắn có thể khẳng định, đối phương tuyệt đối đến từ một số Động Thiên Phúc Địa không muốn nhìn thấy hắn quật khởi. Thế lực sau lưng hai vị này, e rằng chính là thế lực đã sai sử Khổng Phong liên lạc Bách gia tới xâm phạm Hư Không Địa! 

Bây giờ xem ra, hai người này một mực đi theo sau lưng Khổng Phong, trước đó không hiện thân là bởi vì không cần thiết. Hơn nữa Bách gia liên minh vì tiến đánh Hư Không Địa đã mang theo đội hình to lớn như vậy, hai người bọn họ thân là Khai Thiên thượng phẩm của Động Thiên Phúc Địa, nếu như hiện thân thì cũng có hơi lấy mạnh hiếp yếu quá mức, về sau cũng khó ăn nói. 

Cho nên bọn hắn mới theo đuôi phía sau, dò xét tình huống.

Thế nhưng nội tình của Hư Không Địa thực sự làm cho bọn hắn phải giật mình, chủ yếu nhất là việc Dương Khai mang về một nhóm người lớn từ trong Huyết Yêu Động Thiên, làm cho Hư Không Địa lập tức nhiều hơn 300 vị Khai Thiên cảnh, thực lực phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. 

Đây là việc mà ai cũng không nghĩ ra, làm gì có thế lực nào co ́thể lập tức bổ sung thêm hơn 300 vị Khai Thiên cảnh trong khoảng thời gian ngắn như vậy được chứ, hơn nữa trong đó còn có một nắm lớn Khai Thiên lục phẩm ngũ phẩm. 

Bách gia liên minh chiến sự bất lợi, tổn thất nặng nề, hai người này vẫn án binh bất động. Dù sao thì đối với bọn hắn mà nói, sự sống chết của những người kia chẳng có chút liên quan nào tới bọn hắn. 

Thẳng đến khi Chúc Cửu  m xuất thủ, Khổng Phong gặp nạn, bọn hắn mới kìm nén không được, nhao nhao hiện thân. Lần này mặc dù là Khổng Phong liên lạc Bách gia, mượn cơ hội sinh sự, tiến đánh Hư Không Địa, nhưng người sáng suốt đều biết, đây là thủ bút của một số Động Thiên Phúc Địa. 

Làm việc cao điệu như thế, nếu như còn thất bại thảm hại thì đúng là mất hết mặt mũi. 

Cho nên Khổng Phong không thể chết, bất kể bọn hắn nguyện ý hay

không nguyện ý thì cũng đều phải xuất thủ cứu giúp! 

Vào giờ phút này, hai người này thi pháp che đậy diện mạo chân chính, không lấy diện mạo thật gặp người, cũng không muốn bại lộ thân phận. Mọi người trong lòng biết là một chuyện, tìm được bằng chứng hay không thì lại là một chuyện khác, bịt tai trộm chuông như vậy ít nhiều còn có thể chừa chút mặt mũi cho thế lực sau lưng mình. 

Cho tới thời khắc này Dương Khai mới hiểu rõ, Chúc Cửu  m trước đó nói rằng lần này có hơi phiền phức, bảo hắn tự cầu phúc rốt cuộc là có ý gì. 

Có lẽ Chúc Cửu  m đã sớm phát giác được sự tồn tại của hai người này, ngẫm lại cũng đúng, Chúc Cửu  m dù sao cũng là một tôn Thánh Linh, thực lực cường đại, hai người này lén lén lút lút nhìn trộm ở bên ngoài, sao có thể trốn tránh khỏi cảm giác của Chúc Cửu  m được. 

Dương Khai siết chặt nắm đấm, ánh mắt phun lửa, phẫn nộ trong lòng giống như một tòa núi lửa sắp trào dâng, khiến cho một cỗ khí huyết quay cuồng trong lồng ngực hắn. 

Hắn tự tu hành cho hắn, không có làm phiền ai, cũng không làm gì ai, thế nhưng lại bị người ta chèn ép. Trước đó trong Huyết Yêu

Động Thiên kia, rất nhiều tiểu bối làm khó hắn thì cũng thôi đi. 

Tất cả mọi người đều cùng một tiêu chuẩn, nếu thật sự bị người ta giết thì hắn cũng không thể nói gì hơn, bất quá là do học nghệ không tinh mà thôi. 

Bây giờ bọn tiểu bối không làm gì được hắn, những lão gia hỏa này thế mà liền nhảy ra ngoài, đây là hạ quyết tâm muốn hắn bóp chết trong trứng nước a. 

Mặc cho ai gặp phải loại sự tình này thì trong lòng cũng sẽ không quá sảng khoái! 

Hôm nay cũng may có Chúc Cửu  m ở đây, bằng không thì hắn lấy gì ra ngăn cản hai vị Khai Thiên thượng phẩm này đây? Chẳng lẽ muốn hắn ngồi chờ chết hay sao? 

Ánh mắt của Dương Khai du lịch trên người hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia, mặc dù hắn không thấy rõ diện mạo của bọn hắn, nhưng hắn lại dụng tâm ghi nhớ khí tức của bọn hắn. Hắn bây giờ cũng vô pháp xác định hai vị Khai Thiên thượng phẩm này rốt cuộc xuất thân từ nơi nào, nhưng chỉ cần hắn không chết, sớm muộn cũng sẽ có một ngày bọn họ chạm mặt một lần nữa. 

"Thánh Linh!" Tên Khai Thiên thượng phẩm cầm kiếm kia bỗng nhiên mở miệng, âm thanh hơi có vẻ già nua quá đáng, hiển nhiên

không phải giọng nói vốn có của hắn, mà đã được thi pháp xử lý qua: "Xin hỏi phu nhân là vị Thánh Linh nào?" 

Hắn chỉ có thể phát giác Chúc Cửu  m có khí tức Thánh Linh, nhưng lại không thể nào phán đoán bản thể của nàng rốt cuộc là cái gì, trừ phi Chúc Cửu  m hiện ra chân thân! 

"Ngươi biết rồi sao nữa?" Chúc Cửu  m nhàn nhạt trả lời một câu. 

Người cầm kiếm nói: "Hai người chúng ta không có ý làm khó phu nhân, kính xin phu nhân hãy thối lui, hai người chúng ta vô cùng cảm kích!" 

Chúc Cửu  m nhẹ nhàng cười một tiếng điên đảo chúng sinh: "Lời này nên là ta nói mới đúng, kỳ thật bản cung cũng không muốn làm khó các ngươi, các ngươi từ đâu tới đây thì hãy chạy về chỗ đó đi." 

Người cầm kiếm chậm rãi lắc đầu: "Chức trách trên người, không cách nào thối lui, phu nhân thứ lỗi!" 

Chúc Cửu  m nhíu mày: "Chức trách gì?" 

"Phu nhân biết rõ mà sao còn cố hỏi?" 

Chúc Cửu  m quay đầu liếc mắt nhìn về phía Dương Khai, che miệng cười duyên nói: "Hai người các ngươi dù sao cũng là Khai Thiên thượng phẩm, vì một tên mao đầu tiểu bối mà động can qua lớn như vậy, đây là vì cái gì?"

Dương Khai hợp thời hừ lạnh: "Lén lén lút lút mất mặt xấu hổ, có gan tới, vì sao lại không có can đảm hiện ra chân thân, chẳng lẽ là do trời sinh quá xấu, không có mặt mũi nào gặp người khác sao?" 

Người cầm kiếm bất động thanh sắc, phảng phất như không nghe thấy gì, tên đồng bạn kia của hắn thì lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Khai, một cỗ lực lượng tràn trề không gì chống đỡ nổi ầm ầm đánh về phía hắn. 

Dương Khai căn bản là không thể nào phản ứng, tinh thần trống rỗng. Đến khi lấy lại tinh thần, Chúc Cửu  m đã đứng ở trước mặt hắn, một tia mùi thơm chợt bay vào trong lỗ mũi hắn. 

Dương Khai hít mũi một cái, phát hiện nữ nhân này thơm quá a. . . 

Chúc Cửu  m sắc mặt âm trầm, nhìn hằm hằm người kia: "Ai cho ngươi lá gan động đến hắn ở trước mặt ta?" 

Dương Khai thò đầu ra từ sau bả vai của Chúc Cửu  m, tức miệng mắng to: "Bọn chuột nhắt nhát gan, chỉ giỏi lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu, có bản lĩnh ngươi lộ ra chân dung thử xem, chờ ta tấn thăng Khai Thiên xong, nhất định sẽ tới giết chết ngươi. . . Ai, ta còn chưa nói xong đâu." 

Chúc Cửu  m đưa tay nhấn đầu Dương Khai về chỗ cũ. Khi Dương Khai nói, nước bọt đều văng lên trên cổ nàng, đúng là buồn nôn

muốn chết đi được. 

Ở phía đối diện, người kia bỗng nhiên vặn vẹo một trận, bí pháp che đậy hình dạng và dáng người tán đi, lộ ra chân dung chân thực của hắn. Hắn nhếch miệng cười một tiếng: "Ta chờ ngươi!" 

Dương Khai nhìn lại, giận dữ nói: "Vạn Ma Thiên!" 

Người này toàn thân trên dưới quanh quẩn ma khí, rõ ràng đặc thù như thế, nếu như Dương Khai còn không nhận ra lai lịch của đối phương thì đúng là hắn mắt mù rồi. 

Dương Khai phát hiện mình và Vạn Ma Thiên thật đúng là có hơi không hợp nhau, trước đó Tinh Giới họa loạn, chính là do Đại Ma Thần Mạc Thắng làm mưa làm gió, gia hỏa này tuyệt đối xuất thân từ Vạn Ma Thiên. 

Trong Huyết Yêu Động Thiên kia, hắn cũng kinh lịch một khoảng thời gian đi chung không qua vui vẻ với Bùi Văn Hiên. 

Bây giờ trong số hai vị Khai Thiên thượng phẩm đi đến Hư Không Địa, lại cũng có một người đến từ Vạn Ma Thiên, thực sự làm cho người ta không thể nào nhịn được. 

Người này đến từ Vạn Ma Thiên, một người khác lại không biết xuất thân từ nơi nào, Dương Khai mặc dù ẩn ẩn có chỗ suy đoán, nhưng cũng không dám quá mức khẳng định.

Dương Khai nghiến răng nghiến lợi, yên lặng ghi tạc dung mạo của tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên này trong lòng, âm thầm quyết tâm, sớm muộn cũng sẽ có một ngày hắn chém tên gia hỏa này thành muôn mảnh.