Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4390: Trốn



Kịch chiến nửa ngày, hai đại lục phẩm Khai Thiên đánh nhau cân sức ngang tài, chợt có người tiến lên bẩm báo: "Tam sơn chủ, Tứ sơn chủ , miệng núi lửa bên kia hình như có dị động!" 

Cảnh Thanh nghe thấy vậy, vận dụng hết thị lực nhìn về phía bên kia, một lát sau lộ vẻ hiểu rõ, nói: "Là hai tên tùy tùng ngũ phẩm kia của Lan U Nhược, bên dưới miệng núi lửa nham tương trào dâng này hẳn là có đường thông ra, hai tên này thấy tình thế không ổn muốn chạy trốn. . . Hả? Còn có một người kia là ai?" 

Chu Nhã cũng nhìn qua bên kia, suy tư một chút rồi nói: "Hẳn là tên tiểu tử trước đó làm cho Nhị ca bị thương, xem ra hắn cũng bị Nhị ca đánh không nhẹ, đã hơn một tháng rồi mà vẫn còn hôn mê, bây giờ đào vong thế mà còn cần người cõng." 

Cảnh Thanh gật đầu nói: "Chắc vậy, Tứ muội, ba tên kia liền giao cho ngươi, nếu có thể thì hãy bắt bọn hắn về, nhất định có thể nhiễu 

loạn tinh thần của Lan U Nhược, đến lúc đó Nhị ca bên này cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút." 

Chu Nhã chần chờ nói: "Nhị ca bên này. . ." 

Cảnh Thanh cười nói: "Tứ muội yên tâm, có ta chiếu khán, Nhị ca không có việc gì, khi có thời cơ phù hợp, ta sẽ tự động liên thủ với Nhị ca." 

Chu Nhã lúc này mới gật đầu nói: "Vậy ta đi." 

Sau đó nàng quay sang trái phải nháy mắt ra dấu, sau đó liền có mười mấy người bay đi theo nàng, đuổi theo đám người đầu bếp đang đào vong bên kia. 

Phía trước chỗ đó chừng trăm dặm, đầu bếp cõng theo Dương Khai, chân chạy như bay, nhân viên kế toán cầm trong tay một mặt bàn tính vàng bọc hậu, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hậu phương đông đảo bóng người, lưu quang xê dịch, lập tức kinh hãi nói: "Đầu bếp chạy mau, bọn hắn đuổi tới rồi!" 

Đúng như lời Cảnh Thanh nói, bên dưới miệng núi lửa nham tương trào dâng kia có rất nhiều hang động tương liên, đám người bà chủ ở nơi này gần một năm, thuộc làu địa hình gần đó, chính là để phòng bị một ngày nào đó bị người ta chặn lại cửa vào. 

Bà chu ̉đi ra ngoài đánh nhau với người ta, đầu bếp và nhân viên kế

toán thấy tình thế không ổn, lập tức mang theo Dương Khai chạy đi từ một cửa ra khác. 

Mặc dù động tác kín kẽ, thế nhưng vẫn bị người ta phát hiện tung tích, bây giờ truy binh từ hậu phương bức tới, hai người cũng chỉ có thể toàn lực chạy trốn. 

Hai người đều chỉ là Khai Thiên ngũ phẩm, còn mang theo t vướng víu như Dương Khai , Chu Nhã là Khai Thiên lục phẩm tự mình xuất thủ, thủ hạ còn có mười mấy người, thực lực hai phe căn bản là không ngang nhau, nếu thật sự đánh nhau, bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của người ta. 

Giờ phút này cu ̃ng chỉ có chạy trốn thì mới có thể tìm kiếm một chút hi vọng sống, đồng thời âm thầm cầu nguyện bà chu ̉bên kia có thể bình an vô sự mới được. 

Chạy trốn một trận, nhân viên kế toán sắc mặt trắng bệch nói: "Đầu bếp, chúng ta sợ là chạy không thoát, tốc độ của nữ nhân kia có hơi nhanh." 

Lục phẩm Khai Thiên và ngũ phẩm mặc dù chỉ hơn kém nhau nhất phẩm, nhưng thực lực giữa hai bên lại là cách biệt một trời một vực. Một lục phẩm bình thường đồng thời ứng phó năm ba vị Khai Thiên ngũ phẩm vây công là một chuyện dễ như trở bàn tay, tốc độ ngự

không phi hành cũng nhanh hơn một chút. 

Chu Nhã một lòng truy kích, đầu bếp vànhân viên kế toán mặc dù dốc hết toàn lực nhưng cũng vô pháp chạy thoát. 

Mắt thấy khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, đầu bếp vứt Dương Khai ở sau lưng cho nhân viên kế toán rồi nói: "Ngươi dẫn hắn đi trước, ta cản nàng một hồi!" 

Nhân viên kế toán tiếp được Dương Khai, không có bất kỳ do dự nào, chỉ cắn răng một cái liền vác Dương Khai trên bờ vai, phát lực chạy tiếp về phía trước. Lúc này không phải là thời điểm lề mề chậm chạp, càng kéo dài, tình cảnh của hai người sẽ càng gian nan. 

Đầu bếp ở phía sau bỗng nhiên hít vào một hơi, thân hình bỗng nhiên căng phồng lên, lập tức biến thành một cự nhân cao mấy chục trượng, đỉnh thiên lập địa, tạp dề treo bên hông phấp phới theo gió, giữa lồng ngực có một chữ Đồ cự đại hổ hổ sinh uy. 

Đầu bếp tay trái cầm đao, tay phải cầm một cái thớt gỗ, sắc mặt nghiêm nghị, chuẩn mực sâm nghiêm. 

Cái thớt gỗ được ném về phía sau, đón gió mà lớn dần, giống như muốn bao phủ cả thiên địa này vào trong đó, đám người Chu Nhã truy kích mà đến nhất thời không quan sát, cùng nhau rơi lên trên cái thớt gỗ, lập tức bị một cỗ lực lượng vô danh cầm giữ thân hình.

Đầu bếp đồ đao giơ lên, cắn răng quát lớn: "Ta là dao thớt, ngươi là thịt cá!" 

"Chém chém chém!" 

Đồ đao trong tay chém xuống, giữa thiên địa xuất hiện đao quang lộn xộn, trong chớp nhoáng này, thiên địa phảng phất biến thành phòng bếp của hắn, trong Thiên Địa Chi Trù này, hắn là người chưởng khống hết thảy. 

Chu Nhã kinh hãi, vạn vạn không ngờ rằng một tên Khai Thiên ngũ phẩm thế mà lại có thê ̉bộc phát ra thần thông hung mãnh như vậy. Thực lực thê ́này, tuyệt không phải thứ mà ngũ phẩm bình thường có thể so sánh. Mặc dù nàng là lục phẩm, nhưng khi rơi trên cái thớt gỗ này thì cũng không nhịn được mà sinh ra một loại cảm giác kinh dị, tựa như mình sẽ lập tức sẽ bị chém thành vô số khối vậy. 

Không dám thất lễ, nàng ta quát lớn một tiếng, thôi động thế giới vĩ lực, trong lúc giơ tay nhấc chân diễn hóa ra từng đạo thần thông bí thuật, ầm ầm đánh về phía đầu bếp. 

Hơn mười vị Khai Thiên trung phẩm mà nàng mang tới cũng không nhàn rỗi, riêng phần mình thi triển bí thuật bí bảo, trong lúc nhất thời, thiên địa vĩ lực hỗn loạn không chịu nổi. 

Trước sau chỉ mới hai ba giây, thân hình to lớn của đầu bếp bỗng

nhiên bị đánh lui về sau, ngoài miệng hộc máu, phảng phất như một quả bóng xì hơi vậy, chợt thu nhỏ trở về, thớt gỗ trải ra giữa thiên địa kia cũng một lần nữa hiện ra bản thể, bị hắn thu hồi. 

Đao quang tán đi, thiên địa vĩ lực bình phục, Chu Nhã giương mắt nhìn lại, chỉ thấy tên đầu bếp kia vừa thổ huyết, vừa chạy đi như một làn khói, không thấy bóng dáng đâu nữa. Nàng ta lập tức hơi đỏ mặt, quát lớn: "Đuổi theo cho ta, đừng để hắn chạy thoát!" 

Nàng thân là Khai Thiên lục phẩm tự mình dẫn đội, thế mà lại bị một tên ngũ phẩm chặn lại, mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi, nhưng cũng đủ làm cho nàng cảm thấy bị sỉ nhục rồi, huống hồ dưới tay nàng còn có mười mấy người. 

Cùng lúc đó, thế cục của ba ̀chủ bên kia cũng cực kỳ không ổn, Vân Phi Bạch đánh lâu không xong, mặt mũi lập tức có hơi nhịn không được rồi, Cảnh Thanh thấy thế thì lập tức nhúng tay vào trợ giúp. 

Hai đại sơn chủ của Huyền Dương sơn liên thủ, ngay cả Khai Thiên thất phẩm cũng có thể đấu một trận. 

Bọn hắn hãi nhiên phát hiện, Lan U Nhược này thế mà vẫn còn có thể ứng phó được! 

Cảnh Thanh kinh dị không thôi, trước đó hắn cảm thấy Lan U Nhược này vào thời kỳ toàn thịnh mặc dù không bằng đại sơn chủ, nhưng

hẳn là cũng không khác nhau lắm, nhưng hiện tại xem ra, người ta tại thời điểm đỉnh phong, tuyệt đối là người cùng một cấp bậc với đại sơn chủ, đều là lục phẩm đỉnh phong, chỉ kém một đường tới thất phẩm, là một nhân vật rất cường hãn! 

Nếu như không bị Vô Ảnh Cương Phong quất khô gần một năm, hẳn là nàng ta không chỉ có thực lực như thế. 

Có điều. . . Dừng ở đây được rồi! 

Lan U Nhược này mặc dù cao minh, nhưng cu ̃ng không phải là không thể táng thân ở nơi đây. Hai người bọn họ đã xuất thủ, đông đảo trung phẩm đi theo liên thủ quấy nhiễu, Lan U Nhược dù có bản lĩnh lớn bằng trời thì cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây. 

Kịch chiến một hồi, không ngừng có võ giả của Huyền Dương sơn thụ thương thối lui, đều là trong lúc lơ đãng bị bà chủ bị đả thương, chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủi, liền có 7~8 vị trung phẩm đã mất đi sức chiến đấu, trong đó còn có một người không cẩn thận bị bà chủ đánh chết tại chỗ. 

Bà chủ chiến quả huy hoàng, nhưng bản thân cũng bị tổn thương, dưới cục diện như vậy, nàng có thể kiên trì đến bây giờ đã là một việc rất không dễ dàng. Nếu không phải Cảnh Thanh và Vân Phi Bạch lo lắng nếu như ép quá ác thì nàng ta sẽ kéo theo mình làm

đệm lưng, có khi tình cảnh của bà chủ sẽ còn gian nan hơn một chút. 

Tại một thời khắc nào đó, Cảnh Thanh đang cùng Vân Phi Bạch tương hỗ lẫn nhau, giáp công bà chủ bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, thân hình vốn chuẩn bị thối lui bỗng nhiên xông về phía trước, hai tay tung bay pháp quyết, thần thông bộc phát, hung hăng oanh kích về phía bà chủ. 

Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn phát hiện Lan U Nhược này lơ đãng lộ ra một chút sở hở, cường giả tranh chấp, sinh tử một đường, một chút sơ hở, đã đủ để thay đổi chiến cuộc. 

Thiên địa vĩ lực chấn động, thần thông kia hung hăng khắc lên thân thể suy nhược của ba ̀chủ, thần thông bộc phát ra, thân hình của bà chủ bỗng nhiên nổ tung, biến thành bột mịn bay đầy trời. 

Vân Phi Bạch ngẩn ngơ, giật mình tại chỗ, không dám tin, nói: "Chết rồi?" 

Cảnh Thanh cũng choáng váng, nhíu mày, cảm thấy ẩn ẩn có hơi không ổn. 

Thần thông kia của hắn tất nhiên cao minh, nhưng Lan U Nhược này cũng không phải là quả hồng mềm tùy tiện để người nắm, làm sao có thể bị đánh chết như vậy được?

Ánh mắt hắn nhìn về phía dưới một cái, chỉ thấy trong nham tương cuồn cuộn kia, hình như có một bóng người lóe lên một cái rồi biến mất, giống như vọt vào trong đó. 

"Đó là thế thân, Lan U Nhược chạy trốn!" Cảnh Thanh quát lớn nói. 

"Trốn đi đâu?" Vân Phi Bạch kêu la, sau đó thân hình bỗng nhiên hạ xuống, chạy về phía miệng núi lửa kia. 

"Nhị ca chậm đã, cẩn thận có bẫy!" Cảnh Thanh kêu lên, thế nhưng đã muộn, Vân Phi Bạch đuổi địch sốt ruột, vọt thẳng vào trong nham tương rồi không thấy bóng dáng đâu nữa. 

Cảnh Thanh bất đắc dĩ cắn răng một cái, chỉ có thể đi theo phía sau. 

Thế nhưng không đợi hắn kịp xông vào trong nham tương, chỉ thấy nham tương phía dưới bỗng nhiên nổ tung, thế giới vĩ lực hùng hồn bộc phát, giống như có thần thông bí thuật gì đó nở rộ, ngay sau đó 

Vân Phi Bạch kêu thảm một tiếng, ngoài miệng phun máu bay ngược trở về, lồng ngực lõm xuống một dấu ấn cự đại, khí tức toàn thân chìm nổi vô chừng, hiển nhiên là chịu thua thiệt không nhỏ. 

"Oa!" Vân Phi Bạch phun ra một ngụm máu tươi, diện mục dữ tợn gào thét: "Tiện nhân tiện nhân, lại dám âm ta!" 

Cảnh Thanh không nói gì, Nhị ca nhà mình tính tình hỏa bạo, quả nhiên dễ dàng ăn thiệt thòi.

Nham tương chậm rãi bình phục lại, nhìn về nham tương quay cuồng cực nóng ở phía dưới kia, có vết xe đổ của Vân Phi Bạch, Cảnh Thanh cũng không dám tùy tiện xâm nhập, sợ Lan U Nhược kia còn đang mai phục ở dưới đó. 

Quay đầu nhìn về phía một tên Khai Thiên ngũ phẩm, ánh mắt hắn bắn ra những tia sáng lăng lệ: "Đi xuống xem một chút." 

Tên Khai Thiên ngũ phẩm kia thần sắc sợ hãi, thế nhưng lại phản kháng không được, chỉ có thể cắn răng một cái rồi xông vào trong nham tương. 

Một lát sau, người kia lại vọt ra, lắc đầu nói: "Không thấy bóng dáng nữ nhân kia, hẳn là chạy trô ́n rồi!" 

"Trốn? Nàng ta có thể trốn đi đâu?" Vân Phi Bạch tròng mắt xích hồng, hận ba ̀chủ thấu xương: "Đều cút xuô ́ng cho ta, đào sâu ba thước cũng phải tìm ra nữ nhân kia!" 

Cảnh Thanh nói: "Nhị ca không cần như vậy, Lan U Nhược này nếu đã trốn đi, vậy thì nhất định sẽ đi tìm mấy tên tùy tùng kia của nàng. Bây giờ Tứ muội đang truy kích, chúng ta chỉ cần tụ hợp với Tứ muội, tự có thể tìm được bóng dáng của Lan U Nhược!" 

Vân Phi Bạch quay đầu nhìn lại: "Vậy sao? Nếu nàng ta không đi thì làm sao bây giờ?"

Cảnh Thanh nói: "Nhị ca hay tin ta một lần! Ta thấy Lan U Nhược kia cũng là người tưởng nhớ tình xưa, sẽ không mặc kệ sự sống chết của mấy tên tùy tùng kia của nàng." 

Vân Phi Bạch suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Tốt, chúng ta liền đi tìm Tứ muội!" Hắn hung hăng phun ra một ngụm máu đông sang bên cạnh, sau đó hít một hơi thật sâu. 

Ngực con mẹ nó đau! 

Một bên khác, đầu bếp và nhân viên kế toán sắc mặt tái nhợt, vừa chạy vừa không ngừng đẫm máu, trước đó đầu bếp thi triển bí thuật ngăn cản được đám người Chu Nhã mấy giây, bất quá không bao lâu sau Chu Nhã lại dẫn người đuổi theo, vạn bất đắc dĩ, nhân viên kế toán cũng chỉ có thể kiên trì xuất thủ. 

Kết quả chính là hai người đều bị đánh bị thương, truy binh sau lưng thì lại càng ngày càng gần. 

Vác Dương Khai trên lưng, đầu bếp vừa chạy vừa mắng: "Tiểu tử hỗn trướng ngươi còn bất tỉnh, nếu còn không tỉnh thì chúng ta sẽ phải chết, đến lúc đó ca ca ta sẽ ném ngươi cho nữ nhân kia chém thành muôn mảnh trước."