Càng tới gần trăng tròn kia, hàn ý càng đậm, ánh trăng trút xuống phía dưới, tốc độ các Phong Linh càng ngày càng chậm, sương lạnh trên thân không ngừng trở nên nặng nề.
Nhưng dù vậy cũng vẫn không cản được bước tiến của bọn nó, Dương Khai thấy những Phong Linh kia đang dần tới gần trăng tròn. Hắn cũng không xác định một khi bị những Phong Linh này tới gần sẽ có hậu quả gì.
Không dám mạo hiểm, mắt thấy Nguyệt Hoa Như Thủy lại đều không thể ngăn cản những Phong Linh này, hung ác lên, quát lớn: "Kim Ô Chú Nhật!"
Trăng tròn thanh lãnh chìm xuống dưới, tiếng Kim Ô hót vang, một vầng đại nhật xuất hiện, trong đại nhật kia có quái điểu ba chân chơi đùa.
Băng hàn chi lực được khí tức nóng rực thay thế, đông đảo Phong Linh không kịp ngừng la, Kim Ô Chân Hỏa nóng rực đã từ trong đại
nhật phun ra ngoài.
Xoẹt xẹt. . .
Riếng vang quái dị truyền ra, Phong Linh gào thét, toàn thân Phong Linh lập tức cháy lên Kim Ô Chân Hỏa đen kịt, hỏa thế bừng bừng bay vây chúng nó.
Kim Ô Chân Hỏa đốt cháy vạn vật, chính là những Phong Linh này cũng không ngăn cản được.
Dương Khai thấy thế cũng vui mừng.
Gần 20 con Phong Linh như biến thành 20 hỏa cầu, Kim Ô Chân Hỏa không ngừng thiêu đốt, thân trên Phong Linh không ngừng tràn ngập ra từng đạo khói đen.
Dương Khai nhướng mày, bản năng cảm thấy những khói đen này không phải thứ gì tốt, nơi này là Tiểu Càn Khôn của hắn, phàm là có một chút điểm dị thường hắn cũng có thể tinh tường phát giác. Những khói đen này tiêu tán ra, để hắn không khỏi sinh ra cảm giác giống như ăn đau bụng.
Dường như phát giác được Kim Ô Chú Nhật hung mãnh, Phong Linh bản năng muốn chạy trốn, nhưng mà đã nhiễm phải Kim Ô Chân Hỏa, thì sao có thể thoát khỏi?
Huống chi, Dương Khai sớm đã phong tỏa vùng thiên địa này, mặc
cho bọn chúng trùng kích như thế nào cũng vô pháp thoát khỏi Kim Ô Chân Hỏa thiêu đốt.
Dương Khai thôi động lực lượng, càng gia tăng uy năng Kim Ô Chú Nhật.
Khói đen tiêu tán từ những Phong Linh kia càng ngày càng nhiều, nhưng ngược lại, màu sắc trên thân chúng dần dần trở nên ảm đạm, thân thể trở nên trong suốt.
Con Phong Linh xuất hiện đầu tiên từng bị trăm vị Khai Thiên cảnh liên thủ vây công, vốn là bị hao tổn nghiêm trọng, giờ còn bị Kim Ô Chân Hỏa thiêu đốt, chợt sụp đổ ra, biến mất vô tung vô ảnh.
Dương Khai nhíu mày, Phong Linh này băng tán, hắn lại phát giác được một cỗ thiên địa vĩ lực mênh mông rót vào trong Tiểu Càn Khôn của mình, để cho hao tổn trước đó được đền bù cực lớn.
Đây là thế nào? Không kịp nghĩ nhiều, cũng không có thì giờ đi suy nghĩ sâu xa, Dương Khai không ngừng thúc giục Kim Ô Chú Nhật, đồng thời tăng lực lượng phong tỏa tứ phương, miễn cho những Phong Linh kia chạy trốn, mang đến cho Tiểu Càn Khôn tổn thất khác.
Kim Ô Chú Nhật uy năng to lớn, lấy tu vi bây giờ của Dương Khai, cho dù là thượng phẩm Khai Thiên ăn của hắn một đòn, đoán chừng
cũng sẽ không dễ chịu, Khai Thiên cảnh bình thường căn bản không có khả năng kiên trì thời gian quá dài dưới thần thông pháp tướng này.
Nhưng tính bền dẻo của những này Phong Linh lại cực kỳ ghê gớm, đại nhật không giây phút nào không thiêu đốt thân thể của bọn nó, mặc dù Dương Khai cũng có thể phát giác được bọn chúng đang không ngừng trở nên suy yếu, sớm muộn cũng sẽ như con Phong Linh thứ nhất, sẽ tan thành mây khói, nhưng tóm lại hay là cần một chút thời gian.
Trọn vẹn hai ngày sau, Dương Khai mới bỗng nhìn một con Phong Linh nào đó, ngay vào lúc này, bịch một tiếng trầm đục, thân thể gần như trong suốt của nó sụp đổ ra, biến mất vô tung vô ảnh.
Cũng như lần trước, Phong Linh vừa biến mất, một cỗ thiên địa vĩ lực tinh thuần đến cực điểm rót vào trong Tiểu Càn Khôn của mình.
Phanh phanh phanh. . .
Liên tiếp tiếng vang truyền ra, từng con Phong Linh sụp đổ ra, trong chớp nhoáng này lại có hơn phân nửa Phong Linh biến mất.
Thiên địa vĩ lực rót vào trong Tiểu Càn Khôn bành trướng như đại dương mênh mông, để Dương Khai không khỏi sinh ra cảm giác không dám tin.
Lại qua hơn một ngày, con Phong Linh cuối cùng mới bị Kim Ô Chân Hỏa thiêu đốt chí tử, cơ thể băng diệt, Dương Khai thở phào một hơi.
Gần 20 con Phong Linh, mỗi một con sauy khi biến mất đều lưu lại đại lượng thiên địa vĩ lực, càng đáng quý chính là, thiên địa vĩ lực này cực kỳ tinh khiết, không có bao nhiêu tạp chất, nói một cách khác, bất kỳ người nào đều có thể hấp thu, hóa thành của bản thân.
Dương Khai bị những Phong Linh kia giày vò, Tiểu Càn Khôn tổn thất nặng nề, nhưng hôm nay những tổn thất này chẳng những đã được bù đắp lại, còn có thu hoạch khó có thể tưởng tượng.
Không lập tức rời Tiểu Càn Khôn, Dương Khai tỉ mỉ ngưng thần, thôi động Tiểu Càn Khôn chi lực luyện hóa thiên địa vĩ lực từ những Phong Linh kia sau khi chết lưu lại, lớn mạnh Tiểu Càn Khôn.
Thời gian dần trôi qua.
Hơn mười ngày sau, trên một Linh Châu phá toái, đang chặt chẽ chú ý động tĩnh Dương Khai, Hoa Dũng bỗng nói: "Tỉnh tỉnh, tông chủ tỉnh."
Từ hơn nửa tháng trước Dương Khai dẫn bọn hắn đi vào Linh Châu phá toái này, hắn liền một mực ngồi một chỗ không nhúc nhích, tất cả mọi người nhìn tận mắt hắn đưa những Phong Linh kia vào trong
Tiểu Càn Khôn của mình, nhưng sau đó đến cùng xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết, Phong Linh quỷ dị cùng cường đại, tất cả mọi người lãnh giáo qua, bọn người bà chủ tự nhiên lo lắng không thôi.
Nghe tiếng Hoa Dũng hô, bà chủ vội vàng nhìn lại Dương Khai, quả nhiên thấy Dương Khai chầm chậm mở mắt ra.
Còn không đợi nàng mở miệng hỏi thăm, Dương Khai bỗng thở dài ra một hơi, từ trong miệng, một luồng khói đen phun ra ngoài.
Bà chủ giật mình, thần niệm điều tra qua, lại không thể nào phân rõ khói đen này đến cùng là cái gì, dường như có chút khí tức Phong Linh, nhưng lại không hoàn toàn phải.
Khói đen này, chính là lúc Phong Linh bị Kim Ô Chân Hỏa thiêu đốt, từ thể nội tiêu tán ra, Dương Khai cũng không làm rõ ràng được những thứ này đến cùng là cái gì, chỉ là bản năng cảm thấy để những khói đen này lại trong Tiểu Càn Khôn là không có chuyện gì tốt.
Những ngày này hắn một bên luyện hóa thiên địa vĩ lực Phong Linh chết lưu lại, mặt khác chính là đang nghĩ biện pháp xua tan những khói đen này, bây giờ cuối cùng có thành quả.
Tiểu Càn Khôn là Tiểu Càn Khôn của hắn, bên trong có dị vật hắn cảm thụ rất rõ ràng, một lòng xua tan cũng không phải việc khó gì.
"Làm phiền chư vị đợi lâu." Dương Khai đứng lên nói một câu.
Bà chủ lo lắng hỏi thăm: "Thế nào rồi?"
"Không sao." Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
Đâu chỉ không có việc gì, hắn còn rất có thu hoạch. Những Phong Linh kia cũng không biết là thứ quỷ gì, sau khi bị Kim Ô Chân Hỏa thiêu đốt tiêu diệt, mang đến cho hắn ích lợi cực lớn.
Dương Khai rõ ràng cảm giác được nội tình Tiểu Càn Khôn có rõ rệt tăng cường, riêng là thu hoạch lần này, tối thiểu nhất có thể đỡ cho hắn trăm năm khổ tu.
Niềm vui ngoài ý muốn này thật là đủ lớn.
Bà chủ nửa tin nửa ngờ, nhìn mặt mà nói chuyện, thấy hắn khí sắc không tệ, thậm chí so với trước đó, khí tức càng thêm trầm ổn hơn, cũng là thoáng yên tâm.
Bỗng nhiên, Dương Khai quay đầu nhìn lại một hướng khác, mắt khẽ híp lại, kinh nghi nói: "Đó là cái gì?"
Tầm mắt phóng tới nơi xa, hình như có một đoàn gió lốc to lớn bao trùm không biết bao nhiêu vạn dặm, gió lốc kia không ngừng xoay tròn, kéo theo hư không bốn phía, để không gian đều trở nên vặn vẹo không chân thực.
Tràng diện nhìn cực kỳ doạ người.
Bà chủ đi đến bên cạnh hắn, nhìn theo kia nói: "Đó là nơi khởi nguồn cương phong."
Dương Khai sợ hãi cả kinh, không thấy tận mắt thấy, rất khó tin rằng mình bọn người đúng là từ nơi kia trùng sát ra.
"Gió này. . ." Dương Khai chau mày, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, chẳng biết tại sao, hắn lại từ trong gió lốc to lớn kia cảm nhận được một ý cảnh kỳ lạ, không nói rõ được cũng không tả rõ được.
"Đây là một chiêu thần thông!" bà chủ mở miệng nói. Dương Khai kinh ngạc nàng nhìn lại.
Bà chủ khàn giọng nói: "Không cần hoài nghi, trước khi ngươi tỉnh lại, mấy người chúng ta cũng quan sát thật lâu, đều cảm thấy đó là một chiêu thần thông bí thuật."
Yết hầu không khỏi có chút phát khô Dương Khai nói: "Thần thông bí thuật? Đây chẳng phải là nói, đây là người nào thi triển ra?"
Mao Triết đến cười khổ nói: "Không biết là vị Thượng Cổ đại năng nào thúc giục thần thông, mặc dù qua vô tận tuế nguyệt, lại vẫn có uy năng như thế."
Dương Khai há to miệng, vẫn có chút khó tin, nhưng sự thật bày ở trước mắt, không tin cũng phải tin.
Bà chủ không nhắc nhở hắn còn không nghĩ thấu triệt, bà chủ nói vậy, hắn cu ̃ng đã nhìn ra, đây đúng là một chiêu thần thông bí thuật, không biết do người nào thi triển, không biết thi triển khi nào, lại một mực tồn tại ở đây, dư uy nở rộ!
Mà chiêu thần thông bí thuật này, vừa hay bao trùm chỗ cửa ra vào giữa Vô Ảnh Động Thiên cùng ngoại giới, cho nên đám người từ Vô Ảnh Động Thiên rời đi, liền rơi vào phạm vi bao trùm của thần thông này.
Thần thông này hẳn là thần thông chuyên nhằm vào Tiểu Càn Khôn, nếu không cẩn thận trúng chiêu sẽ bị cương phong xâm nhập thể nội cuốn đi nội tình! Nếu không cẩn thận trúng thần thông như vậy. . . Dương Khai ngẫm lại đều không rét mà run.
Gió lốc như này mà tàn phá bừa bãi trong Tiểu Càn Khôn của mình, Dương Khai đoán chừng mình sống không qua mười hơi.