Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4604: Triệu hồi tiểu thế giới



Hiển nhiên , việc bỏ chạy trước mặt một người tinh thông Không Gian Pháp Tắc là không thực tế cho nên Tả Quyền Huy đã sớm có đề phòng, một thương này của Dương Khai cũng không có làm hắn bị thương, ngược lại hắn còn dùng kiếm đánh Dương Khai liên tục phun máu tươi. 

Khi một mình chiến đấu với Tả Quyền Huy, Dương Khai không phải là đối thủ của hắn.Cũng may trong chớp nhoáng trì hoãn này, các vị lục phẩm Khai Thiên của Hư Không Địa đã cùng nhau bay đến, riêng phần mi ̀nh dùng thần thông oanh ra, đem Tả Quyền Huy đè xuống mặt đất. 

Một trận cuồng phong nổi lên,khiến quần áo mọi người bay phất phới. 

Bên cạnh Định Thiên Phong, Tả Quyền Huy tóc tai bù xù,quần áo 

nhuộm đẫm máu, cũng không biết là máu của cính hắn hay là địch nhân, hắn đã không còn bóng dáng của một thượng phẩm Khai Thiên. 

Bốn phương tám hướng xung quanh vị trí của hắn, lấy Dương Khai cầm đầu, khí cơ của tổng cộng mười ba vị lục phẩm Khai Thiên kết nối với nhau, đem hắn khóa chặt,khiến hắn lên trời không đường, xuống đất không cửa! Đường đường thượng phẩm Khai Thiên, Tả Quyền Huy chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày chính mình lại rơi vào tình cảnh thế này? 

Lúc này,Tả Quyền Huy cũng không tức giận, sắc mặt hắn vẫn như bình thường, ánh mắt hắn lạnh nhạt từ mỗi người trên thân đảo qua,giống như muốn đem tất cả mọi người khắc vào chỗ sâu trong thần hồn của mình. 

Ánh mắt lạnh nhạt kia giống như một thanh lưỡi dao mang theo gai ngược, đảo qua đến ai thì người đó liền cảm giác da thịt đau nhức, thần hồn run rẩy. 

Dương Khai móc ra một nắm Khai Thiên Đan, ném vào trong miệng nhai nát, tranh thủ khôi phục lực lượng rồi dùng Thương Long thương chỉ vào Tả Quyền Huy nói: "Chết sớm thì sớm siêu sinh, ngươi cũng lớn tuổi rồi, làm gì cùng chính mình làm khó dễ?" 

Tả Quyền Huy nhìn sang, thản nhiên nói: "Bổn quân lại là xem

thường các ngươi, hôm nay, rơi vào tình cảnh thế này là bổn quân gieo gió gặt bão." 

Dương Khai tán thưởng nói: " Ngươi đã có giác ngộ như vậy thì hãy ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích, yên tâm, ta liền đâm một chút, không đau!" 

Tả Quyền Huy chậm rãi lắc đầu: "Chẳng qua, các ngươi muốn giết bổn quân thì không phải dễ dàng như vậy. Dương Khai, bổn quân muốn cùng ngươi làm giao dịch, như thế nào?" 

"Giao dịch?" Dương Khai vểnh mũi lên trời, kiệt ngạo nhìn qua hắn: "Trong tình cảnh này mà ngươi còn cảm thấy mình có tư cách cùng ta giao dịch? Ta chỉ cần ra lệnh một tiếng là ngươi lập tức biến thành một bãi bùn nhão ,ngươi tin hay không ?" 

Mặc dù nói như vậy nhưng Dương Khai vẫn luôn đem Khai Thiên Đan trong tay không ngừng mà hướng trong miệng ném đi, đồng thời dùng mắt ra hiệu cho những người khác để bọn hắn tranh thủ thời gian khôi phục thực lực. 

Đừng nhìn bây giờ Tả Quyền Huy đã giống như cùng đường mạt lộ, nhưng một người thượng phẩm Khai Thiên nếu là liều mạng, Dương Khai cũng đoán không được hắn có thể sử dụng ra những chiêu số gì, muốn chạy trốn khẳng định là không có hi vọng, nhưng cũng

muốn phòng bị hắn trước khi chết kéo người bên mình làm đệm lưng. 

Cho nên, dù là cục diện bây giờ tốt đẹp, Dương Khai cũng không dám có nửa điểm phớt lờ, ngược lại so với trước đó hắn càng cảnh giác, hắn điên cuồng thôi động thần niệm, một khi phát hiện Tả Quyền Huy có cử động dị thường gì thì ngay lập tức chém giết. 

"Ngươi có thể thử một chút xem sao!" Tả Quyền Huy lạnh nhạt nói một tiếng, trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi. 

Dương Khai theo bản năng cảm thấy cái tên này là đang cố biểu hiện giả dối, nhưng hắn lại không dám đánh cược, đành phải thuận câu chuyện nói tiếp xuống: "Vậy ngươi nói xem, muốn cùng ta làm giao dịch gì?." 

Nói xong, Dương Khai lại nhét một đám Khai Thiên Đan vào trong miệng, giống như là đang ăn đường đậu đồng dạng. Hắn cũng vui vẻ được kéo dài thời gian một hồi, như vậy hắn mới có thể khôi phục càng nhiều lực lượng,trong thời gian này, hắn đã ăn vào trên trăm viên Khai Thiên Đan. 

Đám người Hư Không Địa đều bắt trước hắn , đem Khai Thiên Đan bỏ vào miệng nhai,phát ra âm thanh:“Lạch cạch lạch cạch. . . “ khiến Tả Quyền Huy phiền phức vô cùng.

Hư Không Địa đám người có thể thừa cơ khôi phục, hắn lại không thể, hắn dám cam đoan, chính mình một khi làm như thế, nghênh đón hắn nhất định là công kích đến từ bốn phương tám hướng . 

"Chuyện hôm nay dừng ở đây, để cho ta mang theo Tử Yên rời đi, những việc lúc trước đều có thể xóa bỏ." Tả Quyền Huy nghiêm túc nhìn qua Dương Khai nói. 

Dương Khai lẳng lặng mà nhìn xem hắn , chờ một hồi lâu, mới phát giác hắn không có nói tiếp, trong miệng mơ hồ không rõ hỏi: "Cứ như vậy?" 

Tả Quyền Huy gật đầu: "Cứ như vậy!" 

"Ngô. . ." Dương Khai trầm ngâm, hầu kết nhấp nhô, đem đồ vật trong miệng nuốt xuống, cũng không biết hắn từ chỗ nào mò ra một viên linh quả, cúi đầu tại chính mình quần áo tìm một chỗ sạch sẽ, cẩn thận xoa xoa: "Ta phải cân nhắc thật kỹ ,yêu cầu này của ngươi có chút quá mức, ta không thể tuỳ tiện đồng ý." 

Tả Quyền Huy trong lòng âm thầm cười lạnh,hắn làm sao lại không biết Dương Khai đang trì hoãn thời gian để thừa cơ khôi phục thực lực? Nhưng dạng này khôi phục mặc dù có thể đưa đến một chút hiệu quả, nhưng cũng không có tác dụng quá lớn, chỉ là có chút ít còn hơn không mà thôi.Nhưng là khi Dương Khai xuất ra viên linh quả kia, Tả Quyền Huy lại nhíu mày một cái.Bởi vì cho dù là lấy kiến

thức cùng kinh nghiệm của hắn, lại cũng nhìn không ra linh quả kia đến cùng là loại nào? 

Hắn chỉ nhìn thấy Dương Khai mở miệng to như chậu máu, trực tiếp đem viên linh quả kia nhét vào trong miệng, chỉ tùy tiện nhai mấy lần liền nuốt cả vào bụng, chỗ yết hầu có thể thấy rõ ràng là có đồ vật gì lăn xuống. 

Sau một khắc, Dương Khai bỗng nhiên biến sắc, đưa tay lên bưng kín miệng của mình, đóng lại bảy khiếu.” Ầm ầm” Hình như có tiếng sấm rền vang lên trong người Dương Khai, kéo theo việc quần áo của hắn đều không gió mà bay, trong lỗ chân lông tiêu tán ra thế giới vĩ lực! 

"Ngươi ăn cái gì?" Tả Quyền Huy bỗng nhiên cảm thấy có điều chẳng lành bởi vì chỉ cần dùng mắt mắt thường cũng có thể thấy được khí thế của Dương Khai đang liên tục tăng lên! 

Dương Khai y nguyên che miệng, điên cuồng luyện hóa lực lương có trong linh quả, híp mắt cười nhìn qua hắn, giống như nhìn xem con mồi đang bị vây ở trong lồng. 

Mắt Tả Quyền Huy đột nhiên co lại,hắn cuối cùng kịp phản ứng,la lên: "Thế Giới Quả?" 

"Nấc. . ." Dương Khai ợ một cái, trong miệng phun ra có thể thấy rõ ràng thế giới vĩ lực, tay kia lắc lắc: "Không phải ,không phải, ngươi

nhìn lầm." 

Tả Quyền Huy sao có thể sẽ nghe hắn giải thích? Gầm thét một tiếng: "Thằng nhãi ranh xảo trá, đây là ngươi bức ta, hôm nay,ta muốn nhìn đến cùng là ngươi chết hay là ta vong!" 

Cùng lúc đó, Dương Khai quát một tiếng: "Động thủ!" 

Từ đầu đến cuối, Dương Khai đều chưa từng muốn buông tha Tả Quyền Huy. Vả lại yêu cầu kia của hắn thực sự là buồn cười,mà cho dù là hắn có thể thật tâm đưa ra phương án khác,Dương Khai cũng sẽ không nghĩ lại. 

Trả giá cao như vậy mới đem lão cẩu này bức đến dường cùng, Dương Khai như thế nào lại tuỳ tiện để hắn đào thoát? 

Thả hổ về rừng tất thành họa , chờ hắn về sau tìm được cơ hội cắn ngược lại chính mình một ngụm sao? 

Nhưng là sau trận chiến vừa rồi, vô luận là ai đều không còn lực lượng, có thể khôi phục mô ̣t một ít thì càng tốt, nói không chừng tại thời khắc mấu chốt liền có thể đánh ra một đạo thần thông đẻ cứu người bên mình, đả thương địch thủ cho nên Dương Khai mới giả vờ nói chuyện với hắn. 

Dùng Khai Thiên Đan khôi phục quá chậm, Dương Khai chợt nhớ tới Thế Giới Quả trong tay mình.

Tại Thái Khư cảnh trong Vô Lão Chi Địa, Dương Khai tổng cộng từ Thế Giới Thụ đạt được 16 viên Thế Giới Quả, trong đó có ba viên trung phẩm, 13 viên hạ phẩm cùng một đoạn rễ cây của Thế Giới Thụ! 

Ba viên trung phẩm kia đều đã dùng hết, một viên chính hắn ăn làm chính hắn từ ngũ phẩm tấn thăng lục phẩm, một viên cho Nguyệt Hà, một viên để Lô Tuyết từ tứ phẩm tấn thăng ngũ phẩm.Ngược lại là 13 mai hạ phẩm Thế Giới Quả chỉ dùng một viên,chính là lúc trước đưa cho Quách Tử Ngôn, để hắn từ nhị phẩm Khai Thiên tấn thăng đến tam phẩm.Sau đó,trong tay Dương Khai còn thừa lại 12 mai hạ phẩm Thế Giới Quả. 

Mặc dù Thế Giới Quả thần diệu khó được, giá trị to lớn, nhưng nghiêm ngặt nói đến, tác dụng của hạ phẩm Thế Giới Quả thực sự có chút gân gà. Thứ này nhiều lắm là chỉ có thể để nhị phẩm Khai Thiên tấn thăng thành tam phẩm, lại không đủ để làm cho tam phẩm tấn thăng lên tứ phẩm, đó là công hiệu của trung phẩm Thế Giới Quả.Cho nên, trong tay Dương Khai vẫn còn lại 12 viên Thế Giới Quả không dùng đến.Thẳng đến vừa rồi hắn mới nhớ tới việc này. 

Hắn tự mình dùng qua một viên trung phẩm Thế Giới Quả cho nên biết trong đó tích chứa nồng đậm đến cực điểm thế giới vĩ lực, chúng vô cùng tinh thuần, không có chút tạp chất nào, bất cứ ai

cũng có thể nhẹ nhõm luyện hóa, nếu không cũng không thể để Khai Thiên cảnh tăng lên phẩm giai. 

Một viên hạ phẩm Thế Giới Quả tự nhiên không có khả năng để hắn tấn thăng lên thất phẩm, nhưng dùng để bổ sung tự thân tiêu hao là không thành vấn đề a? 

Ôm tạm thời thử một lần thái độ,hắn liền ăn một viên,không ngờ nó lại có hiệu quả nhanh chóng như vậy! 

Trong tiểu thế giới của hắn,vĩ lực sinh trưởng tốt, tự thân lực lượng cấp tốc khôi phục, mặc dù không đến mức bão hòa, nhưng cũng được một nửa, mà lại theo lực lượng của Thế Giới Quả trong cơ thể bị luyện hóa,thực lực của hắn còn đang chầm chậm khôi phục. 

Hiển nhiêm là Tả Quyền Huy cu ̃ng nhìn ra điểm này, khiến hắn không còn dám do dự nữa. Chó cùng rứt giậu vào lúc này triển khai. 

Dương Khai ra lệnh một tiếng, sớm đã có chuẩn bị đông đảo lục phẩm Khai Thiên liên tục đánh ra từng đạo thần thông , giống như cuồng phong bạo vũ bay về phía Tả Quyền Huy. 

Lần này ,Tả Quyền Huy không né tránh, Dương Khai chỉ thấy ảo ảnh của một tiểu thế giới lấy Tả Quyền Huy làm trung tâm, bỗng nhiên căng phồng lên! 

Bên tai càng là truyền đến tiếng nói vô cùng kiên quyết của Tả

Quyền Huy: "Tế ta càn khôn túc võng lượng!" 

Trời đất quay cuồng , chờ Dương Khai một thương oanh ra phá vỡ ảo ảnh này thì trước mắt hắn đã không còn có bóng dáng của Tả Quyền Huy, liền ngay cả 12 vị lục phẩm Khai Thiên của Hư Không Địa cũng không thấy.Thậm chí liền ngay cả hoàn cảnh xung quanh hắn cũng phát sinh biến đổi cực lớn. 

Nguyên bản vị trí của bọn hắn là ngay tại phụ cận Định Thiên phong, phong cảnh tươi đẹp của ngọn thánh phong này đã bị một trận đại chiến vừa nãy đánh phá thành mảnh nhỏ, trời sụp đất lở, sông núi đảo lộn, giống như một mảnh tận thế cảnh tượng, mà bây giờ hắn lại ở trong một mảnh đồng cỏ xanh lá. 

Thiên thương thương, dã mang mang, bốn phía tràn ngập bi thương. 

Dương Khai quá sợ hãi,theo bản năng cho là mình trúng cái gì huyễn thuật,nhưng khi hắn mở ra Diệt Thế Ma Nhãn lại cũng không thấy nửa điểm quỷ dị. 

Tả Quyền Huy đã biến mất không thấy, nhưng bốn phương tám hướng tất cả đều có hơi thở của hắn, cảm giác giống như người này ở khắp mọi nơi. 

Dương Khai bỗng nhiên bừng tỉnh, quát khẽ nói: "Đây là tiểu thế giới!"

Nhận ra được việc này, Dương Khai không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười ha ha: "Tả Quyền Huy ngươi hết cách rồi sao? Ngay tiểu thế giới của mình đều bày ra!" 

Nếu không đến tuyệt cảnh, Tả Quyền Huy như thế nào lại mạo nguy hiểm làm ra việc này? 

Tiểu thế giới của Thượng phẩm Khai Thiên đã từ giả biến thật , có thể dung nạp vật sống, thậm chí có thể nói, nếu như tại trong đó nuôi một chút sinh linh mà nói, theo sinh linh phồn diễn sinh sống còn có thể tăng cường nội tình của bản thân, tương đương với lúc nào cũng đang khổ tu! 

Trong Huyết Yêu Động Thiên, tổ tông của các võ giả ở Định Phong thành chính là những sinh linh bị Huyết Yêu Thần Quân nuôi nhốt năm đó. 

Theo Huyết Yêu Thần Quân chết đi, tiểu thế giới của hắn cũng không có sụp đổ, ngược lại hóa thành phúc địa bảo tồn lạị.Lúc này,Dương Khai mới có cơ hội đem bọn người Mặc Mi từ Định Phong thành mang ra. 

Huyết Yêu Thần Quân là bát phẩm Khai Thiên, Tả Quyền Huy tuy là thất phẩm nhưng cũng có thể làm đến loại trình độ này. 

Chẳng qua, lý luận là như vậy nhưng không có vị thất phẩm Khai

Thiên nào làm như vậy, bởi vì tại trong thế giới của mình nuôi nhốt sinh linh là một việc cực kỳ hao tốn công sức, hoàn cảnh của tiểu thế giới chưa chắc liền thích hợp để sinh linh sinh tồn ,sinh sôi, nếu là chăm sóc không tốt tạo thành sinh linh diệt tuyệt thì tất cả cố gắng liền uổng phí.