Ở bên ngoài Tội Tinh, trong hành cung của một cung điện, có một tòa Sa Bàn thật to được bày ra. Sa Bàn kia là hình chiếu của toàn bộ Tội Tinh, trong đó còn có thật nhiều điểm sáng màu đen và màu vàng đang di động.
Những điểm sáng màu vàng đại biểu cho một vị võ giả tham gia luận đạo đại hội, còn những điểm sáng màu đen đại biểu cho tội nhân trên Tội Tinh.
Án theo tu vi bất đồng, độ sáng của những điểm sáng màu đen và màu vàng này cũng có điểm bất đồng.
Trong đó những điểm sáng màu đen và màu vàng sáng nhất ắt hẳn là Khai Thiên Lục Phẩm của song phương, nhân số những người này không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có hai ba chục người mà thôi.
Luận đạo đại hội đã bắt đầu, các trưởng lão Thất Phẩm Khai Thiên
dẫn đội của các đại Động Thiên Phúc Địa cũng không nhàn rỗi. Bọn họ chia thành từng nhóm trấn giữ trước Sa Bàn này, theo dõi tiến triển và động tĩnh của luận đạo đại hội.
Bây giờ đã nửa năm trôi qua, luận đạo đại hội tiến hành thuận lợi, thỉnh thoảng có thể thấy một số điểm sáng màu vàng và điểm sáng màu đen biến mất trên sa bàn, đại biểu cho võ giả tham dự hoặc là tội nhân vẫn lạc.
Có điều có một điểm sáng màu vàng làm cho rất nhiều Thất Phẩm Khai Thiên cảm thấy hứng thú, dựa vào độ sáng để suy đoán, người kia ắt hẳn là một vị Khai Thiên Lục Phẩm. Từ lúc luận đạo đại hội vừa bắt đầu, hắn đã cùng một tên tội nhân Lục Phẩm trên Tội Tinh lăn lộn cùng một chỗ, như hình với bóng, tiền tiền hậu hậu giết không ít người.
Đến khi Tội Minh thành lập, hai người này mới tách ra, điểm sáng màu đen đại biểu cho tội nhân kia gia nhập vào trong Tội Minh. Còn điểm sáng màu vàng kia an ổn không bao lâu, lại tụ hội với một đám bốn người tham dự khác.
Bốn người kia cụ thể là ai, không người nào biết, chỉ biết tuyệt đối là đệ tử xuất thân Động Thiên Phúc Địa, bởi vì trong đó có hai người là Khai Thiên Lục Phẩm.
Mặc dù không nhìn thấy trên Tội Tinh phát sinh chuyện gì, nhưng rất nhiều khai thiên thượng phẩm ở đây cũng là người dày dạn kinh nghiệm, nhìn qua thế cục này, sao không có chút suy đoán nào?
Khả năng lớn nhất, chính là một tội nhân Lục Phẩm trên Tội Tinh bị một người tham dự kêu gọi đầu hàng, trở thành nội ứng của hắn, mượn nhờ lực lượng của tên nội ứng này, người kia mới có thể tiếp tục xuất thủ, thành công chém chết rất nhiều tội nhân Lục Phẩm, đạt được chiến tích không tầm thường.
Trưởng lão dẫn đội của các thế lực đều tỏ vẻ tán thưởng, đồng thời không nhịn được mà hiếu kỳ, người này rốt cuộc là đệ tử xuất thân từ Động Thiên Phúc Địa nhà nào, thủ đoạn và bãn lĩnh cỡ này, thật sự làm tăng thể diện cho tông môn nhà mình.
Phải biết, muốn kêu gọi một tên tội nhân Lục Phẩm đầu hàng cũng không phải là một chuyện dễ dàng, rốt cuộc hắn đã hứa cho đối phương chỗ tốt gì mà lại làm cho hai bên hóa địch thành bạn như vậy?
Cũng có người đi tìm Từ Linh Công để dò hỏi một, hai, Sa Bàn này là do Âm Dương Thiên lấy ra, từng điểm sáng kia đại biểu người nào, những người khác không biết, Từ Linh Công chưa chắc không rõ ràng.
Ngờ đâu lão bất tử kia lại nói rằng mình cũng không biết tình hình
trên Tội Tinh, các nhà bị ép vào thế bất đắc dĩ, chỉ có thể tĩnh tâm chờ, đợi đến lúc luận đạo đại hội kết thúc, hết thảy tự nhiên cũng sẽ sáng tỏ.
“Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.”
Nhưng mà vào một ngày này, trưởng lão của các nhà vốn tụ tập chung một chỗ để ngắm nhìn Sa Bàn lại bám theo Từ Linh Công không buông.
Đó là bởi vì mấy tên tiểu bối hành động chung kia không cẩn thận bị Tội Minh mai phục, kết quả một tên Ngũ Phẩm vẫn lạc tại chỗ, mặc dù có hai người trốn đi, nhưng hai Lục Phẩm còn lại thì lại bị bắt, nếu như không cứu, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ.
Tội Minh chuyến này dốc ra toàn bộ Cửu Đại Khai Thiên Lục Phẩm, mấy tên tiểu bối kia thật sự vô lực chống lại.
Không người nào biết hai Lục Phẩm bị bắt kia rốt cuộc là đệ tử nhà ai, vạn nhất là nhà mình thì sao? Đây chính là kỳ tài ngàn năm không gặp, là trụ cột vững vàng của thế lực nhà mình trong tương lai, tuyệt đối không thể tổn thất trong luận đạo đại hội.
Mười mấy trưởng lão các Động Thiên Phúc Địa liên thủ áp lực, muốn Từ Linh Công mở ra Tội Tinh đại trận, để bọn họ tiến vào cứu người.
Từ Linh Công không quan tâm, tình cảnh bắt đầu hỗn loạn, gần như
muốn ra tay đánh nhau.
"Từ Linh Công, ngươi có mở Tội Tinh đại trận này hay không?" Vô Tưởng Thiên Đoạn Thụy Sơn sắc mặt dữ tợn, căm tức nhìn Từ Linh Công.
"Luận đạo đại hội có kỳ hạn một năm, trước khi đại hội kết thúc, bất luận kẻ nào cũng đều không được xuất thủ can dự." Từ Linh Công mặt lạnh nhìn về phía Đoạn Thụy Sơn.
"Từ huynh, chúng ta cũng biết ngươi khó xử, nhưng hiện tại luận đạo đại hội xảy ra biến cố lớn như vậy, ngươi dù sao cũng phải châm chước mô ̣t, hai, đệ tử tinh nhuệ nòng cốt của các nhà đều ở trong đó, vạn nhất xảy ra sơ xuất gì..." Thanh Minh Phúc Địa Lô Chính Dương thấu tình đạt lý nói.
"Vậy thì đó cũng là mệnh của bọn hắn!" Từ Linh Công hừ lạnh một tiếng: "Bản quân đã nói trước khi tham gia luận đạo đại hội, đại hội lần này sinh tử bất luận, tự gánh lấy hậu quả, nếu tham gia, vậy thì phải bị chuẩn bị tốt tâm tư bị người ta đánh chết."
"Từ huynh, Tội Tinh đại trận này mặc dù không tệ, nhưng cũng không ngăn được chúng ta nhiều người." Tu La Thiên Trác Bất Quần nhìn Từ Linh Công nói.
Từ Linh Công nghiêng đầu trông lại, hừ lạnh nói: "Làm như ta sợ?
Muốn rước học trò Từ Linh Công ta về làm dâu, vậy thì phải xuất ra bản lĩnh hơn người mới được. Nếu thật sự chết trong đại hội luận đạo, vậy thì chứng tỏ bọn họ không đủ phân lượng! Tội Tinh đại trận ở đó, ai xông vào cho ta xem thử một chút. Ai dám nhúng tay vào luận đạo đại hội, đừng trách Lão Tử trở mặt!"
"Từ huynh, ngươi thật sự hồ đồ ngu xuẩn như vậy sao?"
"Tới a!" Từ Linh Công hét lớn một tiếng: "Đưa tin cho Thái Thượng cho ta, nói có người muốn làm loạn trong đại hội luận đạo, một mình Lão Tử không phải là đối thủ, để cho Thái Thượng tự mình ra mặt xử lý! Hơn nữa thúc giục Tội Tinh đại trận đến cực hạn cho ta, toàn bộ đệ tử trong tông cũng canh giữ ở bên ngoài Tội Tinh cho ta, ai dám xông vào, giết không tha!"
"Đệ tử lĩnh mệnh!" Tô Ánh Tuyết và Thanh Khuê sau lưng hắn liền ôm quyền, xoay người chạy băng băng vào trong Âm Dương Thiên.
Sắc mặt của các trưởng lão Động Thiên Phúc Địa đều trở nên tái xanh.
Một vị Thái Thượng Trưởng Lão của Động Thiên, đây chính là khai thiên Bát Phẩm, dù có mười mấy thất phẩm ở chỗ này hợp lực thì cũng chưa hẳn là đối thủ của người ta.
"Lão Từ, không đến nỗi đó, đây là chuyện nhỏ, cần gì phải kinh động
Thái Thượng!" Có người đứng ra giảng hòa.
Từ Linh Công cứng cổ: "Là các ngươi ép ta!"
Người kia thở dài lắc đầu: "Kẻ như ngươi, không bằng hữu."
"Bằng hữu!" Từ Linh Công không ngừng cười lạnh, ánh mắt quét qua khuôn mặt mọi người ở đây: "Nếu các ngươi thật sự coi Lão Tử là bằng hữu thì cũng sẽ không nghĩ biện pháp để cho những tên đệ tử vô dụng kia của các ngươi tới đây để cưới học trò của Lão Tử, Lão Tử không cần mặt mũi sao?"
Trong lúc nói chuyện, hắn một quyền đập về phía Sa Bàn kia, nổ ầm một tiếng, Sa Bàn liền chia năm xẻ bảy.
"Con mẹ nó đừng xem nữa, sinh tử có số giàu sang do trời, đệ tử nhà ai chết ở trong đó thì tự nhận xui xẻo! Luận đạo đại hội này là để chồng cho học trò lão tử, không phải để cho mấy tên đệ tử vô dụng kia của các ngươi đùa nghịch."
Tô Ánh Tuyết và Thanh Khuê chạy băng băng vào trong Âm Dương Thiên, Thanh Khuê gãi đầu nói: "Thật sự muốn đưa tin cho Thái Thượng à?"
"Ngươi có phải ngốc hay không?" Tô Ánh Tuyết lườm hắn một cái, "Sư tôn tùy tiện nói một chút, ngươi đừng coi là thật được không ?"
"Vậy chúng ta đây là..."
Tô Ánh Tuyết nói: "Thái Thượng bên kia có thể không đưa tin, nhưng đệ tử trong tông thì vẫn phải làm ra vẻ một chút, bằng không lời nói của sư tôn không có trọng lượng, há chẳng phải là mất mặt hay sao."
Thanh Khuê liền tỏ vẻ tỉnh ngộ.
Một lát sau, mảng lớn mảng lớn đệ tử Âm Dương Thiên từ bên trong bay vùn vụt ra, vờn quanh tứ phía Tội Tinh, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch!
Trưởng lão các nhà thấy thế thì da mặt trực nhảy, không có người nào kêu la muốn vào Tội Tinh điều tra tình hình nữa, cũng không người nào biết Thái Thượng Trưởng Lão của Âm Dương Thiên có
phải đang âm thầm quan sát hay không, nếu như mạnh mẽ xông vào, làm không tốt thì sẽ gây ra đại phiền toái gì đó.
Bên trong Tội Tinh, trong chỗ ẩn thân mới, Dương Khai an tâm luyện hóa khai thiên Đan, Hôi Cốt Thiên Quân vẫn còn đang chữa thương.
Luận đạo đại hội tiến hành trong thời gian dài như vậy, chỉ còn ba, bốn tháng nữa là sẽ kết thúc, Dương Khai đã góp nhặt thành tích đủ nhiều, cũng không cần phải vội vã xuất thủ.
Về phần có người nào vượt qua thành tích của hắn hay không, thật ra hắn cũng không thiết phải quá lo lắng. Tội Minh thành lập, các tội
nhân trên Tội Tinh bây giờ bão đoàn sưởi ấm, những người khác dù muốn giết thì cũng không giết được bao nhiêu.
Có thể nói, như ̃ng người khác muốn vượt qua hắn, khả năng không lớn.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, bất kể bên ngoài phong vân biến ảo, chỗ ẩn thân của ba người Dương Khai vẫn gió êm sóng lặng.
Một ngày nọ, Dương Khai chợt có cảm giác, hắn mở mắt ra, thân hình biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Giữa không trung cách đó ba trăm dặm, Dương Khai một lần nữa hiện ra, một vệt sáng từ phía đối diện vọt thẳng tới, chợt thấy Dương Khai cản đường, Lưu Quang kia cũng là cả kinh, một thanh kiếm gỗ trong tay nhẹ nhàng vũ động, một đồ án huyền diệu lăng không kết thành, ấn thẳng về phía Dương Khai bên kia.
Trong đồ án kia tích chứa lực lượng kỳ lạ, ôn hòa như gió, nhưng lại mang theo sát thương kinh người.
Dương Khai lắc mình né tránh, hô lớn: "Quả nhiên là Ninh Sư Huynh, ta còn tưởng rằng mình cảm ứng sai."
Lưu Quang xông tới hơi dừng lại một chút, ánh sáng tản đi, lộ ra một đạo thân ảnh, rõ ràng là Tiêu Diêu Phúc Địa Ninh Đạo Nhiên!
"Dương sư đệ?" Ninh Đạo Nhiên biểu tình kinh ngạc, Mộc Kiếm
trong tay chuyển một cái. Sau khi buông lỏng, hắn liền thở phào một hơi: "Ta còn tưởng là người của Tội Minh đuổi tới."
"Ninh Sư Huynh bị thương?" Dương Khai nhìn về phía ngực hắn, nơi đó còn có vết máu khô khốc chưa đóng vảy.
Ninh Đạo Nhiên chợt biến sắc: "Dương sư đệ đi mau, phía sau ta có truy binh!"
"Tới!" Dương Khai tiến lên đỡ hắn, thúc giục Không Gian Pháp Tắc, lắc mình trở về nơi ẩn thân của mình, Thần Niệm dũng động, ngăn cách khí tức trong ngoài.
Chỉ trong chốc lát, tựa như có một âm thanh xé gió xẹt qua đỉnh đầu hắn, rất nhanh liền đi xa.
Trong chỗ ẩn thân, Ninh Đạo Nhiên thở phào một hơi, nghi ngờ nhìn liếc mắt nhìn Hôi Cốt Thiên Quân ngồi ở một bên: "Sư đệ, vị này là..."
"Vị này là Hôi Cốt Thiên Quân, Thiên Quân lạc đường biết quay lại, bây giờ bỏ tối theo sáng, giúp đỡ ta không ít."
Ninh Đạo Nhiên gật đầu nói: "Người không ai không sai, biết sai mà sửa đúng là hay! Tiêu Diêu Phúc Địa Ninh Đạo Nhiên, bái kiến Hôi Cốt sư huynh!"
Hôi Cốt đáp lễ: "Trữ sư đệ khách khí."
Lộ Cảnh cũng tiến lại gần, tự giới thiệu mình một phen, mặc dù hắn là Thiếu Minh Chủ của Tụ Nguyên minh, nhưng vẫn chênh lệch rất nhiều với thiên chi kiêu tử như Ninh Đạo Nhiên. Lúc này có cơ hội liền chạy tới làm quen, nói không chừng sau này có địa phương hữu dụng.
"Ninh Sư Huynh đây là bị ai đánh thương?" Dương Khai ân cần hỏi.
Ninh Đạo Nhiên cười khổ một tiếng: "Không biết các ngươi có nghe nói qua Tội Minh hay không?"
Dương Khai và Hôi Cốt hai mắt nhìn nhau một cái, Tội Minh, đúng là quen đến không thể quen hơn.
Ninh Đạo Nhiên nói: "Trong Tội Tinh có một vị Hoàng Tuyền Thiên Quân, thành lập Tội Minh, thu gom tội nhân trên Tội Tinh, dưới quyền có bảy vị Khai Thiên Lục Phẩm, người đông thế mạnh, bây giờ đang thanh trừ võ giả tham dự, ta không cẩn thận bị phát hiện tung tích, kết quả là..."