Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4395: Lục Thân Không Nhận



Khí tức cực kỳ kinh khủng quét qua tứ phương, sương mù lăn lộn 

bên ngoài Song Tử Đảo liền bốc hơi một mảng lớn chỉ trong nháy mắt. 

Bên dưới Đại nhật, mặt người như ngọc thương như rồng, trường thương hiển uy, không ai bì nổi! 

Cảnh Thanh và Chu Nhã đang vây công bà chủ cũng đều hoảng sợ quay đầu nhìn lại, đôi mắt bọn hắn chợt khẽ run lên. 

"Thần thông Pháp Tướng!" Trong vườn hoa, Hoa Dũng hoàn toàn đờ đẫn, khiếp sợ nhìn đại nhật chói mắt kia: "Làm sao có thể?" 

Thư Mộc Đan cũng khẽ nhếch môi nhỏ, đưa bàn tay trắng nõn che lại đôi môi đỏ mọng của mình. 

Thần thông Pháp Tướng vật này, xưa nay đều là thứ dành riêng cho khai thiên thượng phẩm, chưa từng nghe qua có khai thiên Lục Phẩm nào có thể thi triển ra. Nếu như bọn họ biết được rằng Dương 

Khai tìm hiểu ra Thần thông Pháp Tướng Kim Ô Đúc Nhật khi còn là Đế Tôn cảnh thì không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng gì nữa. 

Đại nhật Huy Hoàng khiến cho sắc mặt của Vân Phi Bạch hoảng hốt thất thố một trận. 

Thần thông Pháp Tướng vừa ra, khí thế của Dương Khai nhanh chóng nhảy lên một độ cao cực kì khủng bố, Thương Long Thương trong tay biến đổi màu sắc, xuất hiện Kim Ô chân hỏa đen nhánh hừng hực cháy, giống như muốn đốt diệt cả thiên địa này vậy. 

Dưới một thương này, càn khôn run sợ. 

Không thể tránh, cũng không thể trốn! 

Nguy cơ sinh tử trước mắt, Vân Phi Bạch kêu lên một tiếng sợ hãi, điên cuồng rót thế giới vĩ lực trong tiểu càn khôn của mình vào trong Đại Phủ. Đại Phủ kia đột nhiên lóe lên một tia sáng chói mắt, gắng gượng đón tiếp Thương Long Thương. 

Nếu đã không thể tránh, vậy thì cũng chỉ có thể liều mạng, chỉ có như vậy thì mới có thể tìm được một chút hi vọng sống. 

Một tiếng nổ vang lên, gợn sóng cuộn trào, vầng sáng nổ tung. 

Đại Phủ lưu động quang hoa, biến đổi màu sắc, trong nháy mắt ảm đạm đi không ít. Chỉ sau một lần giao phong, linh tính của bí bảo Đại Phủ đã tổn thương không ít, từ đó có thể thấy được một thương này

khủng bố như thế nào. 

Thương Long Thương thuận thế lướt qua Đại Phủ, đâm thẳng về phía trước, ẩn sau trường thương là ánh mắt lạnh lùng, tràn trề sát cơ của Dương Khai. 

Sinh tử một đường, thân hình Vân Phi Bạch chợt động, muốn lui về phía sau, thế nhưng một khắc sau, sắc mặt hắn liền đột biến. Bởi vì trong một chớp mắt này, không gian xung quanh hắn trở nên vô cùng sềnh sệch, thật giống như bị một cổ lực lượng mạnh mẽ giam cầm, khiến cho hắn thân hãm trong đó, không thể động đậy. 

Người này tinh thông Không Gian Pháp Tắc! Trong giây phút điện quang hỏa thạch, trong đầu đột nhiên nhớ tới chuyện này. 

Mặc dù chỉ là trì hoãn trong nháy mắt, sau đó hắn sẽ có thể thoát khỏi sự trói buộc của Không Gian Pháp Tắc kia, nhưng điều này cũng làm hắn mất đi thời cơ tốt nhất để né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh trường thương kia nhanh chóng ép tới gần, xuyên thấu qua ngực hắn! 

Vân Phi Bạch phun ra một ngụm máu tươi, phần ngực nóng bỏng đau đớn, khi cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy có một ngọn lửa đen nhánh đang cháy trên thân thể mình. 

Lần thứ hai!

Lần trước là một tháng trước, hắn bị tên Dương Khai này một thương xuyên ngực, sau một tháng nghỉ ngơi lấy sức, tam đại Lục Phẩm sơn chủ của Huyền Dương sơn đều xuất động, còn mang theo hơn mười vị thủ hạ, khí thế hung hăng tới đây. Vốn tưởng rằng có thể trả thù tuyết hận, vạn vạn không ngờ rằng một lần nữa bị người ta đánh ra thương thế giống y như vậy. 

Lần này còn nghiêm trọng hơn cả lần trước, lần trước mặc dù thương thế không nhẹ, nhưng lại không có gì đáng ngại, nhưng lúc này đây lại có Kim Ô chân hỏa cháy trên vết thương. 

Dương Khai rút thương, kéo theo một mảng lớn máu tươi, không đợi cho máu tươi bị Kim Ô Chân Hỏa đốt bốc hơi, hắn lại nhấc thương lên đâm xuống, thề phải đuổi tận giết tuyệt mới thôi. 

"Đừng hòng làm tổn thương Nhị ca ta!" Tại thời khắc mấu chốt, Chu Nhã từ phía sau áp sát tới, một thanh trường kiếm biến thành kiếm mang đầy trời chụp về phía Dương Khai, bên trong mỗi một đạo kiếm mang đều tích chứa thế giới vĩ lực của một vị khai thiên Lục Phẩm. 

Dương Khai nhíu mày một cái, lắc mình tránh đi, Chu Nhã nhân cơ hội quăng ra một cái hồng trù, bao lấy Vân Phi Bạch bị thương nặng, cấp tốc về phương xa, ngoài miệng duyên dáng kêu to: "Tam ca đi mau!"

Nàng đã bị hù sợ, gia hỏa một mực hôn mê bất tỉnh này bỗng nhiên gây khó dễ, chẳng những giết chết bảy tám tên thủ hạ của bọn hắn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, áp chế Nhị ca Vân Phi Bạch, hơn nữa còn thi triển ra thần thông Pháp Tướng, đúng là cường đại đến mức không nói lý lẽ. 

Nếu chỉ là một mình hắn, tam đại sơn chủ bọn họ hợp lực, chưa chắc không thể đánh nhau một trận, nhưng bên cạnh hắn còn có một Lan U Nhược đã nổi điên. 

Nếu để cho hai người này liên thủ, ba người bọn hắn tuyệt đối không phải là đối thủ, huống hồ bây giờ Nhị ca đã bị đả thương, dĩ nhiên là nên đi trước thì tốt hơn. 

Cảnh Thanh bên kia độc đấu bà chủ, áp lực đột nhiên tăng mạnh, trong nháy mắt bị áp chế đến mức chỉ có phòng thủ, nghe được lời này của Chu Nhã, nào còn dám do dự, hốt hoảng đánh ra một chiêu thoát khỏi vòng chiến, sau đó vội vàng bỏ chạy. 

Bà chủ thân biến thành một đạo trường hồng, không ngừng theo sát hắn! 

Dương Khai vốn cũng muốn đuổi theo Vân Phi Bạch và Chu Nhã, nhưng hắn lại bỗng nhiên nhíu mày một cái, giương mắt nhìn về phía bà chủ. Một chớp mắt sau đó, hắn thu hồi thần thông Pháp

Tướng, thân hình thoắt một cái, ngăn ở trước người bà chủ. 

Bà chủ diện một thân Xích Hồng chiến giáp, hai tay cầm kiếm, tư thế hiên ngang, thế nhưng một đôi mắt đẹp đã biến thành một mảnh đỏ thẫm, cả người trên dưới tỏa ra Yêu Khí lẫm liệt. 

Thấy Dương Khai cản đường ở phía trước, nàng thế mà lại không thèm để ý, chỉ nhấc lên một kiếm bổ tới! 

Dương Khai nhấc thương chặn lại, một tiếng nổ thật lớn vang lên, Dương Khai lui nhanh về sau mấy trăm trượng, còn bà chủ chỉ hơi lay động một cái, sau đó lại vọt tới nhanh như chớp, song thủ đại kiếm biến thành một đạo gió lốc, ầm ầm càn quét về phía Dương Khai. 

Đây là lần đầu tiên Dương Khai nhìn thấy bà chủ như thế, vừa nãy hắn chỉ cảm thấy trạng thái của bà chủ có hơi không đúng nên mới ngăn nàng lại, để cho nàng nghỉ ngơi rồi tính, ai ngờ nàng ta lại có chút lục thân bất nhận như vậy. 

Ánh mắt Xích Hồng xẹt qua trên chiến giáp, Dương Khai khẽ nhíu mày, trong lòng biết chiến giáp này tuyệt đối có vấn đề, hình như bên trong chiến giáp này tích chứa một lượng Yêu Khí kinh khủng, ảnh hưởng đến thần trí của bà chủ, nếu không nhanh chóng đánh thức nàng, nàng rất có thể sẽ bị Yêu Khí đồng hóa hoàn toàn, đến

lúc đó chắc chắn hết cách xoay chuyển. 

Lúc này không thể hỏi đám người đầu bếp đây rốt cuộc là chuyện gì, càng không có tâm tư đuổi bắt đám người Chu Nhã đã chạy trốn. Dương Khai chỉ có thể thúc giục uy lực của Thương Long Thương, vừa ngăn cản công kích của bà chủ vừa hô to: "Bà chủ tỉnh lại đi, là ta!" 

Bà chủ bỏ qua lời của hắn, Yêu Khí bao phủ trên người càng ngày càng nồng đậm, mỗi một lần công kích đều có vẻ thế đại lực trầm, cho dù là Dương Khai thì cũng cảm giác rất là cố sức. 

Phải biết hắn là người có Bán Long Chi Thân dài ba trăm trượng, lực mạnh vô cùng, thân thể yểu điệu của bà chủ vậy mà cũng tích chứa cự lực kinh khủng như thế, quả thực khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa với lực lượng như thế, gánh nặng đối với bản thân nàng nàng cũng tuyệt đối không nhẹ. 

Đám người Chu Nhã và Cảnh Thanh bỏ chạy ra xa xa quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai và Lan U Nhược đánh thành một đoàn, tình cảnh kia kinh tâm động phách, mặc dù không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tuy nhiên bọn họ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Bọn họ thật sự sợ rằng Dương Khai và Lan U Nhược sẽ đuổi theo.

Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Vân Phi Bạch phun máu phì phì, huyết thủy bắn ra không ngừng sôi sùng sục, thật giống như tích chứa cực lớn nhiệt lượng, thất kinh hỏi: "Nhị ca thế nào rồi?" 

Vân Phi Bạch đưa tay che lại vết thương trên ngực, trong mắt hiện lên vẻ căm ghét: "Kim Ô chân hỏa, là Kim Ô chân hỏa, tiểu tử kia ngưng luyện thượng phẩm lực, oa..." 

Trong lúc nói chuyện, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi sôi sùng sục. 

"Nhị ca cố chịu đựng, chúng ta trở về Huyền Dương sơn, đại ca nhất định có biện pháp hóa giải." Chu Nhã trấn an nói. 

Vân Phi Bạch gật đầu, không nói thêm nữa, lặng lẽ thúc giục lực lượng của bản thân áp chế Kim Ô chân hỏa xâm nhập vào bên trong cơ thể, làm cho thương thế không trở nên ác liệt hơn. 

Trên Song Tử hồ, đám người vây quanh đầu bếp và nhân viên kế toán cũng chim bay thú chạy, tam đại sơn chủ đã chạy, bọn họ nào còn dám tiếp tục lưu lại, dĩ nhiên là phải đuổi theo đám người Chu Nhã, thối lui về Huyền Dương sơn. 

Đầu bếp và nhân viên kế toán cũng không truy kích, hai người bọn họ thế đơn lực cô, nếu như bức bách địch nhân, có khi còn bị giết ngược lại.

Nhìn Dương Khai và bà chủ đánh nhau không rời, đầu bếp tức giận: "Không tốt, bà chủ thần chí không rõ, ngay cả Dương tiểu tử mà cũng đánh, lần này phải làm thế nào cho phải đây?" 

Nhân viên kế toán thét: "Dương Khai, chớ có thương tổn bà chủ, nhanh chóng đánh thức nàng đi!" 

"Ta biết rồi!" Dương Khai vừa chạy trốn vừa kêu lên, nhưng hắn cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể đánh thức bà chủ, tình huống bây giờ càng trì hoãn thì sẽ càng bất lợi đối với bà chủ, đến lúc đó nếu như xuất hiện tổn thương gì đó không thể vãn hồi thì đúng là to chuyện. 

Trong vườn hoa, Hoa Dũng và Thư Mộc Đan trầm mặc nhìn qua Thủy Kính, trong thủy kính kia có hai đạo nhân ảnh tung bay, đánh nhau thiên hôn địa ám, bên ngoài Song Tử hồ đã biến một mảnh hỗn độn, bọn họ khổ cực mấy ngàn năm, bố trí rất nhiều cấm chế bên ngoài Song Tử hồ, cũng bởi vì dư âm của cuộc chiến kia mà bể tan tành không ít. 

Một hồi lâu sau, Hoa Dũng mới cười khổ một tiếng: "Chiến đấu giữa Thất phẩm, e rằng bất quá cũng chỉ như vậy thôi?" 

Thư Mộc Đan nói: "Lan U Nhược này hình như bị Yêu Khí của Xích Hồng chiến giáp ảnh hưởng, thần trí có hơi thác loạn, lão gia, nếu

muốn ra tay lời, vậy thì giờ phút này chính là cơ hội tốt, nếu như trễ hơn nữa thì e rằng không kịp." 

Hoa Dũng trầm ngâm một chút, vuốt cằm nói: "Phu nhân nói có lý, ngươi đi theo ta." 

"Ừ." Thư Mộc Đan nhẹ nhàng gật đầu, thu hồi bí thuật thủy kính kia, hai vợ chồng bay lên trời, dắt tay nhau chạy băng băng ra ngoài. 

Chỉ một lát sau, sương mù quay cuồng, hai Đại Đảo Chủ của Song Tử Đảo chợt hiển lộ thân ảnh. 

Đầu bếp và nhân viên kế toán liếc mắt liền nhìn thấy bọn họ, trong lúc nhất thời tỏ vẻ cảnh giác. 

Thư Mộc Đan vội vàng nói: "Hai vị đừng khẩn trương, vợ chồng ta cũng không có ác ý." 

Hoa Dũng cũng nói: "Hai vợ chồng ta trước đây đang bế quan tìm hiểu bí thuật, ai ngờ bên ngoài Song Tử Đảo lại có một trận chiến lớn như vậy. Bây giờ tình huống của Lan phu nhân không ổn, vợ chồng ta có một đạo bí thuật có thể hóa giải tình trạng của Lan phu nhân, không biết có nên thi triển hay không." 

Đầu bếp và nhân viên kế toán nghe thấy vậy, hai mắt nhìn nhau một cái, mơ hồ hiểu rõ dự định của hai vợ chồng này. 

Bà chủ trước đó mang bọn hă ́n đi tới Song Tử Đảo này, muốn mượn

lực lượng của Song Tử Đảo để đối kháng với sự truy kích của Huyền Dương sơn, có điều hai vợ chồng Hoa Dũng lại không muốn nhúng tay vào nước đục này, cho nên mới đóng cửa không ra, bế quan tìm hiểu bí thuật gì đó, bất quá chỉ là nói tránh mà thôi. 

Bây giờ đám người Huyền Dương sơn bị bức lui, Dương Khai và bà chủ lại thể hiện ra lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, vợ chồng bọn họ sợ rằng Dương Khai và bà chủ sau chuyện này sẽ ghi hận, cho nên mới chạy đến lấy lòng vào lúc này. 

Trong lòng như gương sáng, hai người cũng không vạch trần, bây giờ đánh thức bà chủ là việc quan trọng hơn. 

Đầu bếp vuốt cằm nói: "Nếu hai vị có thể giúp bà chủ nhà ta thoát khỏi khốn cảnh, vậy thì hai người chính là ân nhân của chúng ta!" 

Nhân viên kế toán cũng nói: "Xin hãy giúp đỡ cho!" 

Hoa Dũng vuốt càm nói: "Hai vị chờ một chút!" 

Hoa Dũng và Thư Mộc Đan hai mắt nhìn nhau một cái, hai vợ chồng nhẹ nhàng gật đầu, một người lập tức lấy ra một ống sáo, một người ngồi xếp bằng, bàn tay trắng nõn phất một cái, trên đầu gối liền xuất hiện một cây đàn cổ. 

Tiếng sáo thong thả vang lên, cầm âm chầm chậm gột rửa, giống như có một đôi bàn tay vô hình phất qua càn khôn, nơi âm thanh kia đi qua, vậy mà lại có hiệu quả chú tâm ngưng thần.