Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4332: Cà Lăm



Những Động Thiên Phúc Địa kia vì sao lại có muôn hình vạn trạng, các đệ tử tu luyện thần tốc, còn không phải bởi vì nội tình của bọn họ cường đại hay sao? 

Cho nên Dương Khai mới hạ lệnh phong trận ngay lập tức như vậy! Đại trận phong tỏa, thiên địa vĩ lực tiêu tán sau khi những Khai Thiên cảnh kia chết đi liền bị phong lại trong Hư Không Địa, theo thời gian trôi qua, chúng sẽ có thể bị Hư Không Địa hấp thu đồng hóa. 

Đám người Tô Nhan cùng chư vị Đại Đế vội vã chạy tới. Những võ giả đến từ Tinh Giới như bọn hắn một mực ở trong trạng thái bế quan khổ tu, bây giờ đều đã ngưng tụ ra đạo ấn, chính là thời điểm tốt để luyện hóa  m Dương Ngũ Hành, tất nhiên là không thể lãng phí thời gian. Trận chiến hôm nay gây ra động tĩnh vô cùng lớn, bọn hắn không muốn phát hiện cũng khó. 

Có điều trong trận chiến với cường độ này, bọn hắn căn bản là không có tác dụng gì, vì vậy mặc dù có điểm phát giác nhưng cũng chỉ dám bí mật quan sát, không dám hiện thân. Bởi vì bọn hắn biết lực lượng của bản thân yếu ớt, nếu thật sự chạy tới, không những không giúp đỡ được gì mà trái lại còn có thể trở thành gánh nặng. 

Bây giờ đại cục đã định, bọn họ tất nhiên là muốn chạy tới xem. 

Dương Khai vẫn còn đang chữa thương, Nhị tổng quản Biện Vũ Tình đơn giản nói qua những chuyện đã xảy ra với bọn họ một lần, thế là bọn họ mới biết rằng Hư Không Địa đã hiểm hiểm vượt qua một lần sinh tử kiếp. 

Chư vị Đại Đế liếc nhau, cũng không đi quấy rầy Dương Khai, mà quay đầu trở về bế quan, đám người Tô Nhan cũng giống như thế. 

Cũng không phải là bọn hắn không quan tâm tới tình huống của Hư Không Địa, mà là những gì Hư Không Địa gặp phải hiện tại làm cho bọn hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, lần này Hư Không Địa có thể biến nguy thành an, còn lần tiếp theo thì sao? 

Bọn hắn muốn hỗ trợ thì không thể không tấn thăng Khai Thiên, cần phải giành giật từng giây để tu hành, không dám có bất kỳ sự lười biếng nào. 

Dương Khai sáng tạo ra hoàn cảnh tu hành tốt đẹp như vậy cho bọn

hắn, bọn hắn thậm chí còn không cần phát sầu về tài nguyên tu hành, nếu đã như vậy mà còn không thể có thành tựu, vậy coi như đã cô phụ một phen khổ tâm của Dương Khai. 

Đại trận ầm ầm đóng lại dưới sự chủ trì Nguyệt Hà, mê trận có chỗ bị hao tổn, bất quá bản thân Cửu Trọng Thiên đại trận có công năng tự chữa trị cho mình, hơn nữa Nam Môn Đại Quân sau khi làm việc vặt dưới trướng Vô Lượng đại sư mấy tháng, được Vô Lượng đại sư truyền cho không ít chân truyền, điểm ấy tổn thương, hắn hoàn toàn có thể từ từ tu bổ, vì vậy vấn đề của Cửu Trọng Thiên đại trận không lớn. 

Điểm duy nhất khó làm chính là, năng lượng tồn trữ trong Cửu Trọng Thiên đại trận đã bị tiêu hao sạch sẽ, đã vô lực thôi động uy lực đại trận một lần nữa, bất quá đây cũng chỉ là sự tình cần thời gian tích lũy là có thể giải quyết. 

Chiến trường cũng được quét dọn sạch sẽ, những đống thi thể chất cao như núi, lần này số người xuất động của Bách gia liên minh đâu chỉ hơn vạn, thế nhưng người co ́thể đào tẩu thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Người xâm phạm Hư Không Địa, bất kể là Khai Thiên cảnh hay là dưới Khai Thiên cảnh thì cũng đều tử thương thảm trọng, những thi thể kia tản mát ở các nơi trong Hư Không Địa, bây giờ bị mọi người tìm được, được đem đến chất chồng cùng

một chỗ. 

Mùi máu tanh trùng thiên, Nguyệt Hà đưa tay phóng ra một mồi lửa đốt đi sạch sẽ. 

Chết hơn vạn người, chiến lợi phẩm liền phong phú không gì sánh được, trên người mỗi một tên võ giả chắc chắn sẽ có một mai không gian giới chỉ, số không gian giới chỉ lần này Hư Không Địa thu hoạch được chắc phải hơn vạn mai. Mặc dù đại đa số chủ nhân của những không gian giới chỉ này đều không phải là người giàu có, nhưng cũng không nên quên, những Khai Thiên cảnh kia chắc chắn sẽ không quá bần cùng, nhất là những Khai Thiên trung phẩm. Khai Thiên trung phẩm tới đây, có ai không phải là người có quyền cao chức trọng trong tông môn của mình, sao lại không có chút điểm tích súc cho được? 

Tỉ như Thích Kim, Lăng Xuân Thu, Hồng lão kia. . . 

Nhất là Khổng Phong, thân là Thiên Kiếm minh minh chủ, thân gia sao có thể kém cỏi được? 

Có điều Dương Khai cũng không đi quản sự tình chiến lợi phẩm, mà giao toàn quyền cho Nhị tổng quản Biện Vũ Tình, dù sao thì việc chi tiêu cho các loại tài liệu của Hư Không Địa về sau cũng đều cần nàng đến xử lý, những vật này tất nhiên là cần nàng hao tâm tổn trí

kiểm kê. 

"Thiếu gia, chiến trường đã được quét dọn sạch sẽ." Nguyệt Hà sau khi đốt đi hơn vạn thi thể kia thì lách mình đi đến bên người Dương Khai, nhẹ giọng kêu. 

Dương Khai chầm chậm mở mắt, khí tức vẫn còn có hơi phù phiếm, sắc mặt cu ̃ng rất tái nhợt, bất quá so với vừa rồi thì có vẻ tốt hơn rất nhiều. Hắn nghe thấy vậy thì gật đầu, âm thanh ngưng trọng hỏi: "Thương vong như thế nào?" 

"Hơn mười người thụ thương, không có người nào tử vong, người bị thương đều không phải là rất nghiêm trọng, tịnh dưỡng một trận là có thể khôi phục." Nguyệt Hà trả lời. 

Dương Khai khẽ gật đầu, nhẹ nhàng thở ra. 

Dùng sức một mình, chống lại Bách gia liên minh, chẳng những đánh cho Bách gia liên minh toàn quân bị diệt, bản thân vậy mà lại không có một người nào thương vong, chuyện như vậy nếu như truyền đi, e rằng không ai sẽ tin tưởng. Hai quân đối chọi, một phe mặc dù chiến bại, một phe khác sao có khả năng không xuất hiện thương vong? 

Nhưng mà sự thật chính là như vậy, ba trăm ba mươi lăm vị Khai Thiên cảnh của Hư Không Địa không chết một người nào. Trong ba

trăm ba mươi lăm vị Khai Thiên cảnh này, có ba trăm mười lăm vị là võ giả Định Phong thành, hơn mười vị đến từ Huyết Hồng châu, mấy người còn lại chính là nhân mã vốn có của Hư Không Địa. 

Không thể không nói, đây quả thực là một kỳ tích. 

Mà có thể đạt được chiến quả như vậy, ắt hẳn là nhờ vào uy lực của Cửu Trọng Thiên đại trận. Hơn 300 vị Khai Thiên cảnh kia trùng sát qua hai vòng, đều là tác chiến trong mê trận, trong loại địa phương kia, địch nhân đầu óc choáng váng, phe mình có Dương Khai dẫn đạo lại giống như cá gặp nước, chỉ cần chú ý cẩn thận đầy đủ thì sao có thể tử vong được? 

Bị thương ngay tại chỗ thì khó tránh khỏi, địch nhân trong lúc liều chết phản kích luôn có thời điê ̉m đắc thủ. 

Chậm rãi đứng dậy, ánh mắt Dương Khai đảo qua tứ phương, những đôi mắt kia đều nhìn chằm chằm về phía hắn, sâu trong những ánh mắt đó đều lóe thần thái kích động. 

Bất kể là võ giả đến từ Định Phong thành hay là Huyết Hồng châu thì cũng chưa từng đánh qua một trận chiến nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly như vậy, hơn nữa một trận chiến này cũng làm cho bọn hắn nhận thức sâu sắc về sự cường đại của tông môn nhà mình. Bây giờ bọn hắn là một phần tử của Hư Không Địa, tất nhiên là vinh nhục có

nhau! 

"Hôm nay Hư Không Địa ta có thể vượt qua cửa khó này, tất cả là do chư vị đồng tâm hiệp lực, vất vả cho chư vị rồi!" Dương Khai cất cao giọng nói. 

Mặc Mi nói: "Tông chủ nghiêm trọng, chúng ta bây giờ đã là một phần tử của Hư Không Địa, có địch xâm phạm, tất nhiên là nên cống hiến một phần lực lượng của mình, hơn nữa chúng ta co ́thể có thành tựu hiện tại, tất cả là do tông chủ ban tặng, Hư Không Địa là nhà của chúng ta sau này, chúng ta thề sẽ cùng tồn vong với Hư Không Địa!" 

"Thề cùng tồn vong với Hư Không Địa!" Đám người cùng kêu lên hò hét, danh chấn hoàn vũ. 

Uy vọng thứ này rất kỳ diệu, Khai Thiên cảnh trong Hư Không Địa bây giờ, chín thành đều là võ giả Định Phong thành, Dương Khai ban cho bọn hắn Thiên Nguyên Chính Ấn Đan, trợ giúp bọn hắn thành tựu Khai Thiên, làm cho bọn hắn nhiều hơn một phần cảm kích. Ngày hôm nay lại đánh một trận chiến nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly như thế này, đối mặt hai vị Khai Thiên thượng phẩm mà mặt không đổi sắc, một kiếm chém xuống cái đầu của Khổng Phong, những việc này làm cho bọn hắn nhiều hơn một phần kính trọng đối với Dương Khai, có thể nói thắng lợi hiện tại đã đặt vững vô thượng uy vọng

của Dương Khai trong Hư Không Địa. 

Mặc kệ việc hắn bây giờ vẫn chỉ là một Đế Tôn nho nhỏ! 

Đám người tán đi, riêng phần mình tìm kiếm địa phương chữa thương, công việc kết thúc sau đó đều là nhiệm vụ của Biện Vũ Tình. 

Dương Khai chữa thương một ngày trong tẩm cung của mình, không đợi thương thế hoàn toàn khôi phục thì đã đi ra, đầu tiên hắn đi bái phỏng Chúc Cửu  m một chút. 

Hắn vốn muốn tìm hiểu một chút nội tình của lão già đeo mai rùa từ chỗ Chúc Cửu  m. Xét theo việc trước đó nữ nhân này đã nhắc nhở mình, có thể thấy nàng ta tất nhiên là đã sớm phát giác ra được sự tồn tại của lão già đeo mai rùa, có lẽ Chúc Cửu  m có thể biết một ít sự tình gì đó về lão già đeo mai rùa. 

Nhưng mà Chúc Cửu  m lại đóng cửa không thấy đâu, cũng không biết là đang chữa thương khôi phục hay là mặc kệ hắn, điều này làm cho Dương Khai tức chết đi được! 

Không gặp được Chúc Cửu  m, Dương Khai cũng chỉ có thể bước đi, tiến về phía cao phong kia. 

Toà cao phong này tọa lạc trong Thổ Linh Địa, trong bảy đại linh địa của Hư Không Địa, Thổ Linh Địa nằm ở giữa, diện tích cũng là rộng lớn nhất, đại điện trung tâm của Thất Xảo Địa vốn được đặt trong

Thổ Linh Địa, bây giờ rất nhiều điện đường trọng yếu của Hư Không Địa cũng đều được thiết lập tại nơi đây. 

Thổ Linh Địa có vô số linh phong, mặc dù bởi vì trước đó Chúc Cửu  m và hai vị thượng phẩm kia Khai Thiên đánh nhau một trận làm nơi này biến một mảnh hỗn độn, linh phong cũng bị san bằng mấy tòa, bất quá vẫn còn thừa lại không ít. 

Trong đó một ngọn núi cao cũng không dễ thấy, co ́điều Dương Khai lại có thê ̉phát giác được, lão già đeo mai rùa kia đang ở trong đó. Đây cũng không phải là Dương Khai có thể phát giác được khí tức của đối phương, mà là do một loại huyết mạch cảm ứng kỳ lạ. 

Hư Không Địa ẩn giấu một tôn Thánh Linh như thế này, Dương Khai không thể không đi tìm hiểu nội tình của người ta được. Mặc dù xét theo thái độ của lão già đeo mai rùa trước đó thì người ta cũng không có ác ý đối với 

mình, có điều mo ̣i thư ́cẩn thận là hơn, cẩn thận một chút luôn luôn tốt. 

Đi tới dưới đỉnh núi cao kia, Dương Khai cũng không vội vã tiến lên, mà cung kính thi lễ, cất cao giọng nói: "Tiểu tử Dương Khai, đến đây tiếp kiến tiền bối, kính xin tiền bối hiện thân gặp mặt." 

Sau khi hô xong, Dương Khai liền nhìn thấy từ trên đỉnh núi cao kia

có một đạo thân ảnh màu đỏ lửa đang vội vàng vọt xuống. 

Người tới lộ ra thân hình, vậy mà lại là một tiểu nha đầu nhìn qua khoảng chừng 7~8 tuổi, trên người mặt một bộ quần áo màu hỏa hồng, ngay cả tóc cũng đều là màu đỏ, cột thành hai cái bím tóc, 

trông đáng yêu vô cùng, hơn nữa còn có vẻ phấn điêu ngọc trác, bì phu bạch nộn (1) a. 

(1): Ý chỉ đẹp như tạc từ ngọc, da dẻ trắng trẻo mịn màng. 

Khi đi đến trước mặt Dương Khai, tiểu nha đầu này nắm thật chặt hai bàn tay nhỏ, ngẩng lên cái đầu nhỏ, đôi mắt to sáng lóng lánh nhìn qua Dương Khai, tràn đầy thần sắc kích động nói: "Thiếu. . . Thiếu thiếu thiếu gia!" 

"Ngô. . ." Dương Khai ừ một tiếng, thầm nghĩ nha đầu này ai vậy? Vì sao Hư Không Địa chẳng những có một tôn Thánh Linh ẩn tàng mà còn có như thế một tiểu nha đầu phấn điêu ngọc trác như vậy? 

Càng làm cho Dương Khai cảm thấy cổ quái chính là, khí tức trên người nha đầu này mang đến cho hắn một cảm giác rất kỳ quái, có hơi giống như đã từng quen biết, giống như mình đã gặp qua ở nơi nào rồi thì phải. 

Có điều thật đáng tiếc, một tiểu nha đầu làm cho người ta thương yêu như thế lại bị cà lăm. . .

Bộ dạng của nha đầu này tuy nhỏ, thế nhưng thực lực lại không thấp, khí tức nàng ta phát ra đạt tiêu chuẩn Khai Thiên trung phẩm, ngoài ra Dương Khai còn cảm nhận được một cỗ yêu khí phát ra từ trên người nàng. 

"Thiếu. . . Thiếu thiếu thiếu gia, đúng. . . đúng. . . đúng đúng là ta. . . A!" Tiểu nha đầu siết chặt nắm đấm, lớn tiếng hô hào, dùng sức quá mức, nghẹn đến mức gương mặt đỏ bừng lên. 

Dương Khai bật cười: "Nói chậm một chút, không ai thúc ngươi." 

"Ta. . . Ta ta. . ." Tiểu nha đầu lại nhẫn nhịn một trận, gần như nghẹn đến mức thở không nổi, nói một hồi lâu cũng không nói được rõ ràng, vì vậy nàng ta lập tức gấp gáp giậm chân một cái, hơi lắc người đi, một trận hồng quang nổ tung, một đầu quái vật khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Dương Khai. 

Dương Khai giật mình, vội vàng lui lại, khi đưa mắt nhìn lại thì không khỏi trợn mắt hốc mồm, thất thanh nói: "Xích Giao?" 

Đại gia hỏa trước mắt này, không phải là Xích Giao mà hắn mang ra từ trong Thái Khư cảnh thì có thể là ai? 

Xích Giao gật gù đắc ý, miệng nói tiếng người: "Đúng, đúng là ta a!". Thanh âm của nó đương nhiên giống như tiểu cô nương vừa rồi, chỉ có điều giọng điệu càng thêm hùng hậu hơn mô ̣t chút.

Dương Khai vừa mừng vừa sợ: "Ngươi đây là vượt qua hoá hình chi kiếp rồi?" 

Phàm là Yêu thú, muốn tu thành hình người, tất yếu vượt qua một cửa ải khó, đó chính là hoá hình chi kiếp, điểm này dù là thánh linh thì cũng không phải là ngoại lệ.