Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4467: Bài Xích



Dương Khai không quá ngạc nhiên, Khai Thiên Lục Phẩm tham gia luận đạo đại hội lần này đều là tân tấn không quá trăm năm, Ninh Đạo Nhiên chỉ mới tấn thăng vài năm mà thôi, sao có thể là đối thủ của Lục Phẩm Tội Minh, một khi gặp gỡ, bị đả thương cũng là chuyện không thể tránh được. 

"Bây giờ Tội Minh thế lớn, dưới sự dẫn dắt của Minh Chủ Tội Minh Hoàng Tuyền Thiên Quân và bảy vị Lục Phẩm dưới quyền hắn, mấy trăm tội nhân kết một thành một đoàn, nơi chúng đi qua, võ giả tham dự chúng ta căn bản là không có đất đặt chân." Ninh Đạo Nhiên lắc đầu thở dài, hắn có tham gia lần luận đạo đại hội trước, chẳng ai nghĩ tới việc lần thượng hội ở Tội Tinh này lại có biến chuyển như thế. 

Tội Minh tám vị Khai Thiên Lục Phẩm, mấy trăm tội nhân hành động chung, căn bản là không cho võ giả tham dự một chút cơ hội nào, 

một khi gặp gỡ, kết cục chờ đợi võ giả tham dự chính là thân tử đạo tiêu. 

"Tội Minh dám hành động như thế ư?" Dương Khai ngạc nhiên, thầm cảm thấy khiếp sợ vì sự quyết đoán của Hoàng Tuyền Thiên Quân. 

Trước thời điểm Tội Minh thành lập, bọn chúng chẳng qua là cố thủ ở Hoàng Tuyền Quật, bão đoàn sưởi ấm mà thôi, nhưng ai ngờ bây giờ bọn chúng lại có thể giết ra ngoài. Kể từ đó, võ giả tham dự làm sao có thể ngăn cản được? Chỉ sợ không bao lâu sau, võ giả tham dự đều sẽ bị giết sạch sẽ. 

Ninh Đạo Nhiên lần này cũng là bởi vì không cẩn thận để lộ ra hành tung, bị mấy vị Lục Phẩm của Tội Minh truy kích. Cũng may hắn là đệ tử nòng cốt của Tiêu Diêu Phúc Địa, bí bảo bảo vệ tính mạng, giúp bỏ chạy thoát thân trên người không ít, nếu không đúng là khó lòng sống sót để gặp được Dương Khai. 

"Tội nhân trên Tội Tinh bão đoàn sưởi ấm, võ giả tham dự chúng ta cũng phải noi theo, nếu không luận đạo đại hội còn hơn ba tháng, căn bản là vô lực chống đỡ." Ninh Đạo Nhiên cười khổ một tiếng, nói tiếp: "Ta nhận được tin tức, Lâm Phong Lâm huynh cùng mấy sư huynh đệ khác đã hội tụ ở một nơi, chuẩn bị ứng đối Tội Minh. Dương sư đệ, không bằng ngươi cùng đi với ta? Nhiều người thì cũng mạnh mẽ hơn một ít."

Dương Khai khẽ nhíu mày, chỉ hơi trầm ngâm rồi chậm rãi lắc đầu nói: "Không, ta..." 

Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên có một cổ lực lượng cuồng bạo từ bên trên truyền tới, ùng ùng một trận, đất đai nứt ra, chỗ ẩn thân của mọi người chợt sụp xuống. 

Một tiếng cười lạnh truyền tới: "Ta xem ngươi có thể tránh tới khi nào!" 

Quét quét quét... 

Trong khi đất cát tung bay, mấy bóng người phóng lên cao, Dương Khai xách theo Lộ Cảnh, đứng bên cạnh Hôi Cốt và Ninh Đạo Nhiên, nghiêng đầu nhìn chung quanh, sắc mặt có hơi biến đổi. 

Tứ phía chẳng biết từ lúc nào đã bị người của Tội Minh bao vây, tám đạo thân ảnh chia tứ phía, vây kín mấy người bọn họ, tạo thành thế nước chảy không lọt. 

Dương Khai sầm mặt lại, lúc này mới biết hành tung của Ninh Đạo Nhiên đã sớm bị người ta phát hiện ra, trước đó phá không rời đi, chẳng qua là vì kéo dài thời gian, tê dại thần kinh của Ninh Đạo Nhiên. 

Nhìn tình cảnh bây giờ, quả nhiên như Ninh Đạo Nhiên nói, Tội Minh kết thành đoàn hành động, nếu không tám vị Lục Phẩm của

Tội Minh tuyệt đối không thể nào xuất hiện toàn bộ ở nơi này. "Là ngươi!" Kim Cương Thiên Quân trừng mắt. 

Liệt Hỏa quát khẽ: "Không được, nhanh kết Phong Thiên Tỏa Địa đại trận!" 

Bọn họ cũng không ngờ rằng Dương Khai lại hiện thân ở chỗ này, cũng cho là chỉ có một mình Ninh Đạo Nhiên ở đây, giờ phút này phát hiện, muốn kết trận thì đã trễ. 

Không chờ cho bọn họ kết thành trận thế, Dương Khai đã thúc giục Không Gian Pháp Tắc, bao bọc lấy Ninh Đạo Nhiên Hôi Cốt và Lộ Cảnh, sau đó biến mất ngay tại chỗ. 

Hoàng Tuyền Thiên Quân đưa tay chộp tới, nhưng lại bắt vào khoảng không. Hắn giận dữ cắn răng nói: "Tiểu bối đáng ghét!" 

Lần này nếu không phải Dương Khai quấy phá, Ninh Đạo Nhiên tuyệt đối không thể nào chạy thoát. 

Hoàng Tuyền Thiên Quân bấm niệm pháp quyết, nghiêng đầu nhìn về một hướng: "Đuổi theo!" 

Hắn lay động thân hình, dẫn đầu băng băng bay về hướng đó, bảy vị Lục Phẩm theo sát phía sau. 

Ở cách đó mấy trăm dặm, một nhóm bốn người rơi ra từ trong hư không, Dương Khai nhìn kỹ Ninh Đạo Nhiên từ trên xuống dưới một

phen nhưng vẫn không thể giải thích được. 

"Ninh sư huynh, ngươi cẩn thận kiểm tra thân thể mình xem có có dị thường gì hay không!" Dương Khai nhắc nhở, vừa rồi hắn cảm thấy mình ẩn núp rất hoàn mỹ, không lý nào dễ dàng bị người ta phát hiện ra tung tích như vậy. 

Ninh Đạo Nhiên thần sắc chợt động một cái, sao còn không biết ý tứ của Dương Khai. Hắn vội vàng thúc giục Thần Niệm, cẩn thận điều tra mỗi một tấc máu thịt trên thân thể mình. 

Một lát sau, hắn hơi biến sắc mặt: "Trên người của ta lại có một dấu ấn kỳ lạ, từ lúc nào..." 

Nếu không phải được Dương Khai nhắc nhở, hắn đúng là sẽ không cẩn thận điều tra như thế, dĩ nhiên là sẽ không phát hiện ra ấn ký này. 

"Có thể khu trừ không?" Dương Khai hỏi. 

"Ta thử một chút!" Ninh Đạo Nhiên ngưng trọng gật đầu, chuyên tâm thúc giục lực lượng, thử xua tan ấn ký kia. 

Dương Khai tiếp tục thúc giục lực lượng, bọc lấy ba người khác, bỏ chạy về phía xa xa. 

Tám đại Lục Phẩm Tội Minh vội vàng truy đuổi, sau đó Hoàng Tuyền Thiên Quân dẫn đầu ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt tái

xanh. 

Bảy người sau lưng nhìn về phía hắn. 

Hoàng Tuyền nói: "Truy Hồn ấn tiêu tan, hẳn là bị phát hiện." 

"Đáng tiếc, thất bại trong gang tấc!" Kim Cương Thiên Quân thở dài một tiếng, không khỏi nhớ tới tiểu bối tinh thông Không Gian Pháp Tắc kia, từ đầu đến cuối đã phá hư chuyện tốt của Tội Minh hai lần. 

"Không sao, lần này không được, lần sau còn có cơ hội!" Hoàng Tuyền Thiên Quân không quá để tâm, hắn nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, xoay người lui về. 

Ngoài vạn lý, Dương Khai và đám người Ninh Đạo Nhiên đang phi nhanh như điện chớp. 

Ninh Đạo Nhiên nói: "Sư đệ có thể nghĩ thông suốt thì không còn gì tốt hơn, bây giờ Tội Tinh phong vân biến ảo, biến hóa này của luận đạo đại hội, e rằng chư vị sư trưởng cũng chưa từng dự liệu. Việc chúng ta cần làm chính là trông chừng lẫn nhau, chống đỡ đến khi luận đạo đại hội kết thúc là có thể bình yên thoát thân." 

Sau khi trải qua chuyện mới vừa rồi, Dương Khai quyết định theo chân Ninh Đạo Nhiên đi tìm đám người Lâm Phong, đúng như hắn nói, Tội Minh bây giờ thế lớn, căn bản là vô lực chống lại, võ giả tham dự thế nào cũng phải noi theo bọn họ, không thể không bão

đoàn sưởi ấm được. 

Dương Khai có không gian thần thông trên người, không đánh lại thì có thể chạy trốn, nhưng hắn còn một Lộ Cảnh cần chiếu cố, tại thời khắc nguy cấp, chưa chắc có thể bảo vệ hắn chu toàn được. 

Một đường đi về phía trước, chạy đi ước chừng hai ngày, Ninh Đạo Nhiên mới về tới một tòa núi hoang, điều tra địa hình tứ phía, sau khi xác định vị trí, lúc này hắn mới lấy ra một thanh hương thơm ngát đốt lên. 

“Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.” 

Chỉ trong chốc lát, một đạo thân ảnh bỗng nhiên từ một nơi không xa chạy như bay tới, đáp xuống trước mặt mấy người mới tới. Hắn liếc mắt nhìn đám người Dương Khai, khẽ nhíu mày, lại đi về phía Ninh Đạo Nhiên, ôm quyền nói: "Xin chào Ninh sư huynh!" 

Ninh Đạo Nhiên gật đầu: "Là Lâm huynh để cho ngươi qua đây?" "Đúng vậy, sư huynh bảo ta tới đón ngài." 

"Dẫn đường đi." Ninh Đạo Nhiên nhẹ nhàng gật đầu. 

Người kia lại liếc mắt nhìn đám người Dương Khai, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không dám nói gì nhiều, chỉ một mực dẫn đường ở phía trước.

Không bao lâu sau, mọi người đi vào trong một sơn động trong lòng núi, sơn động kia phi thường khô ráo, trong không khí cũng không có mùi gì khác là, vách động bốn phía có kỳ thạch tô điểm, phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếu sáng lối đi trong sơn động. 

Đi theo người này quẹo trái quẹo phải lượn quanh trong sơn động, cũng không biết đi sâu xuống vào bao nhiêu dặm, trước mắt hắn chợt sáng tỏ thông suốt, một hang động đá vôi to lớn liền khắc sâu vào trong tầm mắt hắn. 

Tối thiểu trăm người hội tụ nơi đây, ở phía trước có một nhóm chín người đứng sóng vai, tựa như đang đợi Ninh Đạo Nhiên đến, người cầm đầu đương nhiên là Lâm Phong. 

"Chư vị sư huynh, Ninh sư huynh tới." Võ giả dẫn đường kia chợt lên tiếng. 

Ánh mắt của Lâm Phong vượt qua Ninh Đạo Nhiên, nhìn ra sau lưng hắn, kinh ngạc nói: "Dương Khai?" 

Ninh Đạo Nhiên nói: "Nửa đường gặp phải Dương sư đệ, liền mời hắn một đường tới đây." 

Dương Khai khẽ mỉm cười: "Thấy Lâm huynh như vậy, hình như có hơi không hoan nghênh ta à?" 

Lâm Phong lạnh rên một tiếng: "Tới cũng đã tới, không hoan nghênh

thì ngươi sẽ đi sao?" 

Dương Khai cười nói: "Tới cũng đã tới, dĩ nhiên là sẽ không đi." 

Cổ Phán đứng bên cạnh Lâm Phong với hắn khẽ gật đầu, ngược lại những người khác đều là những khuôn mặt xa lạ, cũng không biết xuất thân từ Động Thiên Phúc Địa nào, dù sao trước đây hắn cũng chưa từng quen biết ai. 

Những người khác cũng tò mò nhìn hắn, phần lớn đều tỏ vẻ khó chịu. 

Bọn họ sở dĩ sẽ tham gia lần luận đạo đại hội này, tất cả đều là vì cây gậy khuấy phân Dương Khai này. Bọn họ chẳng qua là theo sư phụ đi ra ngoài một chuyến, xem xét các mặt của xã hội, tăng thêm lịch duyệt, luận đạo đại hội gì đó, tất nhiên là sẽ có người khác tham gia. 

Cũng bởi vì tên Lục Phẩm Dương Khai này bỗng nhiên tham gia luận đạo đại hội, buộc bọn họ không thể không gia nhập vào trong đó. 

Kết quả ra sao, luận đạo đại hội tiến hành đến bây giờ, Tội Minh hoành hành vô kỵ, buộc bọn họ phải trốn đông trốn tây, chật vật không chịu nổi. Mặc dù bây giờ bọn họ cũng tụ tập không ít lực lượng, Khai Thiên Lục Phẩm cũng có hơn bảy tám người, nhưng so với Lục Phẩm của Tội Minh thì vẫn khó lòng chống lại được. 

Giờ phút này, nhìn thấy kẻ câ ̀m đầu Dương Khai, bọn họ có thể cho

hắn sắc mặt tốt thì mới là chuyện lạ. 

Trong sơn động tối tăm, cổ tay Dương Khai lóe lên một mảnh lít nha lít nhít ánh sao, trông có vẻ cực kỳ chói mắt. 

Ánh mắt của mọi người dõi theo cổ tay hắn, vừa kinh ngạc lại vừa khiếp sợ. 

Người lợi hại nhất trong số bọn họ cũng chỉ mới có được ba mươi bốn mươi vì sao mà thôi, đều chỉ bằng một nửa Dương Khai. Mà trong thế cục bây giờ, muốn tìm tội nhân lạc đàn là một chuyện rất khó khăn, nói một cách khác, chiến tích trong tay mọi người bây giờ về cơ bản đã quyết định thứ hạng cuối cùng trong lần luận đạo đại hội này. 

Có mấy người trố mắt nhìn nhau, ánh mắt không khỏi sáng lên. 

Có một tên thành niên vóc dáng cao gầy đảo mắt một cái, đứng ra nói: "Lâm huynh quen biết vị Dương huynh này sao?" 

Khuôn mặt Lâm Phong đầy vẻ chê cười, nói: "Đã từng quen biết." 

Người kia gật đầu: "Thì ra là như vậy." Sau đó hắn lại nhìn về phía Hôi Cốt Thiên Quân sau lưng Dương Khai: "Vậy thì vị này là ai? Nếu như ta không nhìn lầm thì hẳn là tội nhân trên Tội Tinh đúng chứ? Tại sao hắn cũng chạy đến chỗ chúng ta." 

Vòng tay màu đen trên cổ tay Hôi Cốt Thiên Quân hoàn toàn khác với vòng tay của võ giả tham dự. 

Ninh Đạo Nhiên nói: "Vị này là Hôi Cốt Thiên Quân, đã bỏ tối theo sáng, quy thuận Dương sư đệ, đừng lo." 

Người kia cau mày nói: "Lời tuy nói vậy, nhưng phàm là chuyện trên đời thì luôn có vạn nhất... Tội nhân trên Tội Tinh ai nấy cùng đều là hạng người âm hiểm xảo trá, không thể không phòng bị!" 

"Triệu huynh nói có lý, nơi đây là chỗ ẩn thân của chúng ta, nếu như tin tức bị tiết lộ ra ngoài, làm cho Tội Minh chạy tới đây thì ai cũng không chiếm đươ ̣c chỗ tô ́t. Ninh huynh gia nhập chúng ta, chúng ta dĩ nhiên là cực kỳ hoan nghênh, chẳng qua là vị Dương huynh và vị Hôi Cốt Thiên Quân này..." Hắn chậm rãi lắc đầu, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng. 

Hôi Cốt thùy mắt nói: "Hoàng Tuyền giết người hầu của ta, bản quân và hắn thế bất lưỡng lập! Hơn nữa bản quân trước đó từng vì đại nhân tiềm nhập vào trong Tội Minh, rốt cuộc bại lộ hành tung, đối với Tội Minh mà nói, bản quân bất quá là một tên phản đồ mà thôi." 

Triệu Tinh chậm rãi lắc đầu: "Đây bất quá là lời từ một phía của ngươi! Lâm huynh, can hệ trọng đại, hai người này không thể tiếp nạp được, để tránh nảy sinh dị đoan, đến lúc đó hối hận không kịp." 

"Đúng vậy!" Lại có mấy người gật đầu đồng ý, ý tứ bài xích vô cùng rõ ràng.