Ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng tốc độ của đầu bếp lại không suy giảm chút nào, mỗi tội Chu Nhã có thực lực mạnh hơn bọn hắn, căn bản là thoát đi không được.
Mắt thấy truy binh sau lưng sắp tới gần, nhân viên kế toán quát lớn: "Ngươi đi đi, ta liều mạng với bọn hắn."
Nói xong, hắn liền quay người nghênh tiếp đám người Chu Nhã. Đầu bếp kinh hãi, la hét nói: "Không được!"
Nhưng hắn sao có thể ngăn cản được? Hắn cắn răng một cái, sau đó cũng quay người đi theo.
Nhân viên kế toán quay đầu cả giận nói: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
Đầu bếp sắc mặt nghiêm nghị đáp: "Chạy không thoát, muốn chết cùng chết, có chết cũng phải cắn một xuống khối huyết nhục của nàng ta!"
Nhân viên kế toán ánh mắt trầm xuống, trùng điệp gật đầu. Đầu bếp cấp tốc lấy ra một tấm vải, buộc Dương Khai lên trên lưng mình, một tay nhấc lấy dao phay, một tay nhấc lấy cái thớt gỗ, bày ra trận địa sẵn sàng đón tiếp quân địch.
Chợt thấy sau lưng Chu Nhã có một đạo lưu quang chạy tới nhanh như chớp, vọt thẳng vào trong trận hình quân địch. Những nơi lưu quang kia đi qua, một đám Khai Thiên tứ phẩm ngũ phẩm người ngã ngựa đổ, nhao nhao lui lại, không ít người miệng phun máu tươi bị thương, tại chỗ.
Chu Nhã giật mình, quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng, thôi động thế giới vĩ lực, đánh nhau mấy chiêu với đạo lưu quang kia. Những tiếng rầm rầm rầm vang lên, thiên địa biến sắc, lưu quang xẹt qua người Chu Nhã, cấp tốc đi xa, đáp xuống bên người đầu bếp và nhân viên kế toán.
"Bà chủ!" Đầu bếp và nhân viên kế toán đều vui mừng nói.
Lưu quang kia, rõ ràng là bà chủ đã thoát khỏi Cảnh Thanh và Vân Phi Bạch.
Sắc mặt ba ̀chủ hơi trắng bệch, lau đi máu tươi trên khóe miệng, hai tay đưa ra, một tay nhấc một người, quát lớn một tiếng: "Đi!"
Đầu bếp và nhân viên kế toán đều không tự chủ được mà đằng
không bay lên.
"Bà chủ thụ thương rồi sao." Đầu bếp nhìn qua vết máu ở khóe miệng ba ̀chủ, vẻ mặt lo lắng nỏi.
"Chỉ là vết thương nhỏ!" Bà chủ nhìn xem Dương Khai nằm sau lưng hắn: "Hắn còn chưa tỉnh sao?"
Đầu bếp lắc đầu: "Chưa tỉnh, cũng không biết có phải đang trong trạng thái chữa thương khẩn yếu quan đầu hay không." Theo đạo lý mà nói, động tĩnh lớn như vậy, Dương Khai cho dù đang chữa thương thì cũng nên bị kinh động mới đúng, thế nhưng hắn vẫn luôn đóng chặt hai mắt, phảng phất cắt đứt hết thảy liên hệ giữa bản thân với ngoại giới, điều này làm bọn hắn rất bị động.
"Có muốn đánh thức tiểu tử này dậy hay không?" Đầu bếp hỏi.
"Không nên!" Bà chủ lắc đầu, Dương Khai cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, giờ phút này hắn hẳn là cảm giác được hết thảy những chuyện xảy ra ở ngoại giới, nói một cách khác, hắn hẳn phải biết tình cảnh trước mắt, sở dĩ không tỉnh lại, chắc chắn là có lý do nên không có cách nào tỉnh lại, cưỡng ép đánh gãy hắn tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
"Chúng ta đi đâu bây giờ?" Nhân viên kế toán hỏi, rồi quay đầu liếc mắt nhìn truy binh sau lưng, đám người Chu Nhã kia vẫn truy cùng
diệt tận bọn họ cứ như giòi trong xương vậy.
Bà chủ nói: "Song Tử đảo!"
Trước đó nàng không muốn gia nhập thế lực nào trong tam đại thế lực, một là bởi vì mới đến Vô Ảnh Động Thiên này không bao lâu, còn không rõ lắm thế cục nơi đây, thứ hai cũng là bởi vì một khi nàng gia nhập một trong ba nhà này thì đều sẽ nhận đủ loại ước thúc, tương lai của bản thân phải triệt để buộc chặt với một thế lực nào.
Trên thực tế, sau khi biết Vô Ảnh Động Thiên này chỉ có thể vào mà không thể ra, căn bản là không có cách nào rời đi, ba ̀chủ cũng đã suy nghĩ về việc có nên gia nhập một nhà nào trong đó hay không.
Huyền Dương sơn và nàng có ân oán, có thể bài trừ đi.
Hiện tại chỉ còn lại Vô Song Xã và Song Tử đảo, trong đó Song Tử đảo thực lực yếu nhất, chỉ có hai vị Khai Thiên lục phẩm, tất nhiên trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Nàng ngày trước khi ra ngoài cũng đã từng đến thăm Song Tử đảo, hai vị đảo chủ của Song Tử đảo đều rất là hoan nghênh nàng, trong lời nói cũng có rất nhiều ý lôi kéo.
Bà chu ̉vốn dự định trở về hỏi ý kiến đám người Dương Khai và đầu bếp một chút rồi mới quyết định có nên gia nhập Song Tử đảo này
hay không, ai ngờ không đợi cho Dương Khai tỉnh lại, tam đại sơn chủ của Huyền Dương sơn liền binh lâm môn hạ rồi.
Bây giờ bị ép vào thế bất đắc dĩ, bọn họ cũng chỉ có thể đi đến Song Tử đảo. Nếu như Song Tử đảo tiếp nhận bọn hắn, vậy thì bọn họ có lẽ còn có thể tránh đi nguy cơ lần này.
Trong Vô Ảnh Động Thiên này có hồ nước to lớn, chiếm diện tích rộng lớn, trong hồ có hai đảo nhỏ, hai đảo nhỏ này bất kể là hình thái hay là quy mô thì cũng đều không hơn kém bao nhiêu, tương liên chặt chẽ với nhau, cho nên được gọi là Song Tử đảo.
Bà chủ dẫn đầu bếp và nhân viên kế toán một đường phi nhanh theo phương hướng đến Song Tử đảo.
Chu Nhã sau lưng truy cùng diệt tận, không đến hai ngày sau, Vân Phi Bạch và Cảnh Thanh cũng đã dẫn người tới tụ hợp.
Ngẩng đầu nhìn theo phương hướng trốn chạy của đám người bà chủ, Cảnh Thanh giống như có điều suy nghĩ: "Lan U Nhược kia đây là muốn đi đến Song Tử đảo? Nàng ta liên hệ với Song Tử đảo từ lúc nào?"
Vân Phi Bạch hừ lạnh nói: "Tiện nhân kia tốt xấu gì cũng là lục phẩm Khai Thiên, Song Tử đảo tất nhiên hữu tâm lôi kéo, e rằng sớm đã cấu kết với nhau. Chúng ta mau mau đuổi theo, tuyệt không thể để
nàng ta đến Song Tử đảo, nếu như để cho nàng liên thủ với Hoa Dũng và Thư Mộc Đan, vậy thì chúng ta cũng không dễ đối phó."
Hoa Dũng và Thư Mộc Đan trong miệng hắn, chính là hai vị đảo chủ của Song Tử đảo, cũng là một cặp vợ chồng, nghe nói hai người đó ở trong Vô Ảnh Động Thiên này còn lâu hơn cả đại đảo chủ.
Cảnh Thanh đảo mắt một vòng, cười ha ha nói: "Lan U Nhược này mới tới đây, sợ là không rõ ràng tâm tính của hai vợ chồng Hoa Dũng cho lắm, đây là khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, Nhị ca đừng vội, nếu nàng ta thật sự đi đến Song Tử đảo, vậy thì đó mới là chuyện tốt."
Vân Phi Bạch trợn mắt nói: "Sao lại là chuyện tốt?"
Cảnh Thanh nói: "Hai vợ chồng Hoa Dũng này là cái dạng gì, Nhị ca chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Hai người này mặc dù đều là Khai Thiên lục phẩm, tu vi giống như ngươi và ta, thế nhưng bọn hắn tâm tính cẩn thận, gan nhỏ như chuột. Bọn hắn mời chào Lan U Nhược, đơn giản là vì coi trọng tu vi Khai Thiên lục phẩm của Lan U Nhược, muốn lôi kéo nàng ta chống lại Huyền Dương sơn và Vô Song Xã. Thế nhưng ba người chúng ta tự thân xuất mã truy kích, hai vợ chồng bọn hắn chẳng lẽ còn có lá gan tiếp nhận sao?"
Vân Phi Bạch có hơi trầm ngâm, gật đầu nói: "Không sai, lá gan của
cặp vợ chồng này vẫn luôn rất nhỏ, nếu biết nữ nhân kia có ân oán với Huyền Dương sơn ta, chắc là sẽ cự tuyệt bọn họ ở ngoài cửa."
Chu Nhã nói: "Nếu như bị cự tuyệt, vậy thì bọn hắn sẽ không còn đường lui nào nữa."
Vân Phi Bạch hai mắt tỏa sáng, mắt nhìn phía trước, âm trầm cười nói: "Đây đúng là Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào."
Tâm tình đại khoái, bọn họ cũng không vội vàng đuổi theo, cứ không nhanh không chậm đi theo sau lưng đám người ba ̀chủ.
Một đường phi nhanh, lại là hai ngày sau, một hồ nước sóng gợn lăn tăn chợt khắc sâu vào trong tầm mắt, bà chủ dẫn đầu bếp và nhân viên kế toán đạp nước mà đi, rất nhanh liền tới phía trước Song Tử đảo.
Bên ngoài Song Tử đảo có cấm chế bao phủ, tạo thành một mảnh mê vụ không ngừng quay cuồng, làm cho người ta không thấy rõ hư thực bên trong.
Ba ̀chủ vội vã lấy ra một khối ngọc bài, rót lực lượng vào trong ngọc bội, ngọc bài kia lập tức biến thành một đạo lưu quang, vọt vào trong đại trận, biến mất không thấy đâu nữa.
Ngọc bài này chính là do hai vị đảo chủ tặng cho nàng khi nàng đến
thăm Song Tử đảo vào lần trước. Song Tử đảo đưa cho nàng đồ vật làm tin, chính là vì mong đợi nàng sẽ có một ngày gia nhập Song Tử đảo.
Ngọc bài đi vào, ba ̀chu ̉quay đầu quan sát, chỉ thấy từng đạo lưu quang cấp tốc chạy về phía này, e rằng không tới năm phút là sẽ bức đây, điều này làm nàng không khỏi có hơi lo lắng.
Chốc lát sau, mê vụ trong đại trận kia chợt quay cuồng, một bóng người từ bên trong đi ra. Đó là một tên Khai Thiên tứ phẩm, một thân trang phục gọn gàng, nhìn qua có vẻ khôn khéo già dặn.
Tên Khai Thiên tứ phẩm kia nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bà chủ, lập tức thần sắc nghiêm lại: "Thì ra là Lan phu nhân giá lâm, nghênh tiếp chậm trễ, mong rằng phu nhân thứ tội."
Lần trước bà chủ cũng đã tới nơi này, hắn tất nhiên là nhận ra.
"Không sao, làm phiền ngươi thông tri hai vị đảo chủ, nói ta đáp ứng tất cả yêu cầu mà bọn hắn nói lần trước, ta cũng nguyện ý gia nhập Song Tử đảo." Ba ̀chủ nói.
Tên Khai Thiên tứ phẩm ngơ ngác một chút kia, mặc dù không biết lần trước hai vị đảo chủ rốt cuộc đề ra điều kiện ra sao, nhưng hắn cũng chỉ là người phụ trách truyền lời, cho nên cũng là không cần hỏi nhiều như vậy, liền nói ngay: "Xin mời phu nhân chờ một lát."
Nói xong, hắn lại chui đầu vào trong đại trận, trước khi đi, hắn giống như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua phương xa.
Song Tử đảo, trong một mảnh vườn hoa, một nam tử trung niên đầu buộc ngọc quan đang bồi tiê ́p một vị phu nhân cung trang lớn bụng đang dạo bước trong vườn hoa. Bốn phía tràn ngập hương hoa, các loại hoa tươi đủ mọi màu sắc, tranh nhau khoe sắc, phụ nhân kia hai tay ôm bụng của mình, nam tử trung niên liền ở một bên dìu lấy cánh tay của nàng, thỉnh thoảng lại vui vẻ cúi đầu nhìn cái bụng to ra kia một chút.
Hai người này, chính là hai vị đảo chủ của Song Tử đảo, Hoa Dũng và Thư Mộc Đan.
Hoa Dũng bô ̀i tiếp phu nhân nhà mình dạo bước trong vườn hoa, ôn thanh nói: "Phu nhân có ưa thích Bách Hoa thảo này không. Nơi này hoa hoa thảo thảo, đều là do ta sai người dời tới từ bên ngoài, có mấy loại còn là tuyệt phẩm không gặp được ở ngoại giới."
Thư Mộc Đan dịu dàng cười nói: "Lão gia phí tâm tư này để làm gì? Những hoa hoa thảo thảo này không thể tu hành cũng không thể ăn uống, ngươi để cho thủ hạ người làm những việc này, e rằng sẽ làm cho bọn hắn oán giận."
Hoa Dũng nói: "Bọn hắn dám oán giận ư?" Hắn lại đi đến trước mặt
phu nhân nhà mình, ngồi xổm người xuống, đầu dán trên cái bụng to ra kia: "Lại nói, phu nhân vui vẻ, Lân nhi mới có thể vui vẻ, hắn có thể sớm ngày đi ra nha."
Sắc mặt Thư Mộc Đan hơi đỏ lên, nhìn chung quanh một chút, nâng lên một ngón tay ấn lên trên đầu hắn: "Già đầu rồi, mau dậy đi, để người ta thấy thì sẽ thành trò cười đấy."
Hoa Dũng thuận thế bắt lấy tay của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt mình, ngẩng đầu cười nói: "Ai dám cười ta?"
"Bẩm báo hai vị đảo chủ. . ." Đúng vào lúc này, có người từ bên ngoài vọt vào, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy đại đảo chủ ngồi xổm trước mặt Nhị đảo chủ, nắm lấy tay của Nhị đảo chủ để lên trên khuôn mặt mình, Nhị đảo chủ sắc mặt đỏ ửng, đang tỏ vẻ tình chàng ý thiếp lập tức chân tay luống cuống.
Sắc mặt Thư Mộc Đan càng đỏ hơn, hơn nữa còn nhăn nhó không thôi.
Hoa Dũng chầm chậm đứng thẳng người, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ho nhẹ một tiếng: "Có chuyện gì?"
Người kia mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm nói: "Lan phu nhân Lan U Nhược kia lại tới, nói là đáp ứng điều kiện mà trước đó hai vị đảo chủ đã nói, nguyện ý gia nhập Song Tử đảo chúng ta."
Hoa Dũng và Thư Mộc Đan nghe thấy vậy thì liếc nhau, đều tỏ vẻ đại hỉ, người trước chợt cười lớn một tiếng: "Tốt, vô cùng tốt, Vô Ảnh Động Thiên này mặc dù thỉnh thoảng lại có Khai Thiên cảnh đình trệ tiến vào, nhưng Khai Thiên lục phẩm thì lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu như có Lan U Nhược gia nhập, vậy thì Song Tử đảo chúng ta cũng có thể gia tăng thực lực thêm nhiều!" Hắn quay đầu nhìn về người báo tin tức kia, nói: "Lan phu nhân kia còn ở bên ngoài sao?"
Người kia nói: "Lan phu nhân đang đứng đợi ngay bên ngoài!"
"Nhanh chóng mời nàng tiến vào!" Hoa Dũng đang phân phó, bỗng nói: "Không không không, để hai vợ chồng ta tự mình đi mời!"