Lan U Nhược kia có tu vi Khai Thiên lục phẩm, nếu như thật sự gia nhập Song Tử đảo, vậy thì ít nhất cũng là đảo chủ thứ ba, chỉ dưới hai vợ chồng bọn họ, tất nhiên có tư cách để bọn hắn tự mình đi đón.
Không đợi cho hắn và Thư Mộc Đan khởi hành, người báo tin tức kia lại nói: "Còn có một chuyện muốn bẩm báo hai vị đảo chủ, Lan phu nhân kia hình như có thương tích trong người, hơn nữa thuộc hạ trước đó quan sát, phía sau nàng hẳn là có không ít truy binh!"
"Truy binh? Truy binh gì?" Hoa Dũng nhíu mày, Lan U Nhược có tu vi Khai Thiên lục phẩm, trong Vô Ảnh Động Thiên này có người nào có thể đả thương nàng, thậm chí còn dám đuổi theo nàng. Hắn ẩn ẩn cảm thấy Lan U Nhược tìm tới nương tựa nhanh như vậy, hình như là có chút ẩn tình.
Đưa tin có người nói: "Hai vị đảo chủ mấy năm này đóng cửa không
ra, không tinh tường tin tức ở ngoại giới cho lắm, sợ là không biết Lan phu nhân này có ân oán với Nhị sơn chủ của Huyền Dương sơn."
Tại thời điểm hắn nói chuyện, Thư Mộc Đan kia bỗng nhiên tố thủ vung lên, dẫn dắt sức nước ở tứ phía, trực tiếp ngưng tụ ra một mặt thủy kính ở trước mặt. Trong thủy kính kia hiện lên một cảnh tượng, chính là cảnh sắc bên ngoài Song Tử đảo.
Xuyên qua thủy kính, có thể tinh tường nhìn thấy, Lan U Nhược mang theo ba tên tùy tùng chờ ở bên ngoài cấm chế, trong đó có một người hôn mê bất tỉnh, nằm trên lưng của một người khác.
Tầm mắt lại nhìn về nơi xa, Thư Mộc Đan sắc mặt biến hóa nói: "Huyền Dương sơn tam đại sơn chủ!"
Sắc mặt của Hoa Dũng cũng trở nên nghiêm túc, hắn thông qua thủy kính nhìn chằm chằm đám người Vân Phi Bạch khí thế hùng hổ mà đến, Huyền Dương sơn có tứ đại lục phẩm sơn chủ, lần này thế mà trực tiếp xuất động ba người, hơn nữa còn mang theo nhiều nhân thủ như vậy, từ đó có thể thấy được sự quyết tâm của Huyền Dương sơn.
" Lan phu nhân và Nhị sơn chủ của Huyền Dương sơn rốt cuộc có ân oán gì?" Hoa Dũng không hiểu hỏi.
Bởi vì phu nhân nhà mình có bầu cho nên gần đây hắn vẫn luôn ở
trong Song Tử đảo làm bạn với phu nhân, cũng không để ý tới sự tình ở ngoại giới. Thậm chí nếu như Lan U Nhược không đến thăm Song Tử đảo vào lần trước, hắn cũng không biết Vô Ảnh Động Thiên này đã nhiều một vị Khai Thiên lục phẩm.
Lúc này nhìn thấy tình cảnh này, tất nhiên là có hơi nghĩ mãi mà không rõ.
Người đưa tin lại nói: "Thuộc hạ cũng không rõ nguyên do cụ thể của sự việc cho lắm, bất quá xưa nay Huyền Dương sơn làm việc tùy tiện, Nhị sơn chủ Vân Phi Bạch kia lại háo sắc như mạng, Lan phu nhân mới vào Vô Ảnh Động Thiên, cũng không hiểu rõ thế cục chỗ này, nói không chừng cũng bởi vì chuyện gì đó mà nảy sinh xung đột."
Hoa Dũng khẽ gật đầu, sắc mặt có hơi âm trầm nói: "Ta mới nói Lan U Nhược này vì sao lại sảng khoái đáp ứng gia nhập Song Tử đảo ta như vậy, thì ra là bị ép vào thế bất đắc dĩ, muốn mượn lực lượng của
Song Tử đảo để tị nạn, hừ, nàng ta đúng là đã đánh hồi một tính toán tốt."
Thư Mộc Đan khẽ nhíu mày nói: "Lão gia có ý là. . ."
Hoa Dũng nói: "Nếu nàng lần trước đáp ứng gia nhập ta Song Tử đảo, ta tất nhiên là đổ tráp đón lấy, bất quá lần này nàng ta đã lợi dụng tâm tư của Song Tử đảo ta, vậy chuyện này cũng sẽ không do
nàng quyết định. Nếu như ta tiếp nạp nàng, chẳng phải là sẽ kết thù kết oán với Huyền Dương sơn hay sao?"
Thư Mộc Đan lo lắng nói: "Nhưng nếu như không để cho nàng tiến vào, với lực lượng của một mình nàng, căn bản là không có cách nào chống lại đám người Vân Phi Bạch."
"Đó là chuyện của nàng ta." Hoa Dũng chậm rãi lắc đầu, quay đầu nhìn sang phu nhân nhà mình, nói: "Phu nhân nghĩ như thế nào?"
Thư Mộc Đan trầm ngâm một trận rồi nói: "Nếu như Lan phu nhân gia nhập Song Tử đảo ta, thực lực của chúng ta tất nhiên sẽ tăng lên nhiều, cũng có vốn liếng chống lại Huyền Dương sơn và Vô Song Xã. Tam đại thế lực trong Vô Ảnh Động Thiên mặc dù một mực không đụng chạm tới nhau, nhưng Song Tử đảo ta dù sao cũng đang ở thế yếu, số địa bàn khống chế ở bên ngoài cũng ít hơn hai thế lực lớn khác rất nhiều."
"Phu nhân muốn tiếp nhận nàng ta?" Hoa Dũng hỏi.
Thư Mộc Đan cười khổ lắc đầu: "Ta cũng không biết nên làm như thế nào, lão gia hãy làm chủ đi."
Hoa Dũng cúi đầu nhìn phần bụng hở ra của phu nhân, ánh mắt nhanh chóng trở nên kiên định: "Không cần để ý tới nàng."
Tiếp nhận Lan U Nhược kia, tất nhiên có thể giúp cho thực lực của
Song Tử đảo tăng lên nhiều, nhưng đám người Vân Phi Bạch khí thế hùng hổ mà đến, sao có khả năng từ bỏ ý đồ, đến lúc đó tất nhiên sẽ phải đánh nhau một trận. Với trạng thái của phu nhân mình hiện tại
thì sao có thể đánh nhau với người ta được? Vạn nhất không cẩn thận động thai khí thì người nào chịu trách nhiệm đây? Trong từng ấy năm cho tới nay, hai vợ chồng thật vất vả mới có một đứa con của mình, tất nhiên là sẽ coi như trân bảo.
Thư Mộc Đan khẽ thở dài một cái, cùng là nữ tử, nàng tất nhiên đồng tình với những gì Lan U Nhược gặp phải vào thời khắc này, nhưng lại không thể không cân nhă ́c cho hài tử trong bụng mình, đúng là bất đắc dĩ.
Bên ngoài cấm chế của Song Tử đảo, tâm tình của bà chủ từ từ chìm xuống.
Hai vị đảo chủ của Song Tử đảo kia một mực không lộ diện, cũng không có dấu hiệu mở ra cấm chế, ý tứ đã rất rõ ràng, đây là không nguyện ý dẫn lửa thiêu thân.
Nàng thật ra cũng không quá trách cứ oán hận gì bọn họ, tuy nói nàng trước đó cũng có tâm tư muốn gia nhập Song Tử đảo, thế nhưng chạy tới vào lúc này quả thật có hơi không đúng lúc.
Nàng cũng là bị buộc bất đắc dĩ mới có lựa chọn này, nếu không thì sao lại mang theo phiền phức đến tìm người khác?
Mắt thấy truy binh ở hậu phương sắp tới, rốt cuộc kéo dài không được, ba ̀chủ quyết định thật nhanh, nói: "Đi!"
Bà chủ thúc giục lực lượng, bọc lấy ba người đầu bếp, muốn bay về một hướng khác.
"Chạy đi đâu!" Một tiếng quát lớn vang lên , bên kia lóe lên một bóng người, rõ ràng là đệ tam sơn chủ Cảnh Thanh của Huyền Dương sơn. Tên này chẳng biết đã lặng lẽ ẩn núp từ lúc nào, vừa vặn ngăn chặn đường đi của đám người bà chủ.
Thần thông đánh ra, ba ̀chủ vội vàng ứng đối, bất đắc dĩ lại bị bức ép trở về nguyên địa.
Xoát xoát xoát, tiếng xé gió ập đến, từng bóng người lần lượt kéo nhau tiến đến, bốn phương tám hướng rất nhanh bị bao vây nghiêm mật.
Bà chu ̉tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn qua tứ phương, ánh mắt lướt qua từng người trong tam đại sơn chủ của Huyền Dương sơn.
Vân Phi Bạch sắc mặt lạnh lùng, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, giương cằm, vẻ mặt đắc ý nhìn qua bà chủ: "Chạy, lại chạy đi, ta xem ngươi lần này có thể chạy đi đâu!"
Bà chu ̉lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời.
Vân Phi Bạch lại liếc mắt nhìn qua Song Tử đảo mê vụ quay cuồng,
hắc hắc cười lạnh: "Muốn đầu nhập vào Song Tử đảo để tị nạn? Ngươi cu ̃ng không đi hỏi thăm một chút xem cặp vợ chồng phế vật kia tính tình như thế nào, bọn hắn có lá gan tiếp nhận ngươi sao?"
Trong Song Tử đảo, Hoa Dũng sầm mặt lại, nặng nề hừ một tiếng, thủy kính kia chẳng những có thể tái tạo cảnh sắc bên ngoài, mà ngay cả âm thanh cũng có thể truyền lại, nên hắn tất nhiên là nghe thấy lời nói của Vân Phi Bạch.
Vân Phi Bạch đắc ý kêu ầm lên: "Hoa Dũng, Thư Mộc Đan, nữ nhân này muốn nhờ cậy Song Tử đảo của bọn ngươi, các ngươi có muốn mở ra cấm chế để nàng đi vào hay không?"
Trong cấm chế không hề có động tĩnh gì.
Vân Phi Bạch dang hai tay ra, nói: "Nhìn đi, bọn hắn thậm chí không dám đáp một tiếng, ngươi còn trông cậy vào việc bọn hắn có thê ̉ che chở ngươi sao? Ngây thơ!"
Chu Nhã cau mày nói: "Nhị ca, chính sự quan trọng!"
Khiêu khích người khác trước cửa nhà người ta như thế thật đúng là có hơi quá phách lối một chút. Tuy rằng thực lực của Huyền Dương sơn bên này quả thực mạnh hơn Song Tử đảo, nhưng dù sao người ta cũng có hai đại Khai Thiên lục phẩm trấn giữ, con thỏ bị ép quá còn biết cắn người a.
Vân Phi Bạch hừ hừ, nhìn qua ba ̀chủ nói: "Tiện nhân, ta cho ngươi một lựa chọn, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta! Nếu không nơi đây sẽ là chỗ táng thân của ngươi."
Cảnh Thanh bất đắc dĩ trong lòng, Nhị ca nhà mình đây là cần sắc không cần sống a, trước đó không biết nội tình của Lan U Nhược này thì cũng thôi đi. Nhưng sau trận chiến ngày hôm nay, bọn họ đã biết Lan U Nhược này là nhân vật không kém hơn đại sơn chủ một chút nào. Nhị ca mặc dù cũng là lục phẩm, nhưng căn bản là khống chế không được người ta, chỉ có đuổi tận giết tuyệt mới có thể chấm dứt hậu hoạn, đến lúc này rồi mà Nhị ca còn băn khoăn tư sắc của nữ nhân này, thực sự làm hắn không biết nói gì cho phải.
"Mồm chó không nhả ra được ngà voi!" Bà chủ lạnh nhạt nhìn qua Vân Phi Bạch: "Muốn chiến liền chiến, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Các ngươi người đông thế mạnh, Lan U Nhược ta tất nhiên không phải là đối thủ, nhưng trước khi chết kéo theo một hai cái đệm lưng cũng là có lời, cũng không biết ai trong số các ngươi sẽ là người xui xẻo này đây!"
"Còn dám càn rỡ!" Vân Phi Bạch tức giận giơ chân: "Lão Tam lão Tứ, theo ta tiến lên giết chết nữ nhân này!"
Toàn thân phóng thích sát cơ, đưa tay tế ra một cây búa to, cự phủ kia cao chừng hai thân người, hào quang lưu chuyển, nhìn qua liền
biết không phải là phàm phẩm.
Thấy Vân Phi Bạch tế ra cả bí bảo này, Cảnh Thanh biết Nhị ca nhà mình đã thực sự động sát tâm, nếu không tuyệt đối sẽ không vừa ra tay liền kiên quyết như thế.
Hắn và Chu Nhã liếc nhau, cũng đều riêng phần mình tế ra bí bảo, ba người lúc này tạo thành vòng vây hình tam giác đánh về phía bà chủ, người còn chưa đến, thế nhưng thế giới vĩ lực hùng hồn kia đã tràn ngập trong hư không.
Trong Song Tử đảo, Thư Mộc Đan toát ra vẻ không đành lòng.
Trong tình huống cảnh giới ngang nhau, lấy một địch ba, hạ tràng của Lan U Nhược này xem như đã đoán được rồi. Nàng khẽ thở dài một cái, nghiêng đầu không xem nữa.
Nàng vốn là nữ tử dịu dàng, sau khi mang thai thì tâm tư càng thêm mẫn cảm, sao có thể nhẫn tâm xem một màn huyết tinh kia?
Thế giới vĩ lực của tam đại lục phẩm Khai Thiên cảnh áp bách đến, đầu bếp và nhân viên kế toán lập tức cảm thấy hô hấp gian nan, chỉ cảm thấy trên người mình bị đặt lên một tòa núi lớn, giống như cả thân hình đều thấp xuống một đoạn.
Đây vẻn vẹn chỉ là dư uy mà thôi, ở nơi tập trung uy thế của ba tên Khai Thiên lục phẩm kia, bà chủ lại chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ
nhàng hít vào một hơi.
Đầu bếp và nhân viên kế toán cùng nhau trừng to mắt, đầy rẫy chờ mong, giống như đang chờ đợi cái gì đó.
Chỉ một chớp mắt sau, bà chủ mở mắt, mắt phượng như điện, một tầng quang mang đỏ thẫm giống như có linh tính, bảo vệ nàng nghiêm mật từ đầu đến chân.
Một trận lốp bốp nhè nhẹ vang lên, lúc hồng quang tán đi, thân thể bà chủ đã được bao trùm bởi một tầng bảo giáp màu đỏ thẫm. Bảo giáp kia thiếp thân đến cực điểm, bao trùm lấy thân hình uyển chuyển động lòng người, hào quang tràn ngập các loại màu sắc, linh vận chảy xuôi, chỗ hai vai có hai con rồng quấn quanh, mắt rồng chuyển động, giống như vật sống, trên đầu có nón trụ bao phủ, bao trùm gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đoạt hồn.
Hai tay được bao trùm bởi bao cổ tay kiên cố, hai tay bỗng nhiên nắm lấy khoảng không, một thanh đỏ thẫm cự kiếm đột ngột xuất hiện, giống bị nàng từ trong hư không rút ra vậy.
Gió lớn ào ạt, mặt hồ gợn sóng chập trùng, bà chủ bỗng nhiên biến thành nữ kỵ sĩ có bảo giáp che thân, hai tay cầm đại kiếm, tư thế hiên ngang, trong mắt giống như có hồng quang hiện lên!
Chỉ có điều khác với bà chủ lúc trước, bà chủ khoác chiến trang vào
giờ phút này tỏa ra yêu khí ngưng trọng!
"Huyết Yêu chiến trang!" Đầu bếp nỉ non lên tiếng, sắc mặt hơi tái nhợt đi.
Hai chữ Huyết Yêu trong Huyết Yêu chiến trang không có liên quan gì tới Huyết Yêu Động Thiên. Bộ chiến giáp này rốt cuộc từ đâu mà đến, đầu bếp bọn hắn cũng không biết, chỉ biết nếu không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, bà chu ̉tuyệt sẽ không vận dụng một bộ bí bảo này, giờ phút này vận dụng, ắt hẳn là đã bị buộc đến tuyệt cảnh, thật sự muốn phân sinh tử với người khác.