Lúc trước giao đấu Bách gia liên minh, Mặc Mi đối đầu Loan Bạch Phượng, kết quả hoàn toàn không phải là đối thủ của người ta, ở trong đó cố nhiên có nguyên nhân nàng vừa mới tấn thăng không lâu, cảnh giới bất ổn, thứ hai cũng là bởi vì nàng tay không, không có áp dụng bí bảo. Lúc ấy nếu nàng có một kiện bí bảo thích hợp bản thân cùng cảnh giới, tình huống hẳn là có thể tốt hơn nhiều.
Nên sau khi Tinh Thị trù hoạch kiến lập phát triển, Dương Khai liền để Biện Vũ Tình tốn hao trọng kim mua sắm rất nhiều bí bảo cho Khai Thiên cảnh Hư Không Địa, lại thêm sau đại chiến lấy được rất nhiều chiến lợi phẩm, bây giờ thực lực bọn họ có thể phát huy ra so với lúc đương thời cực lớn tăng cường.
Tịnh Bình trong tay Nguyệt Hà, giá trị trọn vẹn 40 triệu Khai Thiên Đan! Chính là lục phẩm bí bảo.
Cánh hoa kia bay múa, đầy trời đóa hoa tràn ngập hư không, lại để Thẩm Lương cùng Tưởng Vân Sơn nhất thời không phân biệt Đông Nam Tây Bắc, trước mắt chỉ có cánh hoa đủ mọi màu sắc, sát cơ quanh quẩn quanh thân, phảng phất bị vây ở trong một phương thế giới, đâu còn có thể nhìn thấy bọn người Dương Khai? Trong lúc vội vàng thi triển bí thuật, tiếng vang ầm ầm bên tai không dứt, quấy phong vân, muốn phá khốn mà ra.
"Đi!" Dương Khai thấy hai người này bị nhốt, không chút do dự quát lớn một tiếng, thôi động Không Gian Pháp Tắc, bao lấy Nguyệt Hà cùng lão Bạch, thoắt một cái muốn bỏ chạy.
Chớp mắt sau, sắc mặt hắn đại biến, chỉ vì hư không này giống như đã bị phong tỏa, toàn bộ thiên địa đều hóa thành một tòa lồng giam, căn bản là không có cách rời đi.
"Phong thiên tỏa địa!" Dương Khai sắc mặt âm trầm, loại cảm giác này giống như đã từng quen biết, trong chớp mắt, trong đầu bỗng nhiên tung ra thân ảnh một người, cắn răng quát lớn: "Loan Bạch Phượng!"
Lúc trước Bách gia liên minh xâm phạm, Loan Bạch Phượng từng trợ trận Khổng Phong, nàng này tạo nghệ trên Trận Đạo cực kỳ thâm hậu, nếu nói có ai có thể trong thời gian ngắn như vậy phong tỏa một phương thiên địa, vậy chỉ có nàng!
Khổng Phong bị bắt, nàng này quả quyết bỏ chạy, Dương Khai còn tưởng rằng nàng trở về Hắc Ngục, không nghĩ tới nàng vậy mà cũng ở chỗ này, nói một cách khác, lần này ngăn ở vực môn lối ra không phải hai vị lục phẩm Khai Thiên, mà là ba vị!
"Ha ha ha. . ." Tiếng cười duyên truyền đến, Loan Bạch Phượng xuất hiện, cười lạnh nhìn Dương Khai nói: "Tiểu tử đầu rất linh hoạt nha, có thể đoán được bản cung cũng ở đây, như vậy ngươi lại đoán xem, lần này ngươi có thể còn sống rời đi hay không?"
Dương Khai căm tức nhìn nàng: "Loan Bạch Phượng, Hư Không Địa ta cùng Hắc Ngục ngươi không oán không cừu, cớ gì lại nhiều lần đến khiêu khích sinh sự?"
Loan Bạch Phượng gõ gõ ngón tay ngọc nhỏ dài, cười mỉm: "Chúng ta xác thực không oán không cừu, có điều chỗ bản cung thiếu khuyết quáng nô, đối với Khai Thiên cảnh nhà ngươi cảm thấy rất hứng thú, không bằng như này, ngươi đưa Khai Thiên cảnh Hư Không Địa ngươi cho ta làm quáng nô, ta tha cho ngươi khỏi chết, như thế nào?"
"Si tâm vọng tưởng!" Dương Khai cắn răng nói: "Hôm nay nếu ta không chết, ngày khác tất san bằng Hắc Ngục ngươi!"
Loan Bạch Phượng tay che miệng, nũng nịu nói: "Tính tình nóng như vậy, người ta rất sợ đó!"
Ầm ầm. . .
Cánh hoa vỡ nát, hai bóng người từ trong vô biên hoa vũ kia thoát khốn mà ra, sắc mặt hai người đều có vẻ không dễ nhìn, Thẩm Lương quay đầu nhìn Loan Bạch Phượng, hừ lạnh nói: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, giết chúng trước rồi nói!"
Loan Bạch Phượng cười mỉm: "Bản cung tuy là một kẻ nữ lưu, nhưng chuyện lấy lớn lấn nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu là không làm được, lần này xuất thủ có thể giúp các ngươi khốn người đã là cực hạn bản cung có khả năng làm, nếu muốn giết người, chính ngươi động thủ đi, ta ở một bên nhìn xem là được." Nói xong, nàng đúng là lui về sau mấy bước.
Thẩm Lương sắc mặt không ngờ, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cuốn lấy Nguyệt Hà, tiểu tử kia bổn quân tự tay tới giết!"
Tưởng Vân Sơn nhàn nhạt một tiếng: "Tốt!" Thiên lôi trong tay vạch một cái, một đạo lôi mang kinh thiên đánh tới Nguyệt Hà.
Cùng lúc đó,, Dương Khai quát lớn: "Chúc Cửu m, ngươi còn chưa động thủ!"
Đám người Thẩm Lương sắc mặt đại biến. Thẩm Lương lập tức bày ra một tư thế phòng ngự, ánh mắt ngắm loạn bốn phía, thần niệm phun trào.
Loan Bạch Phượng cũng sắc mặt run lên, Tưởng Vân Sơn càng là trực tiếp tế ra một kiện phòng hộ bí bảo, thủ hộ bản thân.
Trước Bách gia liên minh đại chiến Hư Không Địa, không ai để Hư Không Địa trong mắt, bởi cho tới bây giờ không ai nghĩ đến, trong Hư Không Địa nho nhỏ lại ẩn giấu đi hai Đại Thánh linh.
Mà một trận chiến kia, lai lịch Chúc Cửu m bị người tìm hiểu rõ ràng.
Dương Khai lần này rời Hư Không Địa, trên mặt nổi chỉ mang theo Nguyệt Hà cùng Bạch Thất, nhưng người nào biết hắn còn có chuẩn bị sau hay không, nhất là Chúc Cửu m cùng Bí Hý.
Loan Bạch Phượng sở dĩ không tùy tiện ra tay, chính là sợ Chúc Cửu m âm thầm ẩn
tàng, cho nên vừa nghe Dương Khai hô lên ba chữ Chúc Cửu m, ba người đều như lâm đại địch.
Nhờ vào cơ hội tốt đó, sớm đã được Dương Khai âm thầm dặn dò, Nguyệt Hà cùng lão Bạch đồng loạt ra tay, oanh kích nơi nào đó trong hư không.
Tam hạ lưỡng hạ, cuồng bạo thiên địa vĩ lực bộc phát, lực lượng Cấm Cố Thiên Địa đột nhiên buông lỏng.
Loan Bạch Phượng mặc dù ở đây bố trí phong thiên tỏa địa, nhưng cũng không phải vững như thành đồng, Nguyệt Hà cùng lão Bạch toàn lực xuất thủ tự có thể nhẹ nhõm bài trừ.
Loan Bạch Phượng biến sắc, hô to một tiếng: "Trúng kế, nhanh cản bọn họ lại!"
Dương Khai quay đầu nhìn nàng cười lạnh, Không Gian Pháp Tắc lại lần nữa được thôi động, mà lần này, không có phong thiên tỏa địa kia, Loan Bạch Phượng mơ tưởng ngăn hắn bỏ chạy, chỉ cần có thể chạy khỏi nơi này, hắn có lòng tin thoát khỏi bọn người Loan Bạch Phượng.
Lúc trước hắn mới vừa vào 3000 thế giới này, ngay cả bà chủ đều có thể thoát khỏi bây giờ tu vi phóng đại, thực lực so với lúc trước mạnh đâu chỉ hơn một điểm nửa điểm, lợi dụng Không Linh Châu cùng Không Gian Pháp Tắc hất ra bọn người Loan Bạch Phượng tất nhiên là không nói chơi.
Ngay vào lúc này, sắc mặt Dương Khai bỗng nhiên trở nên cổ quái, kinh ngạc nhìn sau lưng Loan Bạch Phượng, ngay sau đó, hai mắt sáng lên, lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Lão Bạch vội la lên: "Đi mau a, làm gì vậy?"
Dương Khai cười hắc hắc, thần sắc căng cứng cũng trầm tĩnh lại.
Loan Bạch Phượng lại toàn thân rùng mình, chỉ vì trong nháy mắt này, sau lưng của nàng như quỷ mị xuất hiện một khí tức âm lãnh đến cực điểm, như có một con rắn độc leo lên gáy nàng, thổi một hơi lạnh.
"Ngươi là Loan Bạch Phượng?" Phía sau bỗng vang lên tiếng một người.
Loan Bạch Phượng giật mình, rít lên một tiếng, lực lượng lục phẩm ầm vang bộc phát, trở tay một chưởng đánh về sau, một chưởng này mặc dù vội vàng mà phát, lại đã dốc hết toàn bộ lực lượng của nàng.
Xuất chưởng, nàng cũng coi như thấy rõ dung mạo người đứng sau nàng.
Vũ mị xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, cho dù nàng cũng là một nữ tử, gặp nữ nhân này cũng không nhịn được tim đập thình thịch.
Thánh Linh Thiên Nguyệt Ma Chu, Chúc Cửu m!
Cái này lại là kế trong kế, vừa rồi nàng thấy Dương Khai vội vã bỏ chạy, còn tưởng rằng tiểu tử kia cố lộng huyền hư, ai ngờ Chúc Cửu m lại thật sự ở gần đó, mà lại chẳng biết lúc nào đã đi tới phía sau nàng.
Đối mặt một chưởng này, Chúc Cửu m chỉ nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, Thánh Linh chi lực trong lòng bàn tay bộc phát.
Tiếng tăng rắc răng rắc truyền ra, xương cốt đứt gãy, cả người Loan Bạch Phượng như con diều gãy mất tuyến, bay lên cao cao, miệng phun máu.
Lục phẩm Khai Thiên ở trước mặt Chúc Cửu m lại yếu ớt như hài đồng, Chúc Cửu m đắc thế không tha, thân hình bất động, lại như quỷ mị đuổi theo, sợi tóc hất lên, mái tóc kia hóa thành ngàn con rắn độc, mở ra miệng rắn, lưỡi rắn khè khè, táp tới Loan Bạch Phượng.
Tranh tranh. . .
Tiếng nhạc không linh vang lên, như có người gảy tỳ bà, trong hư không, chẳng biết lúc nào xuất hiện một nữ tử dung mạo diễm lệ, cánh tay cùng bắp chân trắng hồng trần trụi bên ngoài, nữ tử kia khoanh chân ngồi trong hư không, trong ngực quả nhiên ôm một cây tỳ bà, khẽ cười duyên, tố thủ gảy lên, từng đạo sóng âm mắt trần có thể thấy được hóa thành lưỡi dao, trùm tới Tưởng Vân Sơn.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, mở to hai mắt nhìn: "Khúc sư tỷ!"
Vừa rồi hô lên Chúc Cửu m, chỉ là muốn lừa bọn người Loan Bạch Phượng, chế tạo cơ hội chạy trốn mà thôi.
Ai ngờ đúng là một câu thành sấm, thật gọi ra Chúc Cửu m.
Tu vi của hắn còn chưa tới cảnh giới ngôn xuất pháp tùy, Chúc Cửu m sẽ hiện thân, là bởi vì nàng luôn âm thầm theo dõi bảo hộ hắn thôi. Lừa dối kia, chẳng những lừa dối bọn người Loan Bạch Phượng, cu ̃ng lừa luôn cả Chúc Cửu m.
Trước đó hắn đi tìm Chúc Cửu m, mời nàng ra tay giúp đỡ, Chúc Cửu m cự tuyệt rất thẳng thắn, Dương Khai còn tưởng rằng nàng thật sẽ không giúp mình, ai ngờ nàng thế mà âm thầm tùy hộ.
Trong lòng Dương Khai ấm lên, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, tóm lại là nàng tới.
Chẳng những nàng theo tới, ngay cả Khúc Hoa Thường cũng tới. m Dương Động Thiên mở đạo tràng trong Tinh Thị, mời chào thanh niên tuấn ngạn trong thiên hạ, mấy năm này Khúc Hoa Thường luôn tọa trấn trong Tinh Thị, không ít lần chạy đến Hư Không Địa. Chỉ là chuyện lần này Dương Khai căn bản không thông báo cho nàng, cũng không biết sao nàng lại cùng Chúc Cửu m cùng tới đây.
Chúc Cửu m bây giờ tương đương với thất phẩm Khai Thiên, tiếp cận bát phẩm, Khúc Hoa Thường lục phẩm, có hai người các nàng gia nhập, cục diện lập tức nghịch chuyển.
Tiếng tỳ bà vang lên, từng tiếng thúc hồn đoạt mệnh, nhiếp nhân tâm phách, ép Tưởng Vân Sơn liên tiếp lui về phía sau, luận thực lực, Tưởng Vân Sơn khẳng định là mạnh hơn Khúc Hoa Thường, Khúc Hoa Thường tấn thăng lục phẩm cũng không bao lâu, mặc dù trong tay có bảo vật, cũng khó có thể đền bù chênh lệch nội tình mang tới.
Nhưng mà Chúc Cửu Âm hiện thân, khiến Tưởng Vân Sơn chấn động, không thể không phân ra một bộ phận tâm thần cảnh giác Chúc Cửu m, trong lúc nhất thời đúng là bị Khúc Hoa Thường đánh giật gấu vá vai.
Còn lại một Thẩm Lương còn quan sát.
Nguyệt Hà quả quyết xuất thủ, cầm nhánh hoa trong tay, quét tới Thẩm Lương, đầy trời cánh hoa kia bay múa, giam hắn ở trong, trong hoa vũ phong bạo kia, tiếng vang kịch liệt truyền ra, thiên địa vĩ lực bắn loạn, nhưng nhất thời Thẩm Lương đúng là không thể nào thoát khốn.