Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4474: Sao lại là hắn



Đệ tử thân truyền của mình bị giết, vừa rồi Từ Linh Công lại không nể mặt mũi, đối mặt với cừu nhân mà giết không được, hắn đâu còn tâm tư tiếp tục lưu lại. 

Từ Linh Công cũng không ngăn cản, chỉ nhìn theo thân ảnh của hắn, đợi cho Tả Quyền Huy biến mất khỏi tầm mắt rồi mới hừ lạnh một tiếng: "Tiếp tục!" 

Hắn nhảy lên một cái, một lần nữa ngồi lại trên cái ghế của mình, trưởng bối của đám người Lâm Phong thấy tình thế bên này lắng lại, cũng đều riêng phần mình quy vị. 

“Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.” 

Ngược lại trên quảng trường, không ít võ giả tham dự kinh dị nhìn về phía Dương Khai, trước đó bọn hắn còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại thì sao còn không biết. Triệu Tinh 

của Thiên Hạc Phúc Địa bị giết, tên Hư Không Địa Dương Khai này. . . lá gan cũng quá lơ ́n đi. 

Ngay cả ánh mắt của những Khai Thiên thượng phẩm ngồi ngay ngắn trên kia cũng có hơi không có thiện cảm với Dương Khai. Triệu Tinh tuy là người của Thiên Hạc Phúc Địa, nhưng từ xưa đến nay, các đại Động Thiên Phúc Địa đồng khí liên chi, Dương Khai dám giết Triệu Tinh, chứng tỏ hắn cũng dám giết những người khác. 

Người như vậy, bọn hắn tất nhiên cảm thấy ngứa mắt. 

Không để ý tới ánh mắt vi diệu của những người khác, Dương Khai tự nhiên đứng tại chỗ. 

Ba người Lâm Phong một lần nữa tiến lại gần, Ninh Đạo Nhiên truyền âm nói: "Dương huynh ngày sau nhất định phải cẩn thận, Tả Quyền Huy kia là sư tôn của Triệu Tinh, hắn nhất định sẽ không từ bỏ việc này đâu." 

Dương Khai khẽ gật đầu: "Ta biết rồi." 

Chính là vì dạng này, cho nên lúc đó hắn mới muốn giết người diệt khẩu, chẳng qua hiện tại xem ra, lúc ấy dù có động thủ thật thì cũng

chưa chắc có thể đuổi tận giết tuyệt tất cả mọi người. Những tên lục phẩm này đều có thủ đoạn bảo mệnh của mình, cũng không phải dễ dàng giết như vậy, sau đó tin tức vẫn sẽ rò rỉ ra ngoài, sẽ chỉ vô duyên vô cớ kết xuống thù hận với nhiều Động Thiên Phúc Địa hơn mà thôi. 

Từ sau khi hơn trăm người trở về, Thải Hồng Kiều hoàn toàn yên tĩnh, không còn người nào trở về nữa. 

Sắc mặt của Vạn Ma Thiên Trác Bất Quần trưởng lão, Hiên Viên Động Thiên Vu Hoan trưởng lão, Thanh Minh Phúc Địa Lô Chính Dương trưởng lão đều có vẻ vô cùng lo lắng, bởi vì trong số những Khai Thiên lục phẩm của mười mấy nhà Động Thiên Phúc Địa tham dự, ngoại trừ Triệu Tinh bị giết ra, những người khác cơ bản đều đi ra, chỉ có đệ tử của ba nhà này chưa hiện thân. 

Vạn Ma Thiên còn tốt một chút, tên Khai Thiên ngũ phẩm tên là Mạc Thắng kia đã từ Tội tinh trở về, đang lẳng lặng đứng trong đám người. 

Trác Bất Quần lặng lẽ truyền âm, hỏi thăm Mạc Thắng vài câu, sắc mặt càng thêm ngưng trọng. 

Từ chỗ Mạc Thắng hắn đã biết được, Bùi Văn Hiên và Doãn Tân Chiếu bị rất nhiều lục phẩm bố trí mai phục trên Tội tinh, sống chết

không rõ, về phần hắn thì may mắn trốn qua một kiếp. 

Lại đợi gần nửa canh giờ, vẫn không thấy có người từ Tội tinh trở về, đám người Trác Bất Quần không thể ngồi yên được nữa. 

Ba người cùng nhau tiến lên chất vấn Từ Linh Công, muốn đích thân tiến vào Tội tinh điều tra tình huống, tìm kiếm bóng dáng của đám người Bùi Văn Hiên và Doãn Tân Chiếu. 

Từ Linh Công liên thanh trấn an, trong lòng thầm nói, những tên trên Tội tinh kia, chẳng lẽ không thức thời như vậy, ngay cả đệ tử hạch tâm của Động Thiên Phúc Địa mà cũng dám giết ư? 

Trước đó đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, bất quá chỉ là chết một tên Triệu Tinh, bây giờ nếu ngay cả mấy người Bùi Văn Hiên cũng vẫn lạc trên Tội tinh, vậy thì đại hội luận đạo lần này đã thật sự xảy ra sơ suất cực lớn. Thiên Hạc Phúc Địa tạo áp lực, hắn còn có thể chịu được, nếu như lại thêm ba nhà thì làm sao hắn đè xuống nổi? E rằng mình cũng sẽ bị Âm Dương Thiên trách phạt. 

Trong lòng âm thầm hối hận, đại hội luận đạo này, sợ là bị mình chơi hỏng! 

Làm yên lòng đám người Trác Bất Quần, Từ Linh Công vội vàng để Tô Ánh Tuyết và Thanh Khuê tiến vào Tội tinh, tìm hiểu tình huống. 

Hai người xông vào Thải Hồng Kiều, chỉ một lát sau lại cùng nhau

trở về, Tô Ánh Tuyết nhẹ giọng nói nhỏ hai câu bên tai Từ Linh Công, Từ Linh Công khẽ gật đầu, sắc mặt hòa hoãn hơn không ít. 

Quay đầu lại nói vài câu với đám người Trác Bất Quần, đám người Trác Bất Quần lúc này mới an tĩnh lại. 

"Tốt, đại hội luận đạo đến đây là kết thúc, thời gian một năm, các ngươi cũng đều vất vả, bây giờ đến thời điểm kiểm trắc thành quả, xem xem danh đầu rốt cuộc rơi vào nhà nào!" Từ Linh Công ngay ngắn ngồi trên ghế, sau khi nói chuyện một phen thì nhẹ nhàng phất phất tay. 

Lập tức có một đám đệ tử Âm Dương Thiên sớm đã chuẩn bị thỏa đáng phi thân nhảy xuống, đáp xuống quảng trường, riêng phần mình thi triển bí thuật, cởi xuống Kim Hoàn trên cổ tay tất cả những người tham dự, ghi chép thành tích. 

Bây giờ nhân số người tham dự may mắn còn sống sót so với số người tham gia lúc đầu, ít nhất thiếu đi gần một nửa, số người ít đi kia về cơ bản đều đã vẫn lạc trên Tội tinh. 

Đông đảo trưởng bối mang theo vãn bối đến đây tham gia lần đại hội luận đạo này đều tỏ vẻ bi thương, thần sắc ảm đạm. Đối với những thế lực nhị đẳng như bọn hắn mà nói, lần này vốn trông cậy có thê ̉ ôm đùi của Âm Dương Thiên, nhất phi trùng thiên, cho nên người

được điều động tới tham gia đại hội luận đạo, đều là võ giả tinh nhuệ trong môn phái của mình. 

Bây giờ chết trên Tội tinh, có thể nói là tổn thất không nhỏ. 

Nhưng ai mà biết được, vốn chỉ là đại hội luận đạo chọn rể cho Khúc Hoa Thường, lại bị Từ Linh Công chơi ra dạng này, bây giờ coi như hối hận thì cũng đã chậm. 

Sau nửa canh giờ, thành tích của tất cả mọi người đều được thống kê xong, Kim Hoàn của mỗi người đều bị thu hồi, được đặt lên trên một cái bàn ở trước mặt rất nhiều Khai Thiên thượng phẩm. 

Hơn mười vị Khai Thiên thượng phẩm liếc mắt nhìn qua, rất nhanh liền thấy được Kim Hoàn chứa nhiều ngôi sao nhất. Chủ yếu là do ngôi sao trên Kim Hoàn này, nhiều hơn các Kim Hoàn khác quá nhiều, thực sự dễ thấy đến cực điểm, căn bản là không cần cẩn thận tìm kiếm. 

"Xem ra, danh đầu chính là người này!" Từ Linh Công cười ha ha, quay đầu nhìn bốn phía: "Không biết là cao đồ nhà nào!" 

Rất nhiều thượng phẩm thận trọng mỉm cười, có một người nói: "Xem qua chẳng phải là sẽ biết hay sao." 

Đối bọn hắn mà nói, cho dù môn hạ đệ tử thật sự chiếm được danh đầu thì cũng không có khả năng đến ở rể ở Âm Dương Thiên. Bọn

hắn để đệ tử hạch tâm nhà mình tham gia đại hội luận đạo, bất quá là vì bảo toàn mặt mũi của nhau, chứ cũng không phải muốn đi ở rể nhà khác. 

Đệ tử hạch tâm tấn thăng thẳng lên lục phẩm, tương lai bát phẩm, ai cam nguyện buông tay? Về phần sau khi chiếm đầu bảng phải nên thu xếp như thế nào, vậy liền cần cãi cọ với Âm Dương Thiên bên này một trận. 

Mọi người dù sao cũng có tuổi thọ kéo dài, cãi cọ mấy trăm năm hơn ngàn năm cũng không sao, rảnh rỗi cũng có việc làm đỡ nhàm chán, giải buồn. 

Từ Linh Công hơi mỉm cười, sao không biết bọn gia hỏa này đang suy nghĩ gì. Có điều nếu đã tham gia đại hội luận đạo, người chiếm danh đầu chính là cô gia của Âm Dương Thiên, đến lúc đó ai cho phép bọn hắn phản kháng? Cho dù dùng sức mạnh thì hắn cũng phải lưu người lại. 

Cầm lên Kim Hoàn, Từ Linh Công cúi đầu nhìn lại, khi hai cái chữ to trên Kim Hoàn khắc sâu vào trong tầm mắt, nụ cười trên khuôn mặt hắn lập tức trì trệ đi. 

Sao … lại là hắn? Từ Linh Công ngạc nhiên đến cực điểm. Thời điểm Kim Hoàn này bị thu về, đều đã được đệ tử Âm Dương

Thiên phụ trách thu về khắc lên tính danh người tham dự, một chiếc Kim Hoàn đối ứng với một người, cho nên căn bản là không giả được. 

Nói một cách khác, danh tự khắc trên Kim Hoàn này hoàn toàn phù hợp với thành tích được ghi chép. 

"Từ huynh hình như rất kinh hỉ a?" Khai Thiên thượng phẩm lúc trước mở miệng nói chuyện thấy Từ Linh Công thần sắc khác thường, nhịn không được mà trêu ghẹo một câu, đồng thời ngó qua Kim Hoàn trên tay hắn một cái, sau đó hắn cũng choáng váng ngay lập tức. 

Trên Kim Hoàn xuất hiện hai chữ to giống như kim quang chói mắt, kém chút nữa sáng mù mắt của hắn. 

"Là ai a?" Lại có người hiếu kỳ trông lại. 

Mỗi khi có người nhìn thấy kết quả thì đều cau mày, trầm mặc không nói. 

Bọn hắn sở dĩ phái đệ tử hạch tâm nhà mình tham gia đại hội luận đạo, chính là vì không muốn cục diện này xảy ra, thế nhưng mặc dù có hơn mười vị lục phẩm tham dự, bọn họ vẫn đành phải không công mà lui. 

Tô Ánh Tuyết và Thanh Khuê một mực đứng sau lưng Từ Linh Công đã sớm nhìn thấy hai cái to trên Kim Hoàn kia. 

Dương Khai! 

Hai người cũng đều phi thường kinh dị! 

Số lượng ngôi sao trên Kim Hoàn đứng hạng nhất này, chênh lệch gần gấp đôi so với người đứng thứ hai, đơn giản là không thể so sánh, đây quả thực là ưu thế áp đảo! 

Hắn thế mà đoạt được đầu danh? Tô Ánh Tuyết cùng Thanh Khuê liếc nhau, đều có hơi không thể tin được. Dương Khai mặc dù cũng là lục phẩm, thế nhưng xuất thân không cao, cũng không có danh sư chỉ điểm, so với những lục phẩm ở Động Thiên Phúc Địa kia thì luôn luôn có chút chênh lệch. 

Co ́điều trên thực tế, những đệ tử Động Thiên Phúc Địa kia lại không theo kịp hắn. . . 

Tại thời điểm để cho Dương Khai tham gia lần đại hội luận đạo này, bất kể là Từ Linh Công hay là Tô Ánh Tuyết, Thanh Khuê thì cũng đều không ôm hi vọng gì đối với hắn. Bổn ý của Từ Linh Công là muốn mượn nhờ một vị lục phẩm như Dương Khai để quấy đục cái ao đại hội luận đạo này. 

Chưa từng nghĩ tới, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng! Tô Ánh Tuyết lấy lại tinh thần, trước tiên truyền một đạo tin tức cho

Khúc Hoa Thường chờ đợi tin tức bên này. Có thể tưởng tượng được, sau khi Khúc Hoa Thường biết kết quả thì sẽ cao hứng cỡ nào. 

Chỉ có điều bầu không khí trước mắt thì lại có hơi vi diệu. 

Đông đảo người tham dự và những trưởng bối dẫn đội của các đại thế lực ở phía dưới đều đang trông chờ Từ Linh Công tuyên bố kết quả, còn hơn mười vị Khai Thiên thượng phẩm và Từ Linh Công đứng phía trên thì lại trầm mặc một cách quỷ dị. 

Có điều rất nhanh sau đó, Từ Linh Công liền lấy lại tinh thần, mặc dù là một việc ngoài ý muốn, nhưng nếu kết quả đã có rồi, vậy thì hắn cũng sẽ không phủ nhận. 

Giơ lên Kim Hoàn trong tay, trưng ra hai chữ kia cho đám người phía dưới nhìn thấy, Từ Linh Công cất cao giọng nói: "Hạng nhất của đại hội luận đạo lần này, Hư Không Địa, Dương Khai!" 

Một lời ra, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Dương Khai. Lâm Phong ở một bên chắp tay nói: "Chúc mừng." 

Ninh Đạo Nhiên và Cố Phán cũng cùng nhau chúc mừng, Dương Khai lại không biết nên đáp lại như thế nào. 

Mặc dù biết rằng với chiến tích của mình thì việc đoạt được danh đầu không thành vấn đề, nhưng đã chiếm danh đầu, vậy coi như là cô gia của Âm Dương Thiên, cần ở rể ở Âm Dương Thiên.

Hắn không muốn ở rể a! 

Hơn nữa. . . Sau này hắn giải thích với Tô Nhan các nàng như thế nào đây? 

Trong lúc nhất thời hắn có hơi đau đầu, đau gan! 

"Cảm tạ chư vị đường xa mà đến, tham gia đại hội luận đạo của Âm Dương Thiên ta, đại hội lần này đến tận đây, xem như kết thúc mỹ mãn, ba ngày sau bổn quân thiết yến, kính xin chư vị sẽ nể mặt!" Từ Linh Công đứng lên nói. 

Khai Thiên cảnh của một đám thế lực nhị đẳng ở phía dưới vội vàng hoàn lẽ. 

Một vị trưởng lão của Động Thiên Phúc Địa đứng dậy: "Từ huynh, trong tông còn có việc, ta xin phép không tham gia đại yến này, ngày sau có thời gian lại đến." 

Nói xong, hắn dắt theo mấy tên đệ tử của mình bay lên không. 

Từ Linh Công cũng không giữ lại, Khai Thiên thượng phẩm ngồi bên cạnh hắn lục tục ngo ngoe đứng dậy, mang theo đệ tử của mình rời đi, rất nhanh, chỉ còn lại trưởng lão của ba nhà Vạn Ma Thiên, Hiên Viên Động Thiên và Thanh Minh Phúc Địa. 

Bọn hắn cũng muốn đi, đáng tiếc đệ tử nhà mình còn ở trên Tội tinh, căn bản là đi không nổi.

Bọn hắn liếc nhìn nhau, khuôn mặt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ, kết quả của đại hội luận đạo này như vậy, có thể nói là đã khiến cho để mặt mũi của mười mấy nhà Động Thiên Phúc Địa sụt giảm. Kết quả của đại hội lần này mà lan ra ngoài, ngoại nhân cũng sẽ không để ý quá 

nhiều, đều chỉ biết tên Hư Không Địa Dương Khai kia lực áp Khai Thiên lục phẩm của mười Động Thiên Phúc Địa, độc chiếm vị trí đầu, thắng chức khôi thủ.