Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4337: Di chuyển



Nguyệt Hà thuận mắt nhìn theo phương hướng mà Mặc Mi, sau đó nàng ta không khỏi đưa tay che lại đôi môi đỏ, bởi vì ở phương hướng kia, tại thời khắc trời long đất lở, lại đột ngột xuất hiện một cái đầu vô cùng to lớn. 

Cái đầu kia sao mà to lớn, nhìn giống như cái đầu của một còn rùa đen, hơn nữa cái đầu đó vậy mà lại đối ứng với vị trí của Dương Linh Địa, toàn bộ Dương Linh Địa đều tọa lạc tại trên cái đầu này. 

Nguyệt Hà giống như bỗng nhiên ý thức được điều gì, thân hình cấp tốc bay lên không. Khi nàng quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy ở phía dưới của Kim Mộc Thủy Hỏa Tứ Đại Linh Đại cũng nhiều thêm 

những cái chân tráng kiện không tưởng tượng nổi, lại nhìn về phía  m Linh Địa, ở bên dưới nơi đó cũng thình lình xuất hiện một cái đuôi. . . 

Đầu óc nàng không tự chủ được mà phác hoạ ra một hình ảnh, cả Hư 

Không Địa, hình như được một con cự quy cõng trên người! Nguyệt Hà sợ ngây người! 

Nàng cũng đã sinh sống ở nơi đây khá lâu, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới việc ở bên dưới Hư Không Địa vẫn còn ẩn giấu bí mật khổng lồ như vậy. Lại liên tưởng đến lão già đeo mai rùa đột ngột xuất hiện mấy ngày trước, Nguyệt Hà đã ẩn ẩn có chu ́t phỏng đoán. 

Đông đảo Khai Thiên giờ phút này cũng đều thấy được một góc chân thân của Bí Hý, ai nấy cũng đều kinh dị không thôi, bất quá bọn họ lại càng cảm thấy phấn chấn nhiều hơn. 

"Ngao. . ." Bí Hý ngửa đầu, sau đó cái miệng của nó chợt phát ra một tiếng thét dài kinh thiên động địa, liên miên bất tuyệt, rung chuyển hoàn vũ, sau đó nó chầm chậm chuyển động thân thể một chút, dựa 

theo phương hướng mà Dương Khai chỉ dẫn cho hắn, không nhanh không chậm nhúc nhích bốn chân, chở theo Hư Không Địa bay về phía Tinh Thị. 

Động tác của hắn không nhanh nhưng tốc độ lại không chậm một chút nào, trong Hư Không Địa, mọi người chỉ cảm thấy sau khi trải qua một thời gian gia tốc ngắn ngủi, cả Hư Không Địa liền bay đi với một tốc độ nhanh như điện chớp. 

Mặc Mi tỏ vẻ chợt hiểu: "Thì ra đây là dự định của tông chủ."

Với lực lượng bây giờ của Hư Không Địa và địch nhân sắp phải đối mặt, bọn họ chỉ có thể chọn lựa một thứ ưu tiên giữa tổng đàn và Tinh Thị, một thứ khác tất nhiên sẽ bị vứt bỏ, nhưng nếu như có thể di chuyển cả Hư Không Địa đến bên cạnh Tinh Thị, vậy thì loại tình huống này sẽ không còn tồn tại nữa, nhưng di chuyển tổng đàn là việc khó khăn đến cỡ nào? Thế nhưng hiện tại, loại khó khăn này khi đứng trước mặt Hư Không Địa thì lại có vẻ không đáng kể một chút nào. 

Phóng nhãn toàn bộ Tam Thiên thế giới, e rằng cũng chỉ có Hư Không Địa mới có thể làm được loại sự tình này, đây là điều mà bất luận Động Thiên Phúc Địa nào cũng đều không thể bắt chước được. 

Thần Ngao rời núi, chuyện kế tiếp liền không cần Dương Khai quan tâm, chỉ cần chỉ dẫn cho Bí Hý một phương vị, hắn sẽ tự chở Hư Không Địa đến chỗ Tinh Thị. 

Mà quá trình này, đại khái cần khoảng bảy tám ngày. 

Bàng Đoạt nhận lệnh của Dương Khai đã dẫn người đi trước một bước, chạy tới Tinh Thị bên kia để điều tra tình huống. 

Trước đó Vân Tinh Hoa đám người tọa trấn Tinh thị, kết quả bị Thiên Kiếm minh bên kia tận diệt, bây giờ Tinh Thị rốt cuộc có tình huống gì là điều mà ai cũng không biết. Đã có dự định một lần nữa

tụ tập lại nhân khí cho Tinh Thị, những việc trọng điểm kế tiếp đều được đặt trên Tinh Thị, tất nhiên là bọn họ phải kinh doanh thật tốt mới được. 

Trong Long Tử phong, Dương Khai và Bí Hý lão đầu ngồi đối diện nhau, ở giữa bày một bàn cờ, Tiểu Hồng Tiểu Hắc liền đứng ở một bên bưng trà dâng nước. Bí Hý lão đầu kỳ nghệ cao siêu, thể loại mèo ba chân như Dương Khai sao có thể là đối thủ của người ta, tam hạ lưỡng hạ bị giết đánh tơi bời, vò đầu bứt tai. 

Bí Hý tẻ nhạt vô vị: "Kỳ nghệ của tiểu tử ngươi thật thối, đánh cờ đúng ngươi thật chẳng có chút ý tứ nào." 

Dương Khai nghiêng đầu nhìn qua hắn một chút, hận không thể xốc bàn cờ lên. Sau khi ở chung được mấy ngày, hai người cũng đã quen thuộc với nhau, Dương Khai phát hiện lão nhân này mặc dù thực lực cao thâm, nhưng cũng không bày ra giá đỡ gì, làm người ấm áp, 

Dương Khai tất nhiên là cũng lười câu nệ. 

Đúng ngay lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ cách phá cục thì Nguyệt Hà bỗng nhiên lách mình tiến vào: "Thiếu gia, sắp đến Tinh Thị rồi." 

"Ồ? Sắp đến rồi sao? Đúng là nhanh a!" Dương Khai tranh thủ thời gian đứng dậy, thuận thế ném con cờ trong tay vào trong bàn cờ, quấy cho thế cục trong bàn trở nên rối tinh rối mù. Hắn phủi mông

một cái, đứng lên nói: "Đi, đi xem một chút!" 

Bí Hý lão đầu giữ chặt lấy một tay của hắn: "Đi cái gì mà đi! Đánh xong bàn này rồi đi!” 

Dương Khai cúi đầu nhìn lại về phía bàn cờ, cười hắc hắc nói: "Cờ đã loạn cả rồi, còn đánh cái gì nữa, sau này rảnh rỗi thì ta lại tới tiêu diệt ngươi." 

Bí Hý không từ bỏ: "Tiểu tử thúi quen dùng mánh lới, đúng là không phải thứ tốt!" 

Dương Khai nói: "Chính sự quan trọng, ngày sau còn dài, lão đầu cần gì phải nóng lòng nhất thời?" 

Bí Hý lắc đầu: "Ta mặc kệ, bàn này không đánh xong, ta không cho phép ngươi đi." 

Mấy ngày nay Dương Khai đã bị hắn nhục nhã nhiều lần, lão nhân này có một loại yêu thích rất ác nhơn, chính là vừa nhục nhã Dương Khai bằng lời nói lại vừa nghiền ép hắn bằng kỳ nghệ, hơn nữa còn dương dương tự đắc vô cùng, cũng không biết có phải là do ngủ quá lâu, cảm thấy quá nhàm chán hay không. 

Dương Khai có thể nói là chịu đủ rồi! Bây giờ có cớ rời đi, sao còn nguyện ý lưu lại? 

Có điều lão đầu tử giữ hắn không buông, Dương Khai cũng chỉ biết

câm nín. Cặp mắt hắn đảo một vòng, chỉ một ngón tay về phía Nguyệt Hà, nói: "Lão đầu, nếu như ngươi muốn đánh cờ thì tìm nàng là được! Kỳ nghệ Nguyệt Hà cao hơn ta không biết bao nhiêu lần, sẽ làm cho ngươi biết trời này cao bao nhiêu, đất này rộng bấy nhiêu!" 

"Ta?" Nguyệt Hà nháy mắt mấy cái, đưa tay chỉ cái mũi của mình. 

Dương Khai hất ra cánh tay của Bí Hý, cứng rắn túm lấy Nguyệt Hà kéo tới chỗ ngồi của mình, ý vị thâm trường nói: "Lão đầu tử ưa thích đánh cờ, ngươi bồi hắn đánh!" 

"Thế nhưng thiếu gia, ta. . ." 

"Cứ quyết định như vậy đi!" Dương Khai không dám lưu lại nữa, sau khi nói xong thì lập tức bỏ chạy. 

Để lại Nguyệt Hà và Bí Hý mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhau. 

Thật lâu sau đó, Nguyệt Hà mới miễn cưỡng cười một tiếng: "Kính xin tiền bối thủ hạ lưu tình!" 

. . . 

Tinh Thị ngay ở phía trước, Nguyệt Hà đứng trên bầu trời Hư Không Địa đã mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của Tinh Thị. Nói đúng ra, Dương Khai cũng chưa bao giờ tới Hư Không Tinh Thị, càng không biết Tinh Thị nhà mình có quy mô như thế nào, chỉ có điều vào giờ phút này nhìn lại, Tinh Thị này đúng là không ra làm sao, nếu đem

so với Tinh Thị nhị đẳng bình thường thì thậm chí còn hơi có không bằng, chớ đừng nói chi đến việc so sánh với Thiên Điểu Tinh Thị kia. 

Có điều Dương Khai tin tưởng, chỉ cần tin tức về Thiên Nguyên Chính Ấn Đan truyền đi, Hư Không Tinh Thị chắc chắn sẽ kín người hết chỗ! 

Một đoàn người cấp tốc chạy tới, Dương Khai đưa tay gẩy một cái, mở ra đại trận, đám người kia liền lập tức đáp xuống Hư Không Địa, sau đó hiển lộ ra thân ảnh của đám người Bàng Đoạt. 

"Tông chủ!" Bàng Đoạt ôm quyền chào. 

Dương Khai gật đầu hỏi: "Tình huống bên kia như thế nào?" 

Bàng Đoạt trả lời: "Khi chúng thuộc hạ đến thì Tinh Thị mười không còn một, nhân viên còn thừa lác đác không có mấy, nơi đó đã biến thành một đoàn hỗn loạn, trộm đoạt đánh nện nhìn mãi quen mắt." 

Dương Khai gật gật đầu, loại tình huống này nằm trong dự liệu của hắn. 

Hư Không Địa bị Bách gia liên minh xâm chiếm , dù là ai thì cũng cảm thấy Hư Không Địa nhất định tiêu đời. Hư Không Tinh Thị này là Tinh Thị trên danh nghĩa của Hư Không Địa, nên ai còn dám tiếp tục ở lại đây, vạn nhất bị Bách gia liên minh đắc thắng trở về gây hấn gây chuyện, vậy thì bọn hắn nhất định sẽ gặp chuyện không may.

Đám thương gia đổ vốn vào Tinh Thị nhao nhao rút đi, số người lưu lại đương nhiên sẽ không quá nhiều. 

Chỉ có điều chẳng ai ngờ rằng, Bách gia liên minh lại gãy kích trầm sa tại Hư Không Địa, gần như toàn quân bị diệt, ngay cả minh chủ Thiên Kiếm minh - Khai Thiên lục phẩm Khổng Phong cũng bị Dương Khai chém đầu, thân tử đạo tiêu. 

Hư Không Tinh Thị hỗn loạn, thứ nhất là vì mọi người đã không còn hi vọng gì đối với Hư Không Địa, thứ hai là vì không có người duy trì trật tự. 

Sau khi đám người Bàng Đoạt chạy tới Hư Không Tinh Thị thì lập tức ra tay chỉnh đốn, mặc dù chỉ mới mấy ngày, thế nhưng trật tự trong Tinh Thị bây giờ đã an ổn xuống, chỉ có đièu nhân khí rải rác, nếu chiếu tình huống này mà phát triển tiếp, vậy thì không bao lâu, thương hộ trong Tinh Thị sẽ rút đi toàn bộ, đến lúc đó Hư Không Tinh Thị nhất định sẽ chỉ còn trên danh nghĩa. 

Chẳng qua hiện nay Dương Khai đã di chuyển Hư Không Địa đến đây, trong tay lại nắm giữ thể loại đại sát khí như Thiên Nguyên Chính Ấn Đan, khôi phục nhân khí cho Tinh Thị chỉ là sự tình sớm muộn mà thôi. 

Bàng Đoạt lại nói: "Kim Quang ổ, Phi Hạc môn và các tông môn khác

cũng đều nghe lệnh đến đây. Bọn họ mang theo một chút linh địa, đang mở rộng quy mô Tinh Thị, e rằng không bao lâu sau là có thể hoàn thành." 

Dương Khai gật gật đầu: "Vất vả bọn hắn, Nhị tổng quản!" Biện Vũ Tình tiến lên một bước nói: "Có thuộc hạ." 

"Sau này cho bọn hắn một chút bồi thường, Hư Không Địa không làm sự tình lấy mạnh hiếp yếu kia." 

Tuy nói bảy nhà hạ tông kia kính ngưỡng Hư Không Địa như thần linh, dù bọn họ không bồi thường thì bọn hắn cũng không dám buông lời oán giận gì. Thế nhưng linh địa mà bọn hắn mang tới đều là do mỗi người cắt ra từ trong tổng đàn của bọn họ, sẽ tổn thương nội tình tông môn của mỗi người bọn họ, vì vậy việc bồi thường một ít gì đó cũng không thể thiếu được. 

Biện Vũ Tình lĩnh mệnh. 

Trong lúc nói chuyện, Tinh Thị đã gần ngay trước mắt. 

Hư Không Địa to lớn như vậy từ trong hư không thẳng tiến đi tới, võ giả trong Tinh Thị tất nhiên không có khả năng không nhìn thấy, sau đó bọn hắn đều lập tức khiếp sợ không thôi, có kẻ nhát gan thậm chí 

đã bỏ trốn mất dạng, sợ Hư Không Địa đụng vào Tinh Thị, đến lúc đó bọn hắn nhất định là bị tai bay vạ gió, đám võ giả còn lại mặc dù

vẫn còn đang quan sát, nhưng cũng đều bày ra tư thái nếu thấy tình thế không ổn thì sẽ ngay lập tức chạy trốn. 

Cũng may tốc độ lao vùn vụt của Hư Không Địa càng ngày càng chậm, khi còn cách Tinh Thị khoảng trăm dặm thì liền chậm rãi ngừng lại. Tình hình như thế, cũng làm cho những võ giả chuẩn bị chạy trốn trong Tinh Thị âm thầm nhẹ nhàng thở ra. 

Nhưng cục diện trước mắt này, thực sự làm cho bọn hắn không ngờ tới, không biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. 

Có điều khi nhìn thấy rõ cự quy bên dưới Hư Không Địa kia thì bọn họ lại khiếp sợ không thôi một trận. 

Chân thân của Bí Hý đã hiển lộ, cũng liền lười nhác lại ẩn giấu đi, dù sao sớm muộn cũng sẽ bị người ta biết, ẩn tàng cũng không có ý nghĩa gì. Bất quá cự quy này chở theo một khối Linh Châu lớn như vậy xuyên thẳng qua hư không, thực sự vạn năm khó gặp, làm cho người ta nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ. 

Khi đám võ giả trong Tinh Thị đang châu đầu ghé tai với nhau thì một đoàn người bỗng nhiên bay ra từ trong Hư Không Địa, bước đi thẳng về phía Tinh Thị, người dẫn đầu tất nhiên là Dương Khai, bên cạnh còn có đông đảo Khai Thiên tùy hành, thanh thế to lớn. 

Trước mắt bao người, đám người Dương Khai nhanh chóng bay tới

chỗ Tinh Thị, ánh mắt quét xuống, Dương Khai thu hết tình hình của Tinh Thị vào trong đáy mắt. Tình huống của Tinh Thị bây giờ không được tốt lắm, nhưng cũng không quá hỏng bét, bất quá hắn cũng không quá để ý, mặc kệ Tinh Thị bây giờ như thế nào, về sau cứ từ từ phát triển là được. 

Một cái lão già choai choai cả gan đi ra từ trong đám người, ôm quyền nói: "Thì ra là Vân đại nhân trở về, lão hủ bái kiến Vân đại nhân!" 

Vân Tinh Hoa đứng sau lưng Dương Khai không xa ngước đầu nhìn lên, liền nhìn thấy được người quen. Hắn quản lý Tinh Thị này cũng được một đoạn thời gian, cũng coi như quen biết với mấy vị thương gia này. Hắn nghiêng mắt nhìn Dương Khai một chút, thấy Dương Khai bất động thanh sắc, lúc này mới gật đầu nói: "Thì ra là Đồng chưởng quỹ!" 

Vị Đồng chưởng quỹ kia nói: "Ngày trước nghe nói Vân đại nhân bị kẻ gian bắt giữ, trong lòng lão hủ khó có thể bình an, hữu tâm gấp rút tiếp viện, có điều ta niên kỷ già nua, thực lực địa vị không đủ, thật sự là hữu tâm vô lực. Bây giờ nhìn thấy Vân đại nhân bình an trở về, lão hủ cũng yên tâm, Vân đại nhân quả nhiên là cát nhân tự có thiên tướng."