"Thật không ngờ hai huynh đệ ta phải tử trận ở chỗ này!" Đầu bếp và nhân viên kế toán quay lưng vào nhau, cả người đẫm máu, trong khi hơn mười vị khai thiên trung phẩm ở xung quanh đang nhìn chằm chằm bọn hắn!
Với chênh lệch nhân số khác xa như vậy, trận chiến này căn bản là không có một chút hy vọng thắng lợi nào, thậm chí ngay cả một tia sinh cơ cũng không tồn tại, chỉ có một câu khẳng định đơn giản, chết chắc!
Nếu không phải sự điên cuồng của bọn họ vừa rồi làm cho địch nhân ở tứ phía có hơi kiêng kỵ, vậy thì e rằng đối phương đã chen nhau xông lên rồi.
"Nếu như phải chết, vậy thì chúng ta phải chết nhanh lên một chút." Nhân viên kế toán nhấc tay tính toán, máu tươi chảy xối xả như suối trên cánh tay của hắn, nhuốm cả nước hồ kia thành một màu đỏ.
Đầu bếp nghe thấy vậy thì nghiêng đầu nhìn về phía bà chủ bên kia, chỉ thấy bốn bóng người tung bay vô chừng, tam đại sơn chủ của Huyền Dương sơn xuất ra hết thần thông bí bảo, kịch chiến không ngừng nghỉ với bà chủ. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, hoành đao trước người, nói: "Đúng vậy, nhanh hơn một chút!"
Bà chủ sở dĩ không muốn rút đi là bởi vì hai người bọn hắn vẫn còn ở đây, bà chủ không muốn bỏ lại bọn họ ở nơi này. Nếu như bọn họ chết ở đây thì bà chủ sẽ chịu thối lui, mưu đồ hậu báo!
Với thực lực của bà chủ, cho dù không đánh lại tam đại sơn chủ kia, nhưng nếu một lòng chạy trốn thì vấn đề cũng không lớn lắm.
Hai người nhìn nhau một cái, cùng sảng khoái cười một tiếng, trên hoàng tuyền lộ, có huynh đệ đi cùng thì cũng sẽ không cô đơn!
Khi bọn họ quay lại, khuôn mặt mỗi người đều dâng lên một mảnh kiên quyết. Bọn họ thúc giục tiểu càn khôn, thế giới vĩ lực chấn động, khí thế liên tục tăng lên, cho dù phải chết trận ở đây thì cũng phải kéo theo mấy tên quỷ xui xẻo đi cùng!
Giết một người không lỗ, giết hai người là lời, nếu có thể giết 4 5 người thì là đặc biệt lời.
Thân hình súc thế đãi phát, thế nhưng một bàn tay bỗng nhiên vô thanh vô tức khoác lên trên bả vai đầu bếp, âm thanh phiêu đãng lọt
vào trong tai hắn: "Chậm đã chậm đã, ta còn chưa muốn chết!"
Đầu bếp bị dọa giật mình, suýt nữa quay đầu vỗ tới một đao, sau khi hắn kịp phản ứng thì liền tức khí mắng to: "Vương Bát Đản, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi sao?"
Người mới vừa nói, rõ ràng là Dương Khai mà hắn một mực cõng trên người.
Dương Khai vỗ vỗ bả vai hắn, từ trên người hắn nhảy xuống, nhẹ nhàng nói: "Ta vẫn luôn tỉnh táo."
Chẳng qua là vì hắn luyện hóa thế giới quả đến lúc nguy cấp, căn bản là không thể cách nào cắt đứt được, nếu không tất cả sẽ biến thành công dã tràng, vì vậy hắn mới không thể nào đáp lại được.
"Nhanh cứu bà chủ!" Đầu bếp vội vàng la ầm lên: "Tình hình của bà chủ bên kia không ổn, ngươi mang nàng đi trước, ta và kế toán sẽ trì hoãn cho ngươi một hồi!"
"Bà chủ không ổn, các ngươi cũng không dễ chịu a." Dương Khai giương mắt nhìn tứ phía một chút, đôi mắt từ từ hiện lên vẻ lạnh lẽo. Hắn bước từng bước một về phía phía trước, âm trầm nói: "Hôm nay ta tâm tình không tốt, sát khí hơi nặng, không muốn chết thì cút sang một bên cho ta."
Đầu bếp và nhân viên kế toán ngạc nhiên nhìn về phía hắn, trong
đầu thầm nghĩ người này có phải ngủ nhiều quá nên hồ đồ rồi hay không, vừa tỉnh dậy liền nói lời điên khùng gì vậy.
Đông đảo khai thiên trung phẩm bao vây xung quanh cũng đều tỏ vẻ cổ quái, mắt thấy Dương Khai từ từ ép lại gần, một người chỉa ra trường kiếm trong tay, quát lớn: "Giết!"
Vừa dứt lời, hắn liền giơ tay đâm ra một kiếm về phía Dương Khai.
Kiếm hoa nở rộ, thế giới vĩ lực ầm ầm bùng nổ, nhưng tầm nhìn của hắn lại chợt mất đi bóng dáng của Dương Khai. Tâm tình hắn chợt máy động, một loại cảm giác cực kỳ bất an bỗng tràn ngập trong lòng hắn.
Còn không đợi cho hắn kịp phản ứng, một thanh trường thương đã cấp tốc phóng đại trong mắt hắn. Thanh trường thương kia lay động, tựa như biến thành một con cự long, giương nanh múa vuốt nuốt lấy mình, che đậy Quang Minh trước mắt, làm cho người ta kinh ngạc run sợ, không biết đây là thật hay là giả.
Hắn vội vàng thúc giục thế giới vĩ lực tiến hành ngăn cản, nhưng lại bị một luồng lực lượng hung mãnh không chút huyền niệm đột phá hàng phòng vệ.
Phốc phốc một tiếng, trường thương xuyên qua đầu người này, trực tiếp oanh bạo đầu óc của hắn người, uế vật mà hồng bạch bắn tung
tóe trong không trung, thi thể không đầu ngừng co quắp, vẫn còn duy trì tư thế xuất kiếm.
Dương Khai thương thế không ngừng, Long Ngâm gầm thét rung trời, thân hình xuất quỷ nhập thần, Thương Long Thương lập loè, trong thiên địa, chỉ còn lại vẻ tươi đẹp của một thương kia.
Khi hắn một lần nữa hiển lộ thân ảnh, bản thân đã đột phá khỏi vòng vây của đông đảo khai thiên cảnh, nhìn như chậm chạp, nhưng kì thực cực nhanh nhào về phía chiến trường của tứ đại Lục Phẩm khai thiên.
Người đã đi, nhưng âm thanh vẫn còn dư lại: "Hai người bọn họ nếu như ít đi một sợi tóc thì ta sẽ bắt tất cả các ngươi chôn theo cùng!"
Đầu bếp và nhân viên kế toán ngây người, hoàn toàn không hiểu Dương Khai rốt cuộc làm thế nào đột phá vòng vây trầm trọng này. Bọn hắn thầm than thở trong lòng, Không Gian Pháp Tắc này thật hữu dụng, thân hình xuất quỷ nhập thần, dù là ai cũng không giữ được.
Đột nhiên, hai người này chợt trợn to mắt, kinh ngạc nhìn địch nhân đang bao vây tứ phía.
Một vệt ánh sáng màu máu nổ tung, một bóng người bạo vỡ ra, lại một vệt ánh sáng màu máu nổ tung...
Rầm rầm rầm...
Bảy tám vị khai thiên trung phẩm liên tiếp nổ thành huyết vụ đầy trời, hài cốt vô tồn.
Trong mắt hai người đều tràn đầy vẻ khiếp sợ và khó tin. Địch nhân đang bao vây tứ phía cũng hỗn loạn một trận.
Vừa rồi Dương một thương đâm nổ một đầu người, mọi người đều nhìn thấy rõ, nhưng người kia bất quá chỉ là Tứ Phẩm mà thôi, sơ sẩy một chút liền mất mạng cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng vào giờ phút này, trong bảy tám người chết đi này, có tới hơn phân nửa là khai thiên Ngũ Phẩm. Mới vừa rồi chỉ có Dương Khai động thủ, những người này là do ai giết, bọn họ không cần nói cũng biết.
Chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi, lấy đi tính mạng của bảy tám vị khai thiên trung phẩm như lấy đồ trong túi, đây là lực lượng kinh khủng bực nào?
Không ai dám hạ thủ với đầu bếp và nhân viên kế toán đang đứng ở chính giữa vòng vây, cho dù giờ phút này nếu bọn họ xuất thủ thì có thể lấy đi tính mạng của hai người này, thế nhưng câu nói Dương Khai để lại trước khi đi lại làm cho bọn họ vô cùng kiêng kỵ.
Bảy tám vị đồng bạn đã mất mạng tại chỗ, e rằng cũng chỉ có tứ đại
sơn chủ mới có thể ngăn cản được người kia.
"Tiểu tử này thứ quỷ gì?" Đầu bếp có hơi ngẩn người nhìn theo Dương Khai đang cấp tốc lao đi.
"Khai thiên Lục Phẩm!" Nhân viên kế toán cũng sửng sờ, thuận theo việc Dương Khai không ngừng ép về phía trước, khí thế trên người hắn cũng nhanh chóng tỏa ra, kia rõ ràng là khí tức của Lục Phẩm khai thiên, vô cùng liều lĩnh, không hề biến mất, không ai bì nổi!
"Sự tình này xảy ra từ khi nào?" Đầu bếp suy nghĩ xuất thần.
Nếu như hắn nhớ không lầm, một tháng trước khi Dương Khai tìm tới nhóm mình, thực lực mới bất quá chỉ là Ngũ Phẩm khai thiên mà thôi, sau đó liền bế quan chữa thương, tính ra còn chưa tới một tháng mà hắn đã tấn thăng Lục Phẩm rồi sao?
Tốc độ tấn thăng bực này, không khỏi có hơi quá mức một chút.
Không những bọn hắn khiếp sợ mờ mịt, mà trong vườn hoa của Song Tử Đảo, Hoa Dũng và Thư Mộc Đan một mực chú ý bên này cũng tràn đầy kinh sợ.
Hoa Dũng trợn mắt nói: "Người này là ai?"
Trước đó hắn nhìn thấy Dương Khai được đầu bếp cõng lên người, hôn mê bất tỉnh, còn tưởng rằng hắn bị thương nặng gì đó nên cũng không không quá để ý. Nhưng xét theo hành động bùng nổ trong
nháy mắt vừa rồi thì hắn nào có vết thương gì, rõ ràng là tốt đến không thể tốt hơn.
Thư Mộc Đan rung giọng nói: "Lão gia, tốc độ kia... Ngươi có thể đạt tới không?"
Thứ nàng hỏi, chính là chém chết bảy tám tên khai thiên trung phẩm chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.
Hoa Dũng nghiêm túc nghĩ một hồi, chậm rãi lắc đầu: "Không thể nào, đừng nói là có nhiều người như vậy bao vây, cho dù chỉ có bảy tám người kia thì ta cũng không có cách nào chém chết toàn bộ bọn họ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được!"
Thư Mộc Đan nhẹ nhàng hô: "Bây giờ xem ra, đây mới là người mạnh nhất bên người Lan U Nhược, thậm chí còn mạnh hơn cả Lan U Nhược!"
Hoa Dũng không hiểu: "Nếu có lực lượng như thế, trước đó vì sao hắn lại không quan tâm đến việc đối chiến, đến thời điểm sống chết trước mắt thì mới ra tay?"
"Có lẽ là do hắn có nguyên nhân riêng." Thư Mộc Đan giống như có điều suy nghĩ.
Hoa Dũng nói: "Huyền Dương sơn lần này e rằng sẽ thất bại tan tác mà quay trở về, thực lực của bản thân Lan U Nhược cường đại như
thế, hơn nữa còn có người này, tam đại sơn chủ chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi."
Thư Mộc Đan nói: "Nếu người này thật sự mạnh hơn Lan U Nhược, vậy thì lão gia có khi phải suy nghĩ kỹ hơn!"
Hoa Dũng giật giật da mặt, tự nhiên hiểu rõ ý tứ của phu nhân nhà mình.
Trong lúc hai vợ chồng Hoa Dũng nói chuyện, Dương Khai đã nhảy vào vòng chiến của tứ đại khai thiên Lục Phẩm. Trường thương trong tay hắn run lên, đâm thẳng về phía Vân Phi Bạch, ngoài miệng quát lớn: "Cẩu tặc nhận lấy cái chết!"
Vân Phi Bạch quay đầu nhìn lại, thấy là Dương Khai, nhất thời con mắt có hơi đỏ lên: "Là tiểu súc sinh nhà ngươi!"
Ngày đó bị Dương Khai một thương xuyên ngực là một việc vô cùng nhục nhã đối với hắn, nghỉ ngơi thời gian một tháng mới có thể chậm rãi khôi phục như cũ, bây giờ cừu nhân gặp mặt, dĩ nhiên là hết sức đỏ mắt. Hắn lập tức bỏ qua Lan U Nhược, bổ ra một búa về phía Dương Khai.
Ngày đó hắn bị thương là bởi vì quá mức khinh địch, không ngờ tới việc có người dám động thủ với mình trên địa bàn của Huyền Dương sơn, nếu không thì một tên khai thiên Ngũ Phẩm mới tấn thăng sao
có thể đả thương mình được?
Hôm nay hắn nhất định sẽ trả thù, rửa sạch nhục nhã.
Một búa đánh xuống, sắc mặt của Vân Phi Bạch chợt biến đổi: "Sao ngươi lại là Lục Phẩm?"
Khí tức trên người Dương Khai trước sau như một, cực kỳ rõ ràng, phàm không phải là người ngu thì đều có thể nhận ra được.
Kia rõ ràng là khí tức khai thiên Lục Phẩm, vô cùng rõ ràng.
Không đúng, một tháng trước tại thời điểm nhìn thấy hắn, hắn rõ ràng chỉ mới là Ngũ Phẩm, hơn nữa vừa mới tấn thăng không bao lâu, sao nay lại đột nhiên biến thành Lục Phẩm rồi?
Nghi ngờ khó hiểu trong lòng, nhưng hắn lại ra tay không chút lưu tình, Thế giới vĩ lực của tiểu càn khôn điên cuồng rót vào trong Đại Phủ.
Khi một thương của Dương Khai điểm trên mặt búa, Vân Phi Bạch sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy một cổ cự lực tràn trề không gì chống đỡ nổi truyền tới, chấn cho hổ khẩu của hắn tê dại, Đại Phủ thiếu chút nữa rời tay bay đi, sắc mặt hoảng hốt, trong lòng kêu lên sợ hãi, người này thật sự là Lục Phẩm, nếu không sẽ không thể nào có được thực lực như thế.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy gan bàn tay của mình nứt ra, máu tươi rỉ
ra, bàn tay không nhịn được mà run rẩy.
Hắn hoàn toàn mờ mịt, một tháng trước khi hắn nhìn thấy Dương Khai, cảm thấy Dương Khai bất quá chỉ là một tên Ngũ Phẩm mới tấn thăng không lâu.
Lần này gặp lại, lại cảm giác hắn giống như là một tên Lục Phẩm mới tấn thăng không lâu.
Coi như hắn thật sự là Lục Phẩm thì thực lực phải không bằng mình mới đúng, bản thân mình đắm chìm trong Phẩm Giai này vô số năm, đối phương là một kẻ mới tấn thăng Lục Phẩm, nội tình sao có thể hùng hồn bằng mình được.
Nhưng trên thực tế, trong lần giao phong này, hắn là người chịu thiệt một chút, đối phương bất kể là lực lượng thuần túy hay là thế giới vĩ lực thì cũng đều hùng hồn đến mức khó tin.
Khi hắn đang thất thần một chút, Dương Khai đã lại đâm tới một thương!
Dương Khai ngoài miệng khẽ quát: "Bây giờ có Kim Ô tới đu ́c nhật, lên trời xuống đất, Duy Ngã Độc Tôn!"
Một tiếng hót trong trẻo vang lên, một vầng đại nhật bỗng nhiên dâng lên sau lưng Dương Khai, đại nhật kia như phảng phất một vầng thái dương chân chính, chiếu khắp tứ phương, nóng bỏng dị
thường, bên trong đại nhật, ẩn ẩn có một đầu Quái Điểu ba chân bay nhảy chơi đùa.