Đại hội luận đạo này sở dĩ sẽ tổ chức, quả thực có một bộ phận
nguyên nhân do hắn, nếu lúc trước Khúc Hoa Thường không theo hắn đi Vô Ảnh Động Thiên trợ quyền, sẽ không có nhiều chuyện tiếp sau như vậy.
Trước khi tới đây, Dương Khai đã từng nghĩ, có lẽ cuối cùng mình vẫn phải tham gia đại hội luận đạo, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra, lại là gặp tình hình như vậy mới bị buộc phải tham gia.
Có chút dở khóc dở cười.
m thầm hạ quyết tâm, cùng lắm thì chiếm khôi thủ kia, chờ trăm năm sau Khúc Hoa Thường xuất quan lại tính toán sau, cũng không thể thật trơ mắt nhìn nàng gả cho một người không quen biết.
Khúc Hoa Thường dù sao là phải bế quan trăm năm, chuyện trăm năm sau ai có thể nói rõ ràng, thời gian giảm xóc dài như vậy, biến số rất lớn.
"Lời này là ngươi nói a!" Từ Linh Công chỉ chờ mỗi câu này, quay đầu
nhìn qua Thanh Khuê nói: "Thanh tiểu tử, ngươi cũng nghe thấy rồi chứ, không có ai buộc hắn."
Dương Khai khẽ giật mình, làm sao cảm thấy giống như Từ Linh Công đang rất vui vẻ?
Thanh Khuê ở một bên nghiêm mặt gật đầu nói: "Đệ tử nghe được, đúng là Dương sư đệ chủ động muốn tham gia đại hội luận đạo."
Từ Linh Công ha ha cười nói: "Ừm, lát cho hắn một cái danh ngạch, sau đó dẫn hắn đi làm thủ tục tham gia đại hội."
"Vâng!"
Từ Linh Công lúc này mới đứng dậy, trên dưới dò xét Dương Khai, làm cho hắn khó hiểu, sau đó chắp hai tay sau lưng, bình chân như vại đi.
Vậy là xong? Dương Khai ngạc nhiên nhìn bóng lưng của hắn, vừa rồi cảm nhận được sát khí của hắn, còn tưởng rằng thật muốn giết mình, không nghĩ tới dăm ba câu đã bình lửa giận của hắn.
Từ Linh Công này làm việc. . . Có chút sấm to mưa nhỏ a.
Nhưng như vậy cũng tốt, đối phương dù sao cũng là thất phẩm Khai Thiên, hơn nữa còn là sư phụ đám người Khúc Hoa Thường, thật muốn động thủ với mình, mình cũng không thể phản kháng, đến lúc đó khẳng định chịu thòi.
"Dương sư đệ, sư tôn là rất ký thác kỳ vọng vào ngươi, ngươi nhất định phải biểu hiện tốt mới được." Thanh Khuê cười ha hả vỗ vỗ vai Dương Khai, tâm tình cũng thư sướng đến cực điểm, nghĩ đến những tên chơi âm mưu thủ đoạn kia, sau lại thấy một tên lục phẩm bỗng nhiên xuất hiện trên đại hội luận đạo, nhất định phải rối tung lên a?
Về phần cái gì mà ký thác kỳ vọng, hắn thuận miệng nói thôi.
Đối với Từ Linh Công tới nói, Dương Khai chỉ cần đi tham gia đại hội luận đạo kia là được, về phần cuối cùng thành tích như thế nào, căn bản không phải hắn cần quan tâm, cũng chưa từng nghĩ tới Dương Khai có thể đoạt được khôi thủ.
Một tên lục phẩm Khai Thiên mới tấn thăng không bao lâu, đi đánh với lục phẩm Khai Thiên đã tấn thăng hàng trăm hàng ngàn năm thậm chí càng lâu, nội tình là hoàn toàn khác biệt.
Dương Khai thở dài nói: "Thanh sư huynh yên tâm, ta nhất định dốc hết toàn lực, không phụ nhờ vả."
"Ừm, tận mình cố gắng là được, vạn sự tùy duyên, không nên cưỡng cầu." Thanh Khuê thuận miệng hùa theo.
"Ta có thể đi thăm Khúc sư tỷ được hong?" Dương Khai hỏi. Đời này chưa từng đụng phải chuyện lúng túng như hôm nay, bị Từ
Linh Công phá cửa vào, hắn coi là thật bị dọa đến hồn bất phụ thể, hẳn là Khúc Hoa Thường cũng không tốt gì, lúc này không biết là tình huống như thế nào, tự nhiên lo lắng.
"Khúc nha đầu có Tô sư muội ở bên kia chăm sóc, không cần xem, ngươi tạm về nghỉ trước đi, ngày mai ta dẫn ngươi đi làm thủ tục tham gia đại hội luận đạo kia."
"Vậy được rồi." Dương Khai không tiện cưỡng cầu, mà lại tình huống bây giờ, đi gặp Khúc Hoa Thường cũng xấu hổ, dứt khoát theo lời Thanh Khuê nói, về nghỉ ngơi.
Hôm sau, Thanh Khuê lần nữa đến nhà, dẫn Dương Khai đi làm thủ tục tham gia đại hội luận đạo kia.
Dương Khai đi sau lưng hắn, nhìn qua bóng lưng của hắn như có điều suy nghĩ.
Qua một ngày giảm xóc, hắn cũng đã bình tĩnh suy nghĩ kĩ lại, hôm qua tâm thần chấn động, không kịp suy nghĩ sâu xa, trở lại Vọng Xuyên lâu mới suy nghĩ kỹ một chút, luôn cảm thấy có chút không đúng, chuyện này khắp nơi cổ quái, giống như mình bị người ta tính kế.
Mình chỉ là đi thăm Khúc Hoa Thường, xác minh xem tâm ý của nàng, căn bản không có ý khác, làm sao trò chuyện một chút đã ở
trên giường? Hơn nữa hoàn cảnh lúc ấy cu ̃ng cực kỳ cổ quái, để cho trong lòng người tạp niệm mọc thành bụi, Khúc Hoa Thường cu ̃ng mê người hơn bình thường nhiều lắm, dẫn đến hắn có chút không thể kiềm chế.
Đối với Khúc Hoa Thường, hắn quả thật có chút hảo cảm, nhưng còn chưa tới loại trình độ có thể thẳng thắn kia.
Hắn thậm chí hoài nghi có phải mình trúng thuốc mê cái gì hay không, nhưng cẩn thận kiểm tra một phen, cũng không có tìm được thuốc gì lưu lại ở trong cơ thể mình.
Một điểm nữa chính là bọn người Từ Linh Công tới quá là đúng lúc, đúng lúc hắn cùng Khúc Hoa Thường tên đã trên dây, chỉ chờ xuất hiện.
Tới sớm, căn bản không có khả năng bị bắt gian giường, tới chậm, chỉ sợ gạo sống đều gạo nấu thành cơm. . .
Huống chi, sư đồ ba người làm sao lại cùng một chỗ sang đây xem Khúc Hoa Thường? Thanh Khuê cùng Tô Ánh Tuyết thì cũng thôi đi, dù sao cùng là đồng môn, Từ Linh Công một vị thất phẩm Khai Thiên, nào có nhiều thì giờ nhàn như vậy? Mà lại hỏi cũng không hỏi một tiếng, trực tiếp phá cửa vào!
Coi như hắn là sư tôn, cũng không thể mạnh mẽ xông vào khuê
phòng nữ đệ tử như vậy.
Dương Khai ẩn ẩn cảm thấy mình hẳn là mắc lừa, nhưng thật sự là không có chút chứng cứ chứng minh điểm ấy, bây giờ lại đi hỏi Thanh Khuê, chắc hắn cũng sẽ không thừa nhận, dứt khoát giả bộ như không biết.
Dù sao chỉ tham gia đại hội luận đạo mà thôi, cũng không phải việc đại sự gì.
Trên đường đi, thái độ của Thanh Khuê đối với hắn cực kỳ thân hòa, còn kể cho Dương Khai một chút truyền thuyết ít ai biết cảu Âm Dương Thiên, không bao lâu hai người đến nơi.
Làm thủ tục tham gia đại hội luận đạo cũng không phức tạp, chỉ là báo ra danh tự lai lịch cùng tu vi là được, lại cấp cho một tấm lệnh bài là xong.
Nhưng lúc trở về, lại không phải Vọng Xuyên lâu, mà là một tòa linh phong khác.
"Lần này người tới tham gia đại hội luận đạo tương đối nhiều, tất cả người tham dự đều được an bài từng nhóm trên các linh phong khác nhau, như vậy cũng thuận tiện các ngươi thân cận nhau, ngươi phải đi là Hữu Duyên phong!" Thanh Khuê giải thích, mặt biểu lộ thâm ý sâu sắc.
"Thân cận?" Dương Khai nhíu mày.
Thanh Khuê nhếch miệng cười một tiếng: "Khoảng cách đại hội luận đạo tổ chức mặc dù còn có mấy ngày, nhưng khảo nghiệm cho các ngươi cũng đã bắt đầu."
Dương Khai hơi nghĩ ngợi, minh bạch dự định của m Dương Thiên.
Đại hội luận đạo còn chưa chính thức tổ chức không sai, nhưng khảo nghiệm là đã bắt đầu, vậy biểu hiện của tất cả nhân tuyển tham dự đại hội luận đạo đều sẽ được m Dương Thiên ghi lại ở sách. Mà lại an bài như thế cũng thuận tiện một vài kẻ tu vi cường đại sớm gạt bỏ đối thủ, đến lúc đó để cục diện đại hội luận đạo càng thêm sáng tỏ.
"Vậy cần phải cùng bọn hắn hảo hảo thân cận hơn chút." Dương Khai nhếch miệng nhe răng cười, "Đúng rồi Thanh sư huynh, ta vừa mới tấn thăng lục phẩm Khai Thiên không bao lâu, lực lượng chưa thể thu phóng tự nhiên, xuất thủ không có phân tấc, nếu có tên nào không có mắt chọc tới ta bị đánh chết hay đánh cho tàn phế. . ."
Thanh Khuê nói: "Đại hội luận đạo m Dương Thiên ta cũng không phải con nít ranh, đã có lá gan tham dự, vậy phải làm cho tốt chuẩn bị tâm lý bị giết, không có phần giác ngộ này, từ đâu tới đây chạy trở về đó đi."
Dương Khai nhíu mày nói: "Tất cả mọi người như vậy?"
"Tất cả mọi người!"
"Như vậy ta hiểu được." Dương Khai gật đầu, kể từ đó, hắn cũng không cần lo lắng sau đó bị người truy cứu trách nhiệm gì.
Nhìn qua thần sắc kích động của hắn, từ đáy lòng, Thanh Khuê bỗng nhiên lóe ra một tia bất an, không biết lừa tiểu tử này đến đại hội luận đạo đến cùng là đúng hay sai, nhịn không được nhắc nhở: "Nhưng nếu gặp đệ tử động thiên phúc địa, có thể thủ hạ lưu tình thì thủ hạ lưu tình, kết xuống sinh tử đại thù với bọn hắn, đối với ngươi về sau cũng không có tốt chỗ gì."
Dương Khai nói: "Thanh sư huynh yên tâm, loại chuyện này ta tự nhiên hiểu được." Điều kiện tiên quyết là, bọn hắn đừng chọc đến ta!
Hai người đang khi nói chuyện, đã đến Hữu Duyên phong, trên đỉnh phong, một mảnh kiến trúc liên miên, tạo thành một sân cực lớn, trên một chỗ bình đài có người đang luận bàn giao thủ, đánh khí thế ngất trời, thiên địa vĩ lực không ngừng va chạm.
Dương Khai tùy ý nhìn lướt qua, từ lực lượng hai người kia thi triển ra, phát hiện hai người kia chỉ là tứ phẩm mà thôi, mà lại đánh nhau đều có lưu phân tấc, không phải là hạ tử thủ, thu hồi ánh mắt, không để tâm.
Tứ phẩm Khai Thiên bây giờ đối với hắn chỉ là sâu kiến, lớn hơn sâu kiến một chút. . .
Thanh Khuê dẫn Dương Khai từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi vào trước một cái sân nhỏ, mở miệng nói: "Đây là chỗ ngươi ở trước khi đại hội luận đạo bắt đầu, lệnh bài đưa cho ngươi trước đó chính là khống chế sân nhỏ này, đợi đại hội luận đạo thật tổ chức, tự sẽ có người đến thông tri ngươi đi tham gia."
"Ta đã biết, đa tạ Thanh sư huynh."
Thanh Khuê nhàn nhạt gật đầu, xông lên trời, rất nhanh biến mất.
Dương Khai ngẩng đầu nhìn sân nhỏ, lấy ra lệnh bài, rót vào lực lượng, nhẹ nhàng vung lên, đại trận sân nhỏ mở ra một vết nứt, hắn đi vào, đại trận lại lần nữa khép lại.
"Người kia lai lịch gì, thế mà có thể được Thanh trưởng lão tự mình tiếp đãi?" Vừa rồi dưới Đấu Pháp Đài, một thanh niên toàn thân áo trắng, mặt như ngọc nhíu mày hỏi người bên cạnh.
Thanh niên này khí vũ hiên ngang, khí chất bất phàm, khí độ cu ̃ng cực kỳ thong dong, xem xét chính là người có chút lai lịch.
Bên người vây tụ không ít Khai Thiên cảnh, nhìn như đều lấy hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Nghe nói hắn hỏi thăm, tất cả mọi người lắc đầu, biểu thị chưa bao giờ thấy qua người này.
Trong mắt lóe lên một tia kiêng kị: "Sẽ không phải là đệ tử động thiên phúc địa nào a?"
Nhưng cho dù là đệ tử động thiên phúc địa cũng không nhất định có thể được nhân vật như Thanh Khuê tự mình tiếp đãi a. Trên Hữu Duyên phong này bỗng nhiên tới một nhân vật như vậy, để cho người ta muốn không để ý đều không được.
Một tứ phẩm chủ động xin đi giết giặc nói: "Khổng huynh chờ một lát một lát, ta đưa tin hỏi thăm một phen, xem phải chăng có thể tìm được lai lịch người kia hay không."
Khổng huynh nghe vậy gật đầu: "Làm phiền Tôn huynh."
Tôn óc vinh hạnh nói: "Khổng huynh nghiêm trọng, đợi ngày sau đại hội luận đạo chân chính tổ chức, Hữu Duyên phong ta còn phải dựa vào Khổng huynh chiếu cố nhiều hơn, bây giờ khu khu việc nhỏ này, thực sự không đáng nhắc đến."
Khổng óc thận trọng gật đầu: "Dễ nói dễ nói."
Tin tức truyền ra ngoài, đám người lẳng lặng chờ đợi. Bọn hắn tới Hữu Duyên phong này sớm hơn Dương Khai, giữa mọi người hoặc là sớm đã quen biết, hoặc là riêng có nghe thấy, bây giờ ở chung cũng là hòa hợp vô cùng, cũng không phát sinh quá nhiều tranh đấu.
Duy chỉ có Dương Khai mới tới, bọn hắn đúng là không ai biết, mà lại có thể được Thanh Khuê tự mình dẫn đi, tự nhiên để cho người ta coi trọng.