Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4327: Một trận cuối cùng



Người cầm kiếm bỗng nhiên mở miệng: "Phu nhân là Thánh Linh tôn sư, nên tiêu dao tự tại, cần gì phải cuốn vào trong cuộc phân tranh này? Không bằng thối lui, kết một đạo thiện duyên thì tốt hơn." 

Chúc Cửu  m thản nhiên nói: "Chỗ chức trách, không cách nào thối lui!" 

Người cầm kiếm hơi sững sờ, ngay sau đó hừ lạnh nói: "Phu nhân đây là khăng khăng đối địch với hai người chúng ta?" 

Cách Chúc Cửu  m trả lời hắn, rõ ràng lặp lại những lời hắn nói vừa rồi. Hắn còn tưởng rằng Chúc Cửu  m đang chế nhạo mình, tất nhiên trong lòng không sảng khoái lắm. Thánh Linh mặc dù cao 

minh, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là Khai Thiên thất phẩm, bên người còn có đồng bạn, cũng không cần e ngại nàng ta. 

Hắn lại không biết, Chúc Cửu  m thật sự có chỗ chức trách trên người, nàng đã là người hộ đạo của Dương Khai, trên một mẫu ba phần đất này của Hư Không Địa, nàng có nghĩa vụ thủ hộ an nguy cho Dương Khai. 

"Là hai người các ngươi muốn làm khó bản cung, bản cung có biện pháp gì khác đâu?" Chúc Cửu  m lạnh lùng liếc mắt. 

Tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên kia là một người tính tình nóng nảy, nghe thấy vậy thì cười lạnh nói: "Bổn quân thật đúng là chưa từng giết Thánh Linh, xem ra hiện tại phải thử một phen xem sao." 

Vừa dứt lời, hắn hơi lắc người một cái, ma khí ngập trời cuồn cuộn tuôn ra, thế giới vĩ lực nồng đậm bành trướng kia tản mạn ra, khiến cho cả Hư Không Địa run rẩy không ngớt, ma khí nhúc nhích quay cuồng, đánh về phía Chúc Cửu  m bên kia. 

Không hài lòng, vậy thì cũng chỉ có thể chiến một trận! 

Người cầm kiếm hơi thở dài một tiếng, thân hình xê dịch lấp lóe, theo sát sau lưng tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên kia, giáp công mà tới.

Chúc Cửu  m vội vã truyền âm cho Dương Khai một câu: "Tiểu tử ngươi tự mình cẩn thận, hai người này không hạng người tầm thường, ta sợ là không thể nào để ý tới ngươi!" 

Dương Khai nghe nàng nói lời này, liền biết Chúc Cửu  m phải vận dụng toàn lực, hai vị Khai Thiên thượng phẩm liên thủ, cho dù nàng là Thánh Linh thì cũng không thể phớt lờ được. 

Chỉ trong thoáng chốc, ba người chiến làm một đoàn, đánh nhau thiên băng địa liệt, nhật nguyệt vô quang, Hư Không Địa không ngừng chấn động, mặt đất băng liệt. 

Dương Khai líu lưỡi không thôi. 

Trước đó trận chiến giữa Mặc Mi và vị Khai Thiên lục phẩm Loan Bạch Phượng kia đã là cực kỳ kịch liệt, nhưng khi so với thể loại trận chiến này thì lại giống như Tiểu Vu gặp Đại Vu, không đáng giá nhắc tới. 

Toàn bộ Hư Không Địa, bây giờ chia cắt thành tứ đại chiến trường, chiến trường to lớn nhất tất nhiên là chiến trường giữa Chúc Cửu  m và hai vị thất phẩm Khai Thiên, chiến trường thứ hai là Mặc Mi và Loan Bạch Phượng chi tranh, chiến trường thứ ba là Nguyệt Hà một mình chống lại rất nhiều Khai Thiên trung phẩm liên thủ, còn trận chiến thứ tư thì là trận chiến trong Mê Huyễn đại trận.

Trong tứ đại chiến trường, nếu nói đến nơi bình hòa nhất thì ắt hẳn chính là cuộc chiến giữa Mặc Mi và Loan Bạch Phượng. Thực lực của hai người này mặc dù đều là lục phẩm, nhưng một người chìm đắm trên cấp độ này nhiều năm, một cái mới vừa tấn thăng, thực lực có chênh lệch rõ ràng. Loan Bạch Phượng chiếm hết thượng phong, bất quá vì nàng muốn bắt sống Mặc Mi, cho nên xuất thủ cũng có lưu chỗ trống, Mặc Mi cũng vẫn có thể ứng phó, hai người đánh nhau coi như bình thản. 

Về phần Mê Huyễn đại trận kia thì lại là đồ sát nghiêng về một bên. 300 Khai Thiên của Hư Không Địa cùng nhau xông trận, Bách gia liên minh thân ở trong đại trận, đầu óc choáng váng, trước mắt ảo giác mọc thành rừng, sao có thể là đối thủ của bọn họ được? Có điều giờ phút này Mê Huyễn đại trận cũng đã bị phá vỡ một lỗ hổng, chính là do người cầm kiếm kia chém ra một kiếm trước đó. Đại trận xuất hiện một lỗ hổng như thế, uy năng đại giảm trong nháy mắt, cũng giúp cho đám người Bách gia liên minh bị chèn ép thở không nổi có một chút hi vọng sống, không còn chật vật như vừa rồi, ngẫu nhiên còn có thể phản kích một hai. 

Dương Khai khống chế ngọc giác đại trận của Hư Không Địa, rõ ràng tình huống của cả Hư Không Địa như trong lòng bàn tay. Hắn chỉ hơi suy nghĩ, liền đem chỉnh thể thế cục khắc sâu vào trong nội tâm.

Hắn nhịn không được mà kêu lên với Chúc Cửu  m: "Ngươi không thể kéo đối phương lên trời đánh nhau được à? Sao cứ chăm chăm chơi đùa lung tung trong Hư Không Địa vậy?" 

Trước đó Mặc Mi và Loan Bạch Phượng đánh nhau cũng là kéo nhau lên trời đánh, cấp độ trận chiến như vậy, uy năng dư ba không thể khinh thường được. Hư Không Địa dù sao cũng chỉ là một khối Linh Châu, nếu bị giày vo ̀quá lợi hại, có khi sẽ sụp đổ thật đấy. 

Hư Không Địa là nơi gốc rễ đặt chân của Dương Khai tại Tam Thiên thế giới này, hắn há có thể không lo lắng sao? 

Có điều Chúc Cửu  m lại không thèm quan tâm những lời hắn nói, cũng không biết là không nghe thấy, hay căn bản là là không có cách nào na di chiến trường được. Nàng ta kịch đấu với hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia trong Hư Không Địa, những tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai. 

"Tiểu tử, ngươi rảnh rỗi quan tâm địa bàn của ngươi như vậy, còn không bằng suy nghĩ thật kỹ xem mình sẽ chết như thế nào đi!" Một giọng nói âm trầm bỗng nhiên vang lên từ bên cạnh. 

Dương Khai giật mình, lúc này mới nhớ ra, còn có một tên Khổng Phong đang nhìn chằm chằm mình! Trong cục diện hiện tại, Hư Không Địa và Bách gia liên minh đều dốc ra toàn bộ lực lượng, chỉ

còn lại thủ lĩnh của hai trận doanh cô đơn chiếc bóng, cơ hội tốt đẹp như vậy, Khổng Phong há có thể bỏ lỡ soa? 

Mặc dù hắn nhất thời không quan sát, bị Chúc Cửu  m oanh ra một kích đánh trọng thương, nhưng nội tình của Khai Thiên lục phẩm vẫn còn đó, cho dù thân bị trọng thương, nhưng muốn giết một tên Đế Tôn cảnh thì nào có khó khăn gì? 

Có điều mục đích chuyến đi này của hắn cũng không phải là muốn giết Dương Khai, vì vậy mặc dù trong lòng có sát cơ vô hạn, hắn cũng chỉ có thể đánh lên chủ ý bắt sống đối phương. 

Chỉ cần có thể bắt giữ Dương Khai, vậy thì cục diện hiện tại sẽ bị phá vỡ ngay lập tức. Bây giờ Dương Khai đã không còn người nào để dùng, đơn giản chính là cá nằm trên thớt, mặc hắn nhào nặn. 

Lúc Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khổng Phong vẻ mặt tái nhợt, thổ một búng máu ra bên cạnh, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn qua mình. 

Bốn mắt đối mặt, Dương Khai trong nháy mắt phát giác Khổng Phong một mực khóa chặt khí cơ của mình, không gian bốn phía đều bị lực lượng lớn lao giam cầm, hiển nhiên là vì Khổng Phong cố kỵ Không Gian Pháp Tắc của hắn, lo sợ hắn thấy thời cơ bất ổn chạy trốn đi. Không chỉ thế, Khổng Phong còn đi từng bước một về phía

Dương Khai, theo bộ pháp tiến lên, uy áp của Khai Thiên lục phẩm chậm rãi bao phủ lấy Dương Khai. 

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Dương Khai thản nhiên nói: "Khổng Phong, nếu ta là ngươi, vậy thì ta sẽ thối lui để có thể bảo toàn tính mạng, ngu xuẩn mất khôn chỉ chuốc lấy kết thúc bi kịch mà thôi!" 

Khổng Phong bất chợt giật mình, vội vàng dừng lại, thần niệm tỏa ra, dò xét tứ phương! 

Hắn bị Dương Khai làm cho sợ hãi. Trong chuyến đi này, Dương Khai và Hư Không Địa mang đến cho hắn rất rất nhiều thứ ngoài ý muốn. Mấy trăm Khai Thiên kia, Cửu Trọng Thiên đại trận không ngừng biến hóa kia, còn có Thánh Linh nữ tính ẩn giấu trong Hư Không Địa kia. . . 

Ai có thể ngờ được, một cái Hư Không Địa nho nhỏ thế mà lại ẩn giấu nhiều lực lượng như vậy? 

Cho nên Dương Khai nói thế này, Khổng Phong cũng không dám phớt lờ, sợ Dương Khai lại cấp cho hắn một kinh hỉ ngoài ý muốn gì đó. 

Có điều sau khi điều tra một phen, phát hiện bốn phía không có chút uy hiếp nào, Khổng Phong liền nghĩ lại, ngay cả Thánh Linh nữ tính cường đại cũng đã xuất động, Hư Không Địa đâu còn khả năng

ẩn tàng át chủ bài nào khác nữa? Nếu như đối phương còn át chủ bài, vậy thì cũng quá nghịch thiên đi. Thực lực mà Hư Không Địa biểu hiện ra bây giờ, mặc dù không bằng Động Thiên Phúc Địa, nhưng lại đủ để chống lại Thiên Kiếm minh. 

Hắn khẽ quát một tiếng: "Tiểu tử ngươi dám hù ta?" 

Dương Khai thần sắc nhạt nhẽo đáp: "Ngươi có thể động thủ thử một phát!" 

Sắc mặt của Khổng Phong chợt hiện lên vẻ âm tình bất định, sự trấn định của Dương Khai làm cho hắn cảnh giác phi thường, hắn ẩn ẩn cảm thấy nếu như mình thật sự động thủ, có khi sẽ thật sự có kinh hỉ gì đó xuất hiện. 

Thế nhưng một tên Đế Tôn cảnh đứng ở trước mặt mình, nếu hắn không dám động thủ, vậy thì hắn còn là Khai Thiên lục phẩm sao? Cứ thối lui như vậy, e rằng sẽ trở thành sự sỉ nhục cả đời của mình! Huống hồ, mình suất lĩnh Bách gia liên minh đến đây, tử thương thảm trọng, nếu như không có gì để bàn giao, vậy thì kết cục của hắn cũng không xong. 

Tâm tư xác định, Khổng Phong cắn răng khẽ quát: "Tiểu tặc sắp chết đến nơi mà còn dám khoe khoang tâm cơ!" Hắn cảm thấy Dương Khai đây là đang lừa dối mình, lập tức không do dự nữa, thúc giục

lực lượng, đưa ra một trảo chụp vào đầu của Dương Khai. 

"Chính ngươi muốn chết, vậy thì đừng trách ta!" Dương Khai cắn răng quát lớn, đưa tay nắm lấy hư không một cái, chộp Thương Long Thương vào trong lòng bàn tay. Quanh thân hắn chấn động, khí cơ trào dâng, dây cột tóc vỡ nát, tóc dài không gió mà bay, quần áo tung bay phất phới! 

"Khởi trận!" 

Sau khi hắn quát lớn, Hư Không Địa vù vù một tiếng, khiến cho Khổng Phong run lên trong lòng. 

Hôm nay hắn không biết đã nghe được hai chữ này lần thứ mấy rồi, mỗi một lần nghe thấy đều khiến cho phe hắn chịu thiệt lớn. Khi Dương Khai hô to hai chữ khởi trận, Khổng Phong liền ý thức được rằng có chỗ không ổn. 

Hư Không Địa. . . Còn có át chủ bài chưa tung ra! 

Không dám thất lễ, thân hình đột nhiên tăng tốc, chỉ trong chớp mắt liền nhào tới trước mặt Dương Khai. 

Cùng lúc đó, trong Cửu Trọng Thiên đại trận của Hư Không Địa, tất cả lực lượng bắt đầu rót vào trong Thương Long Thương, Thương Long Thương cũng không cự tuyệt, thôn phệ hết tất cả những lực lượng đó!

Cửu Trọng Thiên đại trận được bố trí cách đây không lâu, lực lượng hấp thu từ thiên ngoại cũng không phải quá nhiều, trước đó Dương Khai phát động rất nhiều đại trận, đã tiêu hao bảy tám phần lực lượng tích lũy, Nguyệt Hà đã từng nhắc nhở Dương Khai về điểm này. 

Bây giờ năng lượng còn thừa dư trong đại trận, chỉ vẻn vẹn có thể khởi động lại một lần nữa. 

Mà lần này, thứ Dương Khai thúc giục chính là một tầng công kích cuối cùng của Cửu Trọng Thiên đại trận. 

Đại trận công kích tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất được bỏ thêm vào mấy ngàn hơn vạn kiện bí bảo, một khi phát động liền tạo thành tổn thương lớn lao cho Bách gia liên minh, trận nhãn của tầng thứ hai là Tru Thiên Kiếm, uy lực của một kiếm này, kém chút nữa chém tọa giá lâu thuyền của Khổng Phong thành hai khúc. Nếu Loan Bạch Phượng không tế ra ba đạo trận bài tại thời điểm khẩn yếu quan đầu, Thiên Kiếm minh bên kia tuyệt đối sẽ tử thương vô số, Khổng Phong không chết thì cũng phải trọng thương. 

Tầng thứ ba chính là tầng cuối cùng, trận nhãn của nó không phải thứ gì khác, mà chính là Thương Long Thương của Dương Khai! 

Thương này là do Cự Thần Linh A Đại tặng cho Dương Khai, cấp bậc cực cao, tuyệt đối phải cao Tru Thiên Kiếm và Thiên La Tán kia một

bậc, nhưng mà Dương Khai chưa bao giờ phát huy ra uy năng chân chính của Thương Long Thương, bởi vì thực lực hắn quá thấp, căn bản là không có cách thi triển được sự khủng bố của cây thương này. 

Có điều nếu như có đại trận phụ trợ thì mọi chuyện sẽ không giống như lúc trước. 

Trước đó tại thời điểm thôi động Tru Thiên Kiếm, Dương Khai cần Nguyệt Hà ở một bên phụ trợ, nếu không chỉ dựa vào một mình hắn thì căn bản là hữu tâm vô lực. Nhưng Thương Long Thương thì khác, thương này đã bị hắn luyện hóa hoàn toàn, tâm ý tương hợp với hắn, không thể quơ đũa cả nắm với Tru Thiên Kiếm được. Nhưng nếu thôi động thứ này thì cũng sẽ tạo thành áp lực khó có thể tưởng tượng được đối với hắn, nếu như không thể thừa nhận, vậy thì hắn nhất định sẽ tổn thương bản thân trước khi làm cho kẻ địch bị thương. 

Nhưng vào thơ ̀i điểm này, Dương Khai căn bản là không lo được quá nhiều. Khổng Phong muốn xuống tay với mình, ngoại trừ một tầng đại trận cuối cùng này ra, Dương Khai căn bản là không còn lực lượng nào để đối kháng nữa. 

Thiên địa run rẩy, năng lượng trong Cửu Trọng Thiên đại trận điên cuồng rót vào trong Thương Long Thương, trường thương chấn

động, Dương Khai gần như cầm không được, năng lượng cuồng bạo chẳng những làm cho Thương Long Thương khôi phục lực lượng, mà còn làm cho Dương Khai đau đớn không chịu nổi, toàn thân trên dưới đau đớn không gì sánh được, xương cốt răng rắc răng rắc rung động, lỗ chân lông rịn rịn ra huyết thủy. 

Dùng cảnh giới Đế Tôn thôi động đại trận như thế, tất nhiên là không có khả năng không trả giá đắt. 

Nhưng Dương Khai lại không rên một tiếng, hắn nắm chặt trường thương, nhìn không chớp mắt, hình ảnh trong đầu chỉ còn lại Khổng Phong đang đánh tới từ tiền phương!