Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4469: Phiền



"Các ngươi có ý gì?" Lâm Phong sắc mặt khó coi nhìn bốn phía. 

"Xin Lâm sư huynh đứng xem kỳ biến!" Tên thanh niên giằng co với hắn trầm giọng nói: "Nếu không thì sư đệ đành làm khó huynh." Hắn cũng là đệ tử nòng cốt xuất thân Động Thiên Phúc Địa, thực lực sàn 

sàn nhau với Lâm Phong. Nếu như hai người xuất thủ, cùng lắm đánh nhau cân sức ngang tài, ai cũng không làm gì được ai, sẽ còn bỗng dưng tổn thương hòa khí. 

Không chỉ Lâm Phong như thế, Ninh Đạo Nhiên, Cố Phán bên kia cũng gặp tình huống giống như vậy. 

Chỉ có Dương Khai và Hôi Cốt Thiên Quân một mình đối mặt hai vị tân tấn Lục Phẩm. 

Thấy thế cục như vậy, Lâm Phong sao còn không biết dự định của đám người Triệu Tinh. Hôi Cốt Thiên Quân dù sao cũng là lão bài Lục Phẩm, bọn họ biết một mình mình không phải là đối thủ, cho 

nên mới phân ra hai người ngăn trở. 

Dương Khai bên kia cũng là hai người... 

Có thể thấy được, mục tiêu chân chính của đám người Triệu Tinh là Dương Khai. Mọi người đều là Lục Phẩm tân tấn bất quá trăm năm, Dương Khai lấy một chọi hai, chắc chắn không đánh thể đánh lại. Sau khi giải quyết xong Dương Khai, đám người Triệu Tinh sẽ rảnh tay đối phó Hôi Cốt, đến lúc đó bốn người liên thủ, Hôi Cốt sợ là cũng sẽ dữ nhiều lành ít. 

Về phần mình và Ninh Đạo Nhiên, Cố Phán, Lâm Phong lại không lo lắng là bao, sau lưng có Động Thiên Phúc Địa nhà mình làm chỗ dựa, đám người Triệu Tinh trừ phi muốn dẫn phát tông môn đại chiến, nếu không bất kể như thế nào thì cũng sẽ không hạ tử thủ với nhóm người mình. 

Chẳng qua là... 

Chỉ là hai tên Lục Phẩm tân tấn liền cho rằng có thể ăn chắc Dương Khai sao? 

Triệu Tinh nghiêng đầu trông lại: "Lâm huynh bình tĩnh chớ nóng, cứ chờ trong chốc lát, sau khi Triệu mỗ giải quyết xong việc bên này sẽ tự mình bồi tội với huynh!" 

"Các ngươi không hiểu hắn." Lâm Phong chậm rãi lắc đầu: "Chớ làm

ra cử động vô vị, chuyện này chấm dứt tại đây đi." 

Dương Khai có không gian thần thông trên người, ngăn trở như thế đối với hắn giống như một trò đùa, tùy thời đều có thể bỏ chạy. Buồn cười ở chỗ đám người Triệu Tinh không biết chút nào, còn cho là mình nắm chắc phần thắng. 

Triệu Tinh nói: "Lâm huynh kính xin tự trọng, chớ có thương tổn tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta sư!" Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Dương Khai, tự cười một tiếng: "Thiên Hạc Phúc Địa, Triệu Tinh!" 

Một tên thanh niên ngũ quan như ngọc khác cũng chắp tay nói: "Thuần Dương Động Thiên, Hoàng An Nghĩa!" 

Dương Khai hờ hững nhìn bọn hắn, mặt không biểu tình. 

Triệu Tinh khẽ mỉm cười: "Ngươi muốn tự tuyệt hay là muốn động thủ với ta và Hoàng sư huynh? Nếu như tự tuyệt, ta có thể cho ngươi chết còn toàn thây, bảo đảm đưa thi thể của ngươi ra ngoài, đem về Hư Không Địa để cho người an táng, nhưng nếu ngươi muốn động thủ với ta và Hoàng sư huynh, ta cũng không dám chắc có thể lưu lại bao nhiêu phần." 

Hoàng An Nghĩa kia nói: "Thật ra nếu không phải bị ép vào thế bất đắc dĩ, chúng ta cũng không muốn ra tay với ngươi. Mặc dù mọi

người đều là Lục Phẩm, nhưng chúng ta dù gì cũng xuất thân từ các đại Động Thiên Phúc Địa, chuyện lấy hai địch một nếu truyền ra ngoài thì cũng không dễ nghe, đáng tiếc..." Hắn liếc mắt vòng tay đầy sao trên cổ tay Dương Khai, chậm rãi lắc đầu: "Cây có thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ!" 

"Ai!" Dương Khai ngẩng đầu nhìn trời, hơi thở dài một tiếng, sắc mặt có hơi bất đắc dĩ: "Phiền!" 

Triệu Tinh và Hoàng An Nghĩa nghe thấy vậy thì ngẩn ra, người trước mỉm cười nói: " Không sai, cõi đời này quả thật có rất nhiều chuyện phiền nhiễu, ân oán danh lợi bất hòa lòng người, chỉ có chết thì mới có thể được giải thoát, ngươi đã nhìn thấu một điểm này thì còn do dự cái gì? Chẳng lẽ muốn ép ta và Hoàng sư huynh xuất thủ sao?" 

"Thật là phiền a!" Dương Khai lại cúi đầu xuống, cau mày, khổ đại cừu thâm. 

Triệu Tinh sắc mặt trầm xuống: "Dương Khai, chớ có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, niệm tình ngươi cũng là khai thiên Lục Phẩm, chúng ta không muốn hành xử quá khó coi, chớ có cô phụ hảo ý của ta và Hoàng sư huynh, mau tự sát, nếu không ta và Hoàng sư huynh sẽ thật sự ra tay."

"Phiền chết a!" Dương Khai gầm nhẹ một tiếng, chợt bước ra phía trước một bước, mi mắt rũ thấp bỗng nhiên giương lên, trong đôi mắt hắn toát ra ánh sáng kinh người, phảng phất như hai vầng thái dương, hùng hổ dọa người, Hung Lệ Chi Khí mang theo sát cơ khó có thể diễn tả bằng lời tràn ra: "Vốn không muốn động thủ với những gia hỏa đến từ Động Thiên Phúc Địa như các ngươi, vì sao các ngươi cứ buộc ta?" 

Triệu Tinh hơi biến sắc, cắn răng khẽ quát: "Hồ đồ ngu xuẩn, động thủ!" 

Vừa dứt lời, hắn liền dẫn đầu nhào về phía Dương Khai, Hoàng An Nghĩa cũng không chần chờ, theo sát sau lưng Triệu Tinh. Hai người mặc dù không phải là đồng môn, nhưng dù sao cũng có tu vi cao thâm, giờ phút này phối hợp lại thì càng tăng thêm sức mạnh, hai bóng người biến thành hai bông vụ, thay nhau lưu chuyển, một người xuất chưởng, một người ra quyền, quyền chưởng dũng động thế giới vĩ lực tinh thuần của khai thiên Lục Phẩm, phủ đầu chụp về phía Dương Khai. 

Xuất thủ không chút lưu tình, bộ dạng muốn đuổi tận giết tuyệt. “Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.” 

Trên thực tế, bọn họ cũng không thể nào nương tay, thời gian tấn thăng không lâu, không quá quen thuộc với việc vận chuyển lực

lượng của bản thân, một khi động thủ, vậy thì chính là toàn lực ứng phó. 

Dương Khai gầm nhẹ, lực lượng của tiểu càn khôn trong cơ thể quán chú toàn thân, hai tay biến thành quyền ảnh đầy trời, tiến lên tiếp đón hai người đang bay tới. 

Rầm rầm rầm... 

Thế giới vĩ lực va chạm chấn động, mặc dù có Tội Tinh đại trận áp chế, thế nhưng hư không gần đó cũng vỡ nát thành từng mảnh, phảng phất như một tấm gương bị đánh nát. Có thể tưởng tượng được, nếu như không có đại trận áp chế, cảnh tượng sẽ còn hỏa bạo đến cỡ nào nữa. 

Hai bóng người bay ra ngoài giống như hai bao vải rách, miệng phun máu tươi giữa không trung. 

Mọi người thất kinh, ngạc nhiên nhìn hai người kia bay ra ngoài, cũng cho là mình bị hoa mắt. 

Vốn tưởng rằng Triệu Tinh liên thủ với Hoàng An Nghĩa, vững vàng ăn chắc Dương Khai, dù sao mọi người cũng đều là Lục Phẩm mới tấn thăng, ai cũng không lợi hại hơn ai bao nhiêu, hai người liên thủ, một người chung quy không phải là đối thủ. 

Nhưng kết quả trên thực tế lại làm cho bọn họ hơi khó lòng tiếp

nhận, người bị đánh bay hộc máu lại là hai người Triệu Tinh và Hoàng An Nghĩa! 

Cặp mắt của Lâm Phong giống như sắp sửa lồi ra. 

Cố Phán và Ninh Đạo Nhiên cũng không khỏi kinh ngạc! 

Chỉ có Hôi Cốt Thiên Quân bị hai vị Lục Phẩm trái phải bao vây hình như đã sớm có dự liệu về việc này, chậm rãi lắc đầu: "Người không biết không sợ!" 

Hắn chính là người tận mắt nhìn thấy Dương Khai giết chết Cự Hiện Thiên Quân như thế nào, ngay cả lão bài Lục Phẩm như Cự Hiện cũng không chống đỡ được sức công kích của Dương Khai, sau đó liền thân vẫn đạo tiêu. Thực sự không hiểu những tân tấn Lục Phẩm trẻ tuổi đến từ Động Thiên Phúc Địa này lấy lá gan ở đâu ra mà động thổ trên đầu Thái Tuế như vậy. 

Đây là ngại mình sống quá lâu ư? 

Chính là vì đã dự liệu từ trước, cho nên khi thấy Dương Khai bị hai tên Lục Phẩm tân tấn vây công, hắn mới không lo lắng một chút nào như vậy. 

"Không... thể nào!" Triệu Tinh sắc mặt khiếp sợ, ngoài miệng ứa ra máu tươi, tiểu càn khôn trong cơ thể chấn động bất an, trong nháy mắt mới vừa rồi, hắn giao phong với Dương Khai hơn trăm lần, mỗi

một lần đều khiến cho tiểu càn khôn của bản thân hắn bị chấn động mạnh. 

Kết quả như vậy xuất hiện chỉ có thể do một khả năng. 

Đó là nội tình tiểu càn khôn của Dương Khai hùng hồn hơn mình rất nhiều, từ đó mới có cục diện nghiền ép như vậy. 

Nếu đổi thành lão bài Lục Phẩm như Hoàng Tuyền Thiên Quân, có lẽ còn có thể làm được đến mức này, thế nhưng Dương Khai... rõ ràng mới tấn thăng không bao lâu a, thời gian tấn thăng còn không lâu bằng mình, mình dù gì cũng đã tấn thăng được mười năm. 

Ý nghĩ chưa xoay chuyển xong, trước mắt bỗng nhiên hoa một cái, đưa mắt nhìn lại, Triệu Tinh liền sợ vãi cả linh hồn, Dương Khai chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn, gần như dán mặt vào mặt hắn. 

"Tại sao... lại ép ta!" Lỗ mũi Dương Khai phun ra hơi nóng, cực kỳ nóng bỏng. 

"Ngươi..." Đồng tử của Triệu Tinh co lại chỉ còn bằng mũi kim, sau đó hắn liền dốc hết toàn lực đấm ra một quyền về phía khuôn mặt của Dương Khai. 

Nhưng sau một phen giao thủ vừa rồi, tiểu càn khôn của hắn hỗn loạn bất an, giờ phút này xuất thủ hoàn toàn không có uy thế, thậm

chí không vận dụng được bao nhiêu thế giới vĩ lực của tiểu càn khôn. 

Ba... 

Dương Khai bắt lại quả đấm của hắn, đặt trước người, dữ tợn quát lên: "Còn muốn ép ta!" 

Trong lúc nói chuyện, hắn đấm ra một quyền vào giữa ngực Triệu Tinh. 

Rắc rắc, âm thanh xương ngực đứt gãy vang lên, áo quần sau lưng Triệu Tinh nổ tung, gồ lên một chỗ thật cao, ngoài miệng hung mãnh bộc phát máu tươi, mắt nổ đom đóm, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cuồng bạo vọt vào trong tiểu càn khôn của mình, cuốn phăng cả thế giới. 

Không phải là đối thủ, hoàn toàn không phải là đối thủ! Triệu Tinh sợ hãi tột độ, nội tình tiểu càn khôn của đối phương hùng hồn hơn mình không biết bao nhiêu lần, cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ chết! 

Hắn giơ tay lên, huơ huơ với người ở sau lưng Dương Khai. 

"Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, nếu đã như thế, liền cho ngươi biết cái gì gọi là tuyệt vọng, cái gì gọi là sợ hãi, cái gì gọi là lực lượng!" Hai quả đấm của Dương Khai biến thành quyền ảnh, đánh vào giữa ngực của Triệu Tinh.

Cánh tay của Triệu Tinh vẫn giơ lên thật cao, ra hiệu với Hoàng An Nghĩa ngây người như phỗng ở sau lưng Dương Khai: "Cứu... Cứu ta!" 

"Dương huynh, thủ hạ lưu nhân!" Lâm Phong sắc mặt đại biến, hô to một tiếng. 

Ninh Đạo Nhiên cũng tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Dương huynh chớ có xung động!" 

Biến cố tới quá nhanh, bọn họ đều cho rằng Triệu Tinh và Hoàng An Nghĩa hai người liên thủ, Dương Khai sẽ không thể không chạy trốn, ai ngờ hai người này lại bị Dương Khai tam quyền lưỡng cước dễ dàng giải quyết, làm bọn họ nhất thời không phản ứng kịp. 

Giờ phút này vừa thấy thế cục không đúng, bọn họ liền vội vàng hô to. 

Triệu Tinh dù sao cũng là đệ tử nòng cốt của Thiên Hạc Phúc Địa, địa vị ngang hàng với bọn họ, nếu thật sự bị Dương Khai đánh chết ở chỗ này thì liền phiền toái. 

Một vị đệ tử nòng cốt của Phúc Địa bị giết, tuyệt đối có thể đưa tới đại rung chuyển. 

Dương Khai dừng tay, vẫy vẫy hai quả đấm nóng bỏng, mặt mũi đầy vẻ hung thần ác sát, nghiêng đầu nhìn ra sau lưng mình một chút, nhìn thấy Hoàng An Nghĩa phi thường khiếp sợ, lại nhìn Triệu Tinh

hơi giơ cao tay lên, yên lặng nói: "Ngươi đang cầu cứu à? Cầu cứu thì nói, ta còn tưởng rằng ngươi muốn đánh ta!" 

"Phốc..." Triệu Tinh phun ra một ngụm máu tươi, khí tức nhất thời uể oải đi. 

"Người yếu thật đúng đáng buồn!" Dương Khai liếc mắt nhìn hắn, từ từ về phía về sau thổi tới, cúi đầu đang nhìn mình quả đấm, mặt đầy ưu sầu: "Phiền chết!" 

Lần này lại kết thù, trước đó hắn bị bị ép vào thế bất đắc dĩ, phải nể mặt Tứ Đại khai thiên thượng phẩm, thành tựu Ngũ Phẩm, cũng coi như thoát khỏi tầm mắt của những Động Thiên Phúc Địa kia, lần này được, đánh đệ tử nòng cốt của người ta thành như vậy, phỏng chừng đã thật sự kết thù với Thiên Hạc Phúc Địa. 

Dương Khai cảm thấy quá ư là khổ não, hắn cũng không muốn, nhưng chung quy là có người muốn ép hắn. 

Một đám tân tấn Lục Phẩm tới ngăn trở đám người Dương Khai đều tỏ vẻ đờ đẫn, bọn họ trước khi tới đây hoạch định rất tốt, phân ra ba người ngăn cản Lâm Phong Cố Phán và Ninh Đạo Nhiên, lại chia ra hai người ngăn lại Hôi Cốt, để Triệu Tinh cùng Hoàng An Nghĩa đối phó Dương Khai, giết Dương Khai rồi mới giết Hôi Cốt, đại công cáo thành. Sau khi chuyện này thành công bọn họ sẽ tìm một địa phương để trốn, chờ qua ba tháng, luận đạo đại hội sẽ kết thúc. 

Nhưng cục diện trước mắt này, lại hoàn toàn bất đồng với những gì bọn họ tưởng tượng, làm cho bọn họ có hơi lộn xộn.