Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4389: Huyền Dương sơn phát binh



Đôi mắt đẹp của bà chủ run rẩy, bọn hắn tới đây gần một năm, nhiều lần lĩnh giáo sự quỷ dị cùng lợi hại của Vô Ảnh Cương Phong này, ngoại trừ trốn trong động đá vôi ra thì căn bản là không có cách nào ngăn cản được. 

Thế nhưng bây giờ, Dương Khai thi triển một đạo thần thông hành Mộc, cản lại toàn bộ cương phong làm cho tất cả bọn hắn thúc thủ vô sách kia, từ đó có thể thấy được sự bất phàm của tài nguyên hành Mộc mà Dương Khai luyện hóa. 

Nhìn qua mật thất nơi Dương Khai bế quan, bà chu ̉thoáng yên tâm một chút. 

Dương Khai có thê ̉làm ra cử động này, chứng tỏ hắn rất nhạy cảm với ngoại giới, thương thế bản thân hẳn là không có gì trở ngại. Nàng vốn còn có hơi lo lắng rằng Vô Ảnh Cương Phong này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đó đối với việc chữa thương của Dương Khai, bây giờ 

xem ra hắn tự có phương pháp ngăn cản, thậm chí còn có dư lực che chở ba người bọn họ. 

Bây giờ xem ra, tiểu tử thúi này mặc dù chỉ tấn thăng Khai Thiên ngũ phẩm, thế nhưng tích lũy trước đó cũng không uổng phí, thần thông hành Mộc này chính là một đạo nội tình cường đại. 

Trong mật thất, Dương Khai sắc mặt vui vẻ. 

Trước đó khi vừa mới tiến vào Vô Ảnh Động Thiên này, hắn liền bị cương phong kia cho thổi qua một lần, kết quả làm cho hắn đầu đầy bụi đất. Sau đó khi kiểm tra tình hình tổn thất của Tiểu Càn Khôn của mình, hắn thình lình phát hiện nơi bí thuật Nguy Nguy Trường Thanh hiển hóa thành đại thụ lại hoàn hảo không chút tổn hại, lúc ấy hắn liền có suy đoán, bí thuật này phải chăng có thể chống đỡ được sự xâm nhập của Vô Ảnh Cương Phong. 

Chỉ tiếc không có cơ hội cẩn thận nghiệm chứng. 

Lần này cương phong lại xuất hiện, hắn vừa phát giác ra liền lập tức thúc giục bí thuật Nguy Nguy Trường Thanh, kết quả lại đúng như những gì mình phỏng đoán, dưới sự bao phủ của đại thụ, cương phong lui tán, toàn bộ bị ngăn cản ở bên ngoài. 

Dương Khai trong lòng đại định, có bí thuật này trên người, hắn liền không cần phải lo lắng về Vô Ảnh Cương Phong trong Vô Ảnh Động

Thiên này, hơn nữa bí thuật này chẳng những có thể bảo vệ được mình mà còn có thể bảo vệ được người bên cạnh. 

Trong loại địa phương như Vô Ảnh Động Thiên này, có thủ đoạn này, đơn giản có thể nói là nhiều hơn một tấm át chủ bài bảo mệnh, sau này không cần lo lắng việc bị Vô Ảnh Cương Phong quấy nhiễu nữa. 

Tổng đàn của tam đại thế lực tất nhiên là cũng là an toàn, nhưng tổng đàn không cách nào di động được, thần thông bí thuật này của Dương Khai thì lại có thể tùy thời thi triển, tất nhiên là phạm vi phòng hộ có hạn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. 

Hơn nửa canh giờ sau, cương phong lui tán. 

Dương Khai thu hồi thần thông, đại thụ tràn ngập động đá vôi kia chầm chậm tiêu tán, sinh cơ lục quang tràn ngập từ từ thối lui. Hắn tiếp tục tập trung vào sự nghiệp to lớn, hấp thu dược hiệu của Thế Giới Quả của mình. 

Trong thời gian gần một tháng này, hắn một mực hấp thu thế giới vĩ lực do Thế Giới Quả kia phát ra. 

Bây giờ nội tình mà Tiểu Càn Khôn tổn thất chẳng những được bù đắp lại hết, mà còn nhận được tăng cường cực lớn, thậm chí ngay cả diện tích của Tiểu Càn Khôn của hắn cũng khuếch trương lên gấp mấy lần.

Dương Khai ẩn ẩn có một loại cảm giác, Khai Thiên Tiểu Càn Khôn ngũ phẩm này của mình hình như đã đến cực hạn, hẳn là chẳng mấy ngày nữa, hắn sẽ liền đột phá cực hạn này, đến lúc đó chính là thời điểm tấn thăng lục phẩm! 

Hắn không cần phải lo lắng liệu dược hiệu của Thế Giới Quả có đủ hay không, Nguyệt Hà có thê ̉từ ngũ phẩm tấn thăng đến lục phẩm, hắn tất nhiên cũng có thể làm được. 

Cùng lúc đó, trên Huyền Dương sơn, tại một ngọn núi cao, cửa lớn cung điện bỗng nhiên rộng mở, đệ nhị sơn chủ Vân Phi Bạch bước ra, bễ nghễ tứ phương, truyền lệnh nói: "Đi thông tri Tam sơn chủ và Tứ sơn chủ, điểm đủ nhân mã, theo ta bắt về tiện nhân Lan U Nhược kia!" 

Một tên Khai Thiên Canh tứ phẩm canh giữ ở ngoài điện vội vàng đáp: "Vâng!" 

Nhìn về phía miệng núi lửa, sắc mặt của Vân Phi Bạch liền trở nên lạnh lùng. 

Lần trước hắn chịu thiệt lớn dưới tay Dương Khai, quả thực vô cùng nhục nhã, thương thế do một thương xuyên ngực kia không thể bảo là không nặng, tổng cộng hao tốn của hắn gần một tháng mới có thể khôi phục lại, cho tới thời khắc này, lồng ngực hắn vẫn còn ẩn ẩn

đau! 

Mặc dù Dương Khai cu ̃ng không tốt hơn, kém chút nữa bị hắn chém đầu, nhưng người ta chỉ là ngũ phẩm, hắn là lục phẩm, căn bản là không thể đánh đồng được, chênh lệch nhất phẩm là cách biệt một trời một vực, bị một người thấp hơn mình một phẩm giai đánh bị thương thành như thế, Vân Phi Bạch sao có thể không hận cho được? 

Vì mau chóng khôi phục thương thế, hắn còn vận dụng rất nhiều bảo vật chữa thương, những vật này đều là những thứ cực kỳ khó được trong Vô Ảnh Động Thiên, với hắn mà nói cũng là tổn thất không nhỏ. 

Trong lòng thầm hận, nếu như không phải đại sơn chủ coi trọng không gian thần thông của tên tiểu tử kia, muốn dựa vào hắn để tìm kiếm rời đi lối ra, vậy thì lần này đi qua đó, hắn chắc chắn sẽ chém tên tiểu tử kia thành muôn mảnh rồi. 

Có điều đại sơn chủ đã lên tiếng, người này giết không được, bất quá cho hắn nếm một chút đau khổ thì vẫn được. Vân Phi Bạch âm thầm quyết tâm, sau khi giam giữ Dương Khai thì hắn nhất định sẽ chém đứt tay chân của tên kia, sau đó nhét vào trong hũ. 

Về phần Lan U Nhược kia, lần này hắn đi là tình thế bắt buộc! Trước đó mời nàng gia nhập Huyền Dương sơn, hứa cho nàng vị trí đệ ngũ

sơn chủ, nàng lại không cấp cho bọn hắn mặt mũi, nếu như còn không biết điều, vậy liền đừng trách hắn lạt thủ tồi hoa. 

Đệ tam sơn chủ Cảnh Thanh và đệ tứ sơn chủ Chu Nhã đã sớm chuẩn bị, nếu không phải trước đó Vân Phi Bạch kiên trì muốn đích thân xuất mã, rửa sạch nhục nhã thì bọn hắn đã dẫn người giết tới miệng núi lửa rồi. Rất nhanh sau đó, một nhóm lớn lưu quang từ trong Huyền Dương sơn bay ra, bay thẳng về phía đám người bà chủ đang ẩn thân. 

Một nhóm người này gồm hơn mười vị, dẫn đầu tất nhiên là tam đại lục phẩm sơn chủ, người đi theo phía sau tu vi kém nhất cũng là tứ phẩm Khai Thiên, tam phẩm Khai Thiên căn bản là không có tư cách nhúng tay vòa việc này, trong đó ngũ phẩm cũng có hơn năm sáu vị. 

Lực lượng như thế, đối phó đám người Lan U Nhược, dư xài. 

Đám người Lan U Nhược ẩn thân trong miệng núi lửa, việc đó Huyền Dương sơn bên này vẫn luôn biết, trước đó không xâm lấn là bởi vì mấy đại sơn chủ đều có hơi cố kỵ tu vi Khai Thiên lục phẩm của nữ tử kia, nếu như quá bức ép người ta, Lan U Nhược tất nhiên song quyền nan địch tứ thủ, nhưng trọng thương một hai người trong số bọn hắn thì vẫn có thể làm được. 

Còn nữa, Vân Phi Bạch cũng muốn đợi cho Vô Ảnh Cương Phong suy

yếu thực lực của đám người bà chu ̉, không cần quá lâu, chỉ cần một hai năm, thực lực của đám người Lan U Nhược tất nhiên sẽ đại giảm, đến lúc đó bọn hắn không cần đánh cũng thắng. 

Cho dù không có sự tình Dương Khai chạy đến Huyền Dương sơn giương oai thì Vân Phi Bạch cũng đã chuẩn bị động thủ rồi. Bây giờ đại sơn chủ lại coi trọng năng lực của Dương Khai, dưới hai tầng nguyên nhân phía dưới, phát binh đối phó Lan U Nhược là một việc nhất định phải. 

Một đám người trùng trùng điệp điệp, lướt qua hư không. 

Trước sau bất quá chỉ hai ba ngày, bọn họ liền đi tới chỗ phụ cận miệng núi lửa kia, tam đại sơn chủ ra lệnh một tiếng, miệng núi lửa trong nháy mắt bị vây quanh chật như nêm cối, thế giới vĩ lực tỏa ra. 

Trong động đá vôi dưới núi lửa, đầu bếp cả kinh nói: "Ba ̀chủ, người của Huyền Dương sơn đến!" 

Bà chủ vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu nói: "Ta biết rồi." Nàng quay đầu, liếc mắt nhìn qua mật thất bế quan của Dương Khai, nói: "Ta đi ra xem tình hình một chút, nếu như không ổn, các ngươi lập tức mang theo Dương Khai rời khỏi nơi này!" 

Đầu bếp lo lắng nói: "Vậy còn ngươi?" 

Bà chủ nói: "Không cần lo lắng cho ta, ta tự có phương pháp thoát

thân!" 

Nhân viên kế toán tiến lên một bước nói: "Bà chủ hãy để ta đi theo ngươi, dù sao cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau!" 

"Lần này Huyền Dương sơn tới không ít người, hơn nữa tam đại sơn chủ đều xuất hiện, ta một người còn có thể tiến thối tự nhiên, ngươi không cần đi theo." Nói xong, bà chủ bay lên trên không, phóng ra khỏi động đa ́vôi, hai tay nở rộ, nham tương quay cuồng lập tức phân ra một đoạn thông đạo. 

Đầu bếp và nhân viên kế toán đều lo âu nhìn nàng rời đi, trong mắt đầy rẫy sự lo lắng. 

Vốn cho rằng sau khi tấn thăng ngũ phẩm, bọn hắn sẽ có thể giúp được bà chu ̉một chút, nhưng chiếu theo thế cục trước mắt, Khai Thiên ngũ phẩm căn bản là không có tác dụng gì, nếu thật sự đi theo thì có khi sẽ bị địch nhân thừa dịp, trở thành cản trở cho bà chủ. 

Bọn họ không khỏi đại hận, vì sao mình lại vô dụng như vậy, hoàn toàn giúp không được gì tại thời khắc mấu chốt. Quay đầu nhìn về phía mật thất, khóe mắt của đầu bếp chợt nhảy lên, tiểu tử Dương Khai này rốt cuộc đang làm cái gì, chữa thương gần một tháng rồi, thế mà còn chưa chịu ra.

Nếu như hắn co ́thể xuất quan, ỷ vào không gian thần thông của hắn, đánh không lại người khác thì ít nhất cũng có thể chạy trốn, bây giờ thì tốt rồi, tiểu tử hỗn trướng này chữa thương một lần là 

một tháng, hoàn toàn không có động tĩnh, người ta đánh tới cửa nhà mà cũng không biết. 

Bên ngoài Miệng núi lửa, tam đại sơn chủ của Huyền Dương sơn đứng sóng vai, bốn phía xuất hiện đông đảo thân ảnh, khí tức lưu động, nhìn thấy nham tương phía dưới trào dâng, khóe miệng của Vân Phi Bạch có hơi cong lên. 

Một đạo thân ảnh trắng nõn nhảy ra khỏi nham tương hỏa hồng, một thân cung trang phụ trợ cho dáng vẻ thướt tha mềm mại của nàng ta. 

Ba ̀chủ đứng yên trong hư không, nhẹ nhàng lắc lắc ống tay áo, nhàn nhạt nhìn lướt qua bốn phía, lại nhìn về phía ba người Vân Phi Bạch, nói: "Tam đại sơn chủ của Huyền Dương sơn tới đây là có việc gì?" 

Vân Phi Bạch hắc hắc cười lạnh một tiếng: "Biết rõ còn cố hỏi, chúng ta tới đây cần làm chuyện gì, tự ngươi rõ ràng trong lòng." 

Ba ̀chu ̉nói: "Ta cũng không phải côn trùng trong bụng của ngươi, sao có thể biết được ý nghĩ của ngươi."

Vân Phi Bạch cười lạnh không ngớt: "Ngươi đã nguyện nghĩ minh bạch giả hồ đồ, vậy thì cứ một mực hồ đồ tiếp đi, đợi lát nữa bị đánh thì đừng có kêu rên!" 

Ba ̀chủ nhàn nhạt nhìn hắn, nói: "Vân Phi Bạch, ngươi mặc dù cũng là lục phẩm, nhưng chưa hẳn là đối thủ của ta, ta khuyên ngươi từ đâu tới đây thì liền chạy về chỗ đó, tránh mắc phải sai lầm a!" 

Vân Phi Bạch giận dữ: "Tiện nhân khẩu khí không nhỏ, ta thật muốn xem xem ngươi rốt cuộc có bản lãnh lớn cỡ nào!" 

Nói xong, thân thể Vân Phi Bạch chợt chấn động, thế giới vĩ lực quanh quẩn, phi thân nhào về phía bà chủ. 

Cảnh Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhị ca vẫn tính tình hỏa bạo như, chẳng lẽ hắn nhìn không ra người ta đang cố ý khích tướng, muốn đơn đả độc đấu với hắn hay sao?" 

Chu Nhã nói: "Nhị ca thích sĩ diện, thôi cứ kệ hắn đi, này Lan U Nhược bị Vô Ảnh Cương Phong xâm nhập gần một năm, thực lực nhất định không bằng trước đó, ngươi ta thay Nhị ca lược trận là được, trước hết để cho Nhị ca tìm về chút mặt mũi, sau đó chúng ta sẽ cùng ra tay bắt giữ nàng." 

Cảnh Thanh khẽ gật đầu, cũng không thấy động tác hắn như thế nào, chỉ thấy hắn bỗng nhiên bước về phía trước một bước, sau đó

người đã tới một bên khác, cùng với Chu Nhã đứng hai bên trái phải để lược trận. 

Phóng tầm mắt nhìn tới, Vân Phi Bạch đã cùng Lan U Nhược kia đánh thành một đoàn, hai người đều là lục phẩm Khai Thiên, vừa ra tay liền kinh thiên động địa, thế giới vĩ lực hùng hồn dâng trào, từng đạo thần thông bí thuật nở rộ, đánh nhau khí thế ngất trời. 

Nhìn qua một trận, Cảnh Thanh liền nhíu mày, hắn phát hiện thực lực của Lan U Nhược này đúng là không tầm thường, mặc dù thực lực có chỗ suy giảm, nhưng lại có thể đánh ngang nhau với Nhị ca của mình. 

Trong lòng hắn không khỏi có hơi sợ hãi, nếu Lan U Nhược này ở thời kỳ toàn thịnh thì thực lực của nàng ta sẽ còn kinh khủng đến cỡ nào? Chỉ sợ cho dù không bằng đại sơn chủ thì hẳn là cũng không cách nhau quá xa. 

Cường giả như thế có thù hận với Huyền Dương sơn, xem ra không giết không được, nếu như để nàng trốn qua kiếp nạn này, ngày sau đầu phục Vô Song Xã hoặc là Song Tử đảo thì liền phiền toái.