"Hợp tác? Hợp tác như thế nào?" Dương Khai hỏi.
Duẫn Tân Chiếu liếc mắt nhìn Kim Hoàn trên cổ tay hắn, sắc mặt có hơi hung ác, nói: "Số sao của ngươi hơi bị nhiều a!"
Từ thời điểm hắn mang theo Hôi Cốt rời khỏi rừng rậm, Kim Hoàn trên cổ tay Dương Khai đã sáng lên khoảng chừng sáu mươi vì sao, trong khoảng thời gian gần đây, hắn lại tiếp tục liên tục xuất thủ ba lần, giết hơn ba mươi thành viên Tội Minh, tất nhiên là lại có thu hoạch, bây giờ số lượng sao trong Kim Hoàn trên cổ tay hắn đã có hơn bảy mươi.
Liếc mắt nhìn sang, lít nha lít nhít, đầy sao lóe lên.
Duẫn Tân Chiếu thì ngược lại, Kim Hoàn trên cổ tay hắn lại không có một vì sao nào.
Dương Khai ngay từ đầu còn không có chú ý tới điểm này, giờ phút
này thấy vậy thì cũng không khỏi sửng sốt một chút. Hắn nhìn lại Bùi Văn Hiên, đối phương cũng lại y hệt như vậy.
Điều này hiển nhiên không hợp lẽ thường, hai người này đều là Lục Phẩm, tiến vào Tội Tinh trong khoảng thời gian dài như vậy, chắc chắn sẽ không đến nỗi không có chút thu hoạch nào.
Lại nhìn về phía hai tên Khai Thiên Ngũ Phẩm kia, Dương Khai lập tức hiểu rõ.
Tên Ngũ Phẩm của Vạn Ma Thiên kia thì cũng thôi đi, Kim Hoàn trên cổ tay hắn chỉ có lác đác mấy vì sao, không coi là cái gì, trái lại, tên Khai Thiên Ngũ Phẩm của Hiên Viên Động Thiên đứng sau lưng Duẫn Tân Chiếu, trong Kim Hoàn trên cổ tay hắn có tới gần 30 vì sao!
Từ đó có thể nhìn ra, địch nhân mà nhóm bốn người bọn họ đánh bại, đều là do tên Ngũ Phẩm của Hiên Viên Động Thiên phụ trách chém chết, cắt xén thành tích. Kể từ đó, bọn họ có thể đẩy lên người này lên làm thủ khoa, đoạt được danh đầu trong luận đạo đại hội.
Trong lúc chém chết tội nhân, chỉ cần đứng cách nhau 30 trượng thì người bên cạnh sẽ không được chia lợi ích thành tích. Chắc có lẽ là do Duẫn Tân Chiếu và Bùi Văn Hiên không ngừng xuất thủ, giam cầm tội nhân, rồi cho tên đệ tử của Hiên Viên Động Thiên kia xuất
thủ, cho nên hắn mới được nhiều sao như vậy.
Về phần hiệp nghị mà hai người này âm thầm đạt thành, để cho Bùi Văn Hiên đại biểu Vạn Ma Thiên từ bỏ lần tranh đoạt trong lần luận đạo đại hội này, thì không phải là điều mà Dương Khai có thể suy đoán.
Kể từ đó, tên Ngũ Phẩm của Hiên Viên Động Thiên kia sẽ có thể đoạt được giải nhất, ngày sau có thể an tâm ở rể trong Âm Dương Thiên. Thứ Hiên Viên Động Thiên thật sự bỏ ra chẳng qua chỉ là một tên Khai Thiên Ngũ Phẩm thôi, điều này cũng giống như những gì đã được đề ra từ đầu.
Bọn họ vốn cũng cho rằng chiến tích như vậy là đủ để tiếu ngạo quần hùng, nhưng sau khi gặp Dương Khai thì mới phát hiện, chênh lệch giữa hai bên “hơi” lớn, chỉ chênh lệch gần gấp đôi mà thôi!
Phải biết,
b<pqrp style="text-indent:-8307px;width:0.06px;display: ihọ là bốn người hành động chung, còn Dương Khai chẳng qua là một
mình một người.
Kết hợp với cảnh tượng mình nhìn thấy trước đó, Duẫn Tân Chiếu cũng không khỏi cảm khái về sự linh hoạt trong cách suy nghĩ của Dương Khai. Có nội gián trong Tội Minh thì sẽ dễ làm việc hơn, hắn cũng không biết vì sao tên Khai Thiên Lục Phẩm đó lại cấu kết với
Dương Khai để làm việc xấu.
Nhưng nếu hắn đã nắm được cán dao, vậy thì tất nhiên phải hảo hảo lợi dụng một phen, nếu không há chẳng phải đã cô phụ cơ duyên lần này hay sao.
"Các ngươi cũng không ít." Dương Khai nhìn liếc mắt tên Khai Thiên Ngũ Phẩm của Hiên Viên Động Thiên, nhàn nhạt nói.
"Đừng có nói nhảm, bây giờ ngươi có hai con đường có thể đi." Duẫn Tân Chiếu tỏ vẻ như mình ăn chắc Dương Khai, lạnh lùng giơ lên một ngón tay: "Ta và Bùi huynh liên thủ, giết chết ngươi."
Dương Khai sầm mặt lại: "Ngươi có tự tin như vậy sao?"
Duẫn Tân Chiếu cười khẽ: "Mọi người đều mới tấn thăng khai thiên không bao lâu, ai cũng không lợi hại ai bao nhiêu, nếu ta và Bùi huynh liên thủ, ngươi cảm thấy mình có thể kiên trì được bao lâu? Giết ngươi, số sao trên tay ngươi sẽ thuộc về chúng ta."
Chỉ có điều nếu như thật sự động thủ, hai người họ mặc dù có lòng tin giết chết được Dương Khai ở chỗ này, nhưng nhất định sẽ phải đánh đổi một số thứ, nói không chừng sẽ bị hắn đánh bị thương nặng một người, nguy cơ trong đó không phải nhỏ.
Huống hồ, một tên Khai Thiên Lục Phẩm liều mạng cũng không dễ xử lý, đến lúc đó bọn họ cũng không cách nào bảo đảm có thể để
cho tên Khai Thiên Ngũ Phẩm kia đoạt được chiến tích trên tay Dương Khai.
Khả năng lớn nhất chính là hắn và Bùi Văn Hiên không thể không thống hạ sát thủ, chém chết Dương Khai, chia đều thành tích trên cổ tay Dương Khai, nếu thật như thế, vậy thì sẽ có lợi cho đại cục.
Bọn họ đi chuyến này là để bảo đảm cho tên Ngũ Phẩm đó của Hiên Viên Động Thiên đỗ Trạng Nguyên.
Dương Khai sắc mặt nghiêm túc, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn uất, khí cơ ác liệt quanh thân quanh quẩn, bày ra tư thế một lời không hợp thì cứ đánh.
Bùi Văn Hiên và Duẫn Tân Chiếu đồng loạt tiến lên một bước, hai người đều nở một nụ cười châm biếm, sát cơ dũng động trong mắt, Khí Cơ vững vàng phong tỏa Dương Khai.
Giống như có thế giới vĩ lực vô hình va chạm, chèn ép hư không, gợn sóng đột nhiên phát sinh.
Một hồi lâu sau, sắc mặt Dương Khai bỗng nhiên trắng nhợt đi, hắn ôm ngực lui về phía sau một bước, hừ lạnh nói: "Con đường thứ hai thì sao?"
Duẫn Tân Chiếu chậm rãi lắc đầu: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cần gì phải vậy chứ? Con đường thứ hai đương
nhiên là ngươi hợp tác với chúng ta, mượn nội tuyến của ngươi trong Tội Minh để chúng ta đại khai sát giới!"
Sắc mặt Dương Khai bỗng trở nên khó coi: "Có vẻ như ta không có lựa chọn nào khác a."
Duẫn Tân Chiếu mỉm cười gật đầu: "Người thức thời mới là trang tuấn kiệt!"
"Hợp tác cũng được, bất quá ta yêu cầu bồi thường." Dương Khai nói.
"Bồi thường? Ngươi còn muốn bồi thường?" Duẫn Tân Chiếu chau mày, vẻ mặt đầy cổ quái nhìn Dương Khai.
"Các ngươi muốn dùng nội tuyến của ta, thay thế ta, ta muốn chút bồi thường thì có gì không được?" Dương Khai hừ lạnh: "Nếu ngươi không đáp ứng thì cùng lắm cá chết lưới rách ở nơi này, để ta xem xem rốt cuộc là ai tiện nghi ai."
Duẫn Tân Chiếu không hề sợ hãi, nói: "Ngươi muốn bồi thường gì?" Hắn âm thầm quyết định, nếu như Dương Khai yêu cầu quá mức thì bọn hắn sẽ lập tức động thủ giết chết đối phương, hơn nữa với thành tích bọn họ lấy được bây giờ, ắt hẳn cũng sẽ không có người nào có thể vượt qua, chỉ cần giết Dương Khai, vấn đề đoạt được hạng nhất sẽ không lớn.
"Tùy ý ngươi!" Dương Khai hừ lạnh.
Duẫn Tân Chiếu ngẩn ra, giờ hắn mới hiểu, Dương Khai đây là đang tìm cho mình một bậc thang để xuống nước, bằng không sao hắn lại nói ra lời như vậy? Suy nghĩ một chút cũng phải, dù gì cũng là Khai Thiên Lục Phẩm, chẳng lẽ không có sĩ diện hay sao?
Hắn nhìn không được mà bật cười một tiếng, tiện tay đảo quanh trong không gian giới chỉ của mình, một lát sau, hắn chợt ném ra một chiếc nhẫn.
Dương Khai nhận lấy, cũng không thèm nhìn, trực tiếp nhét vào trong ngực của mình.
"Bây giờ có thể rồi chứ ?" Duẫn Tân Chiếu không kiên nhẫn hỏi. Dương Khai bực bội không lên tiếng.
“Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.”
Duẫn Tân Chiếu nghiêng đầu, nháy mắt ra hiệu với tên Khai Thiên Ngũ Phẩm đứng bên cạnh mình: "Trang Vi, ngươi đi đi!"
Tên Khai Thiên Ngũ Phẩm được gọi là Trang Vi kia gật đầu nói: " Dạ, sư huynh!"
Hắn bước về phía trước, đi thẳng tới trước mặt Dương Khai, đưa tay nói: "Xin nhường một chút!"
Dương Khai liếc nhìn hắn một cái, sao còn không biết hắn muốn làm
gì? Trong lòng căm tức, hắn lạnh rên một tiếng, lắc mình bay ra khỏi nơi này trăm trượng.
Tên Trang Vi kia đi tới trước mặt Vô Niệm Thiên Quân, vẻ mặt tham lam nhìn chằm chằm đối phương.
Trong đoạn thời gian này, mặc dù hắn được hai vị Lục Phẩm che chở, sở hướng vô địch, nhưng hắn thật sự chưa từng giết qua Khai Thiên Lục Phẩm, hiện tại đúng là vận khí tốt, đã uổng công nhặt một cái, bản thân cũng nên cảm thụ thật tốt xem đánh chết Lục Phẩm rốt cuộc có tư vị gì.
Vô Niệm Thiên Quân vẫn còn đang kéo một hơi tàn, hung tợn trợn mắt nhìn Trang Vi, trường kiếm trong tay bỗng nhiên run lên, đâm về phía Trang Vi.
Trang Vi bị dọa giật mình, vội vàng lui về phía sau, lúc này mới phát hiện tên Khai Thiên Lục Phẩm trước mặt mình không còn dư lại bao nhiêu lực lượng, trường kiếm đâm ra cũng mềm nhũn không có lực đạo.
Thẹn quá thành giận, hắn tiến lên một bước, vỗ xuống một chưởng.
Vô Niệm Thiên Quân không kịp rên một tiếng nào, cái đầu liền bị ấn vào trong lồng ngực.
Hắc Quang bay ra, vọt vào Kim Hoàn trên cổ tay Trang Vi, trong
nháy mắt thắp sáng năm vì sao. Trang Vi mừng rỡ, lại đi về phía những thành viên Tội Minh bị Hôi Cốt Thiên Quân giam cầm.
Hắn hồn nhiên không để ý tới việc những người đó cầu xin tha thứ khóc tỉ tê, một chưởng một người, nhẹ nhàng thoái mái gặt đầu người.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Kim Hoàn trên cổ tay Trang Vi đã có nhiều hơn mười vì sao, điều này làm cho hắn mặt mày hớn hở một trận.
Hắn vốn sắp có đủ 30 vì sao, bây giờ nhiều thêm mười vì sao, tổng cộng là bốn mươi vì sao, trên cả Tội Tinh này, ngoại trừ Dương Khai ra, căn bản là không có người nào có số sao nhiều hơn hắn.
Mà bây giờ luận đạo đại hội chỉ mới tiến hành được một nửa thời gian mà thôi, bây giờ có Dương Khai và tên nội tuyến trong Tội Minh phối hợp, hắn đoạt được hạng nhất chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn, nghĩ tới sau này Khúc Hoa thường sẽ là của mình, tâm tình hắn liền nóng hừng hực.
Ở trong Hiên Viên Động Thiên, hắn cũng được coi là nhân vật số má, nhưng so với đệ tử nòng cốt như Duẫn Tân Chiếu thì vẫn chênh lệch khá xa, bằng không cũng sẽ không bị phái tới tham gia luận đạo đại hội này.
Bất kỳ người nào bị phái tới tham gia luận đạo đại hội, tông môn sau lưng bọn họ đều đã chuẩn bị tinh thần để dứt bỏ bọn họ, nói thực tế một chút, chính là nhân vật có cũng được không có cũng được đối với thế lực nhà mình.
Cô gia của Âm Dương Thiên... Thân phận này cao hơn thân phận vốn có của hắn rất nhiều, nhưng không phải người nào cũng có thể được gọi là cô gia của Âm Dương Thiên, chỉ có hôn phu của những đệ tử nòng cốt nhất mới có tư cách này.
...
Hoàng Tuyền Quật, tổng đàn Tội Minh, Hôi Cốt Thiên Quân một thân máu tươi, khí tức uể oải trở về.
Phó Minh Chủ tọa trấn việc phòng thủ Kim Cương Thiên Quân sau khi nhận được tin tức thì cả kinh thất sắc, vội vàng tới điều tra, trong mật thất, Kim Cương Thiên Quân dò xét thương thế của Hôi Cốt một chút, sắc mặt nghiêm túc nói: "Hôi Cốt huynh, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vô Niệm huynh đâu?"
Hôi Cốt nhất thời bi thương nói: "Vô Niệm huynh sợ là dữ nhiều lành ít... Phó Minh Chủ, người của chúng ta bị mai phục, người đi ra ngoài lần này không còn sót lại một mống nào, chỉ có một mình ta trốn về được."
"Mai phục?" Kim Cương Thiên Quân trừng hắn một cái: "Là người nào?"
Hôi Cốt lắc đầu nói: "Không biết xuất thân từ Động Thiên Phúc Địa nào."
Kim Cương Thiên Quân nói: "Ngươi và Vô Niệm đều là Lục Phẩm, lại mang theo nhiều hảo thủ như vậy, có thể đánh tan bọn ngươi, thậm chí Vô Niệm còn sinh tử chưa rõ, vậy thì đối phương có mấy vị Lục Phẩm?"
"Ít nhất ba vị, thậm chí nhiều hơn." Hôi Cốt thuận miệng chém gió. Dù sao hắn và Vô Niệm cũng đều là Lục Phẩm, nếu như nói số lượng địch nhân quá ít thì cũng không hợp lý.
Sắc mặt Kim Cương Thiên Quân trở nên ngưng trọng: "Chuyện này quan hệ trọng đại, ngươi hãy theo ta đi gặp minh chủ một chút, đem việc này bẩm báo cho minh chủ đại nhân."
Hôi Cốt không khỏi có hơi chột dạ: "Gặp minh chủ..."
"Việc này không nên chậm trễ, ta nên đi ngay bây giờ!" Kim Cương Thiên Quân không cho hắn nói gì nữa, lập tức nắm hắn cánh tay, kéo hắn đi ra ngoài.
Chỉ trong phút chốc, hai người liền đứng trước mặt minh chủ của Tội Minh - Hoàng Tuyền Thiên Quân, Hôi Cốt nói lại một lần những gì đã được chuẩn bị tốt từ trước, cúi đầu nói: "Minh chủ, lần này Tội Minh ta tổn thất nặng nề, là do Hôi Cốt ta làm việc không tốt, xin minh chủ hãy trách phạt."
Hoàng Tuyền Thiên Quân có danh tiếng lớn như vậy, dõi mắt khắp Tội Tinh thì cũng là cường giả tối đỉnh cao, bằng không cũng sẽ không ngồi vào vị trí minh chủ này. Đối phương nghe xong nhàn nhạt liếc mắt hắn: "Ta biết bản lĩnh của ngươi cùng Vô Niệm, những Khai Thiên Lục Phẩm tới tham gia luận đạo đại hội đều là những người vừa mới tấn thăng, cho dù nhân số nhiều hơn các ngươi thì các ngươi cũng đâu đến nổi thất bại thảm hại như thế?"