Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4615: Nước đổ đầu vị



"Vị kia thật là Không Gian đại nhân?" Phụ nhân lại len lén nhìn Dương Khai một chút, nhẹ giọng hỏi. 

Hoa Thanh Ti cười nói: "Trong nhà ngươi không phải có cung phụng chân dung hắn sao, vì sao người thật ở trước mặt ngươi lại không nhận ra rồi?" 

Phụ nhân sắc mặt đỏ lên: "Không thể tin được." 

Cả một đời ,nàng mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời, thân phận hèn mọn đê tiện, bỗng nhiên một vị đại nhân vật xuất hiện tại trước mắt mình, luôn có cảm giác có chút hư ảo,không chân thực . 

"Vậy ngươi chẳng phải là Hoa đại tổng quản của Lăng Tiêu cung sao ?" Phụ nhân bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, kinh ngạc nhìn qua Hoa Thanh Ti. 

Hoa Thanh Ti ngạc nhiên nói: "Ngươi còn biết ta?" 

"Thật là ngươi a?" Phụ nhân đưa tay che miệng, một mặt giật mình cùng sùng bái, chợt giải thích nói: "Ở Lăng Tiêu cung ,Không Gian đại nhân có được một trợ thủ, thân là nữ tử, lại có thể thay Không Gian đại nhân chấp chưởng thiên hạ, loại việc này cho dù là tiểu phụ 

nhân cũng từng nghe thấy qua, những năm này Tinh Giới có thể an ổn bình thản, phần lớn là do công lao của vị Hoa đại tổng quản kia." 

Hoa Thanh Ti mỉm cười: "Nguyên lai ta cũng rất nổi danh." 

Phụ nhân khiêm tốn cười đáp lại, cả người có chút nhăn nhó, lộ ra không quá tự nhiên, nàng bỗng nhiên gặp được đại danh đỉnh đỉnh Không Gian đại 

nhân, lại gặp được Hoa đại tổng quản, luôn cảm giác giống như nằm mơ. 

Nàng do dự một hồi lâu,mới thấp giọng hỏi: "Đại tổng quản, con ta có thể bái nhập vào môn hạ Lăng Tiêu cung sao?" 

Hoa Thanh Ti sắc mặt nghiêm túc,vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng: "Lấy tư chất của con ngươi, bái nhập môn hạ của người nào đều không có vấn đề." 

Ngay cả vị thất phẩm Khai Thiên kia đều muốn thu hắn làm đệ tử cuối, nhân tài như vậy nhà ai sẽ ghét bỏ, tuy nói Hoa Thanh Ti cũng nhìn không ra đứa bé kia có chỗ bất phàm gì.

Phụ nhân cắn răng một cái, đứng dậy, hướng về phía Dương Khai quỳ xuống, đầu đập trên đất, lớn tiếng nói: "Cầu Không Gian đại nhân thu con ta vào Lăng Tiêu cung, hoàn thành nguyện vọng của chồng ta trước khi chết, ngu phụ tình nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại nhân !" 

Nhe vậy,Ngu Trường Đạo vốn đang chơi đùa với đứa bé, lập tức quay đầu hướng Dương Khai nhìn hằm hằm mà đi, khí cơ bừng bừng phấn chấn,tư thế kia giống như nói ngươi dám đáp ứng ta liền muốn ngươi đẹp mắt. 

Dương Khai giả vờ như không thấy được, vừa hướng Hoa Thanh Ti nháy mắt ra hiệu, vừa nói: "Đứng lên nói tiếp". Động một chút là phụ nhân này lại quỳ xuống trước mặt hắn,Dương Khai cũng là bất đắc dĩ. 

Hoa Thanh Ti đem phụ nhân dìu lên, thay nàng sửa sang lại quần áo. 

Không đợi Dương Khai nói tiếp, Ngu Trường Đạo bỗng nhiên nói: "Dương sư điệt, để ta cùng nàng nói vài lời." 

Chút chuyện nhỏ này Dương Khai tự nhiên là đồng ý, đưa tay ra hiệu, để hắn tự tiện, nâng chén trà lên nhấm nháp. 

Ngu Trường Đạo đi đến phụ nhân kia bên người, nhỏ giọng cùng nàng nói lên Càn Khôn thế giới, 3000 thế giới, 36 Động Thiên, 72 phúc địa. . .

Phụ nhân nghe xong một mặt không hiểu, cũng không nói lời nào, càng không hỏi lại, giống như nước đổ đầu vịt. 

Cả một đời,nàng đều quanh quẩn tại trong khu vực rộng mấy chục dặm, có lẽ là ngoài thị trấn nhỏ thì nàng đều chưa từng đi ra ngoài qua, bỗng nhiên có người tại bên tai nàng nói chuyện 3000 thế giới, động thiên phúc địa, nàng sao có thể hiểu được. 

Nàng chỉ cảm thấy đồ vật mà lão già râu bạc nói đến huyền diệu khó giải thích, hoàn toàn không phải thứ mà người có thể nghe hiểu. 

Thỉnh thoảng nàng lại vụng trộm nhìn lão giả kia,trong đầu suy nghĩ bộ râu nguyên bản xinh đẹp chỉnh tề của hắn bị con nàng làm cho lộn xộn,lát nữa lão đầu râu bạc này có tức giận hay không? 

Ngu Trường Đạo hiển nhiên cu ̃ng nhìn ra điểm này, hắn đường đường là thất phẩm Khai Thiên, có thể hủy diệt một ngôi sao trong nháy mắt,khi hắn giận dữ thì trời long đất lở, hết lần này tới lần khác hắn lại không cách nào nói rõ cho nữ phụ này hiểu, nỗi khổ trong lòng không được nói ra khiến hắn cảm thấy giống như có một ngụm nghịch huyết giấu ở trong lòng, rất khó chịu. 

"Nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?" Ngu Trường Đạo không hổ là tu Thiên Đạo, kiên nhẫn vô cùng tốt, vẻ mặt ôn hòa nhìn qua phụ nhân. 

Phụ nhân lắc đầu, lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu khiến Từ Linh Công

cười nghiêng nghiêng ngửa ngửa. 

Ngu Trường Đạo kiên nhẫn cho dù tốt cũng bị đầu óc chậm chạp của phụ nhân này làm cho tức điên, nếu không phải nàng là người sinh ra đệ tử tương lai của hắn, chỉ sợ hắn đã mắng chửi người. 

Hắn quay đầu nhìn thấy Dương Khai đang ngồi ngay ngắn ở phía trên, Ngu Trường Đạo bỗng nhiên nhanh trí,mở miệng nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy cái này Lăng Tiêu cung như thế nào?" 

Phụ nhân không chút do dự trả lời: "Tự nhiên là vô cùng tốt, chồng ta khi còn sống một mực nói như vậy, năm đó hắn đã từng đến Lăng Tiêu cung bái sư học nghệ, chỉ tiếc tư chất của hắn không đủ, không thông qua được khảo nghiệm, cho nên không được thu vào Lăng Tiêu cung !" 

Ngu Trường Đạo mỉm cười, giơ ra một ngón tay: "Trong mắt ngươi , Lăng Tiêu cùng vô cùng tốt nhưng lão phu chỉ cần một ngón tay liền có thể đem nó nghiền nát!" 

Mắt phụ nhân lộ ra kinh dị,nàng nhìn qua lão đầu râu bạc giống như nhìn thấy ma đầu dẫn phát Tinh Giới náo động trăm năm trước. 

Ngu Trường Đạo lại không biết trong suy nghĩ trong đầu nàng, y nguyên hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy hắn như thế nào?" Nói, hắn đưa tay chỉ Dương Khai.

Phụ nhân một mặt kính ý: "Năm đó, nếu không có Không Gian đại nhân cùng mấy vị đại nhân khác liều chết chiến đấu thì không có Tinh Giới, không có chúng ta." 

Ngu Trường Đạo vuốt ve râu bạc của mình, thận trọng cười một tiếng: "Hắn phải gọi ta một tiếng sư thúc! Một mình ta có thể đánh mười người như hắn!" 

Biết phụ nhân này nghe không hiểu đạo lý lớn, Ngu Trường Đạo dứt khoát đổi thay đổi khái niệm càng dễ hiểu, lấy Lăng Tiêu cung cùng Dương Khai làm so sánh, để cho phụ nhân biết được sự cường đại của mình và Tiêu Dao phúc địa. 

Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, Ngu Trường Đạo cũng rất bất đắc dĩ, nếu đạo lý giảng thông, ai còn muốn tự hạ thấp thân phận để rêu rao sự lợi hại của mình ? 

Phụ nhân sắc mặt càng hoảng sợ, đưa tay liền đem đưa bé trong ngực Ngu Trường Đạo đoạt về, cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi cũng muốn đến họa loạn Tinh Giới, muốn khó xử Không Gian đại nhân cùng mấy vị đại nhân khác sao?" 

Nghe hắn nói một ngón tay nghiền nát Lăng Tiêu cung, lại là đánh mười cái Dương Khai,nàng cảm thấy hắn không giống người tốt lành gì.

Ngu Trường Đạo nhìn hai tay trống trơn, ngây ra như phỗng, phẫn uất không thôi: "Lời này nói như thế nào, lời này là thế nào nói!" Trong chớp mắt này,đạo tâm khổ tu vô số năm của hắn đã bị nữ phụ nửa chữ cũng không biết này làm cho tức giận sụp đổ hầu như không còn. 

Nghiêng đầu nhìn sang Dương Khai, Ngu Trường Đạo nói: "Dương sư điệt, lão phu không dễ dàng mới gặp được một người đệ tử hợp ý .Ngày trước lão phu bế quan tu hành, bỗng nhiên cảm thấy tâm huyết dâng trào đi  m Dương Thiên làm khách, nhưng lại không hiểu thấu bị Từ moi rợ đưa đến cái này Tinh Giới, lại ở Tinh Giới phát hiện đứa bé này, đây cũng là duyên phận, đứa bé này cùng ta có duyên phận sư đồ." 

Mặc dù,hắn lải nhải một lúc lâu, nhưng nói đi nói lại thì đơn giản chính là muốn Dương Khai hỗ trợ , Dương Khai sao có thể không biết? 

Lúc này,Dương Khai gật đầu nói: "Sư thúc an tâm chớ vội, ngồi xuống uống ly nước trà,để ta cùng nàng nói vài câu." 

Ngu Trường Đạo cảm kích nhìn Dương Khai một chút: "Làm phiền sư chất, nếu ta có thể thu đứa bé này làm đồ đệ thì xem như là lão phu thiếu sư chất một cái nhân tình!" 

Dương Khai hai mắt tỏa sáng, cười ha ha: "Dễ nói dễ nói."

Nhân tình của Thất phẩm Khai Thiên không rẻ, nếu là trước đó liền có nhân tình này thì lúc cùng Tả Quyền Huy tranh đấu,bọn họ làm sao đến mức khổ cực như vậy, trực tiếp đem Ngu Trường Đạo mời xuống núi, hết thảy vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng. 

Sau khi Ngu Trường Đạo ngồi xuống , Từ Linh Công hướng hắn nháy mắt ra hiệu, làm lão đạo phiền phức vô cùng.Dương Khai trực tiếp đi xuống, đi vào bên người phụ nhân ,để nàng ngồi xuống, từ trong ngực nàng tiếp nhận đứa bé, ngồi bên tay phải nàng. 

Dương Khai còn chưa bao giờ ôm qua đứa bé nào nhỏ như vậy,chỉ thấy đứa bé kia đang vui tươi hớn hở ,tươi cười không buồn không lo,đôi mắt thanh tịnh phản chiếu bóng người,tay nhỏ trắng nõn mập mạp, khiến trong lòng hắn ra sinh trìu mến ,có một loại suy nghĩ mình cũng nên sinh một đứa . 

Cho dù đã ôm đứa bé vào trong ngực, Dương Khai cũng nhìn không ra đứa nhỏ này có cái gì trời sinh Đạo Thể đặc thù, đoán chừng Từ Linh Công chỉ sợ cũng khó thấy rõ, chỉ có Ngu Trường Đạo mới có thể nhìn ra. 

Hắn hỏi qua tên của phụ nhân, biết được nàng tên là Lưu Thải Hà.Tên của nàng rất bình thường,đặt theo phong cách đơn sơ, thô ráp của nhà nông .Sau đó, hắn lại hỏi tên của đứa nhỏ, biết được đứa nhỏ kêu Thạch Đại Tráng,là do chồng nàng đặt trước khi lâm chung,

hỏi qua trong nhà nàng có bao nhiêu nhiêu người, đang làm công việc gì,cuộc sống có khó khăn không,.. 

Lưu Thải Hà đều từng cái trả lời.Không Gian Đại Đế tra hỏi, nàng nào dám giấu diếm, huống chi người nhà nông sinh hoạt đơn giản, cu ̃ng không cần giấu diếm. 

Sau dăm ba câu , Lưu Thải Hà không còn co quắp, có lẽ là nàng phát hiện vị này đại nhân trước mặt này rất bình dị gần gũi, ngược lại làm cho nàng có chút thụ sủng nhược kinh. 

Một màn này bị Ngu Trường Đạo nhìn ở trong mắt, hắn lại ung dung thở dài, khi phụ nhân kia nói chuyện với một vị thất phẩm khai thiên như hắn, thế mà còn không cung kính bằng khi nàng nói chuyện với Dương Khai,việc này làm hắn đi đâu nói lí lẽ. 

"Những lời vừa rồi của Ngu sư thúc cũng không có giả dối khuếch đại, thế lực sau lưng hắn đúng là đứng đầu thiên hạ, thực lực của bản thân hắn cũng là cực kỳ lợi hại, con của ngươi có thể được hắn nhìn trúng, là vô cùng vinh hạnh, có thể theo hắn tu hành, ngày sau tiền đồ của con ngươi tuyệt đối là cao đến nỗi không đoán được." Dương Khai vừa chơi đùa với con nàng, vừa chầm chậm cùng Lưu Thải Hà nói ra. 

Lưu Thải Hà cúi đầu nắm vuốt góc áo, thấp giọng nói: "Ngu phụ biết rõ."

Dương Khai mỉm cười: "Đã biết, lại vì sao không muốn? Nhìn ra được, hắn là thật tâm thực lòng muốn thu con ngươi làm đệ tử cuối , nếu không phải như vậy, lấy bản lãnh của hắn, trực tiếp đoạt đứa nhỏ này, ta cũng không có biện pháp ngăn cản." 

Lưu Thải Hà không đáp lời. 

Dương Khai lại nói: "Bái nhập Lăng Tiêu không phải là không thể,chẳng qua nếu có thể bái nhập môn hạ của hắn, đối với tương lai của con ngươi có gấp trăm lần ,nghìn lần chỗ tốt." 

Đối diện ,Ngu Trường Đạo đưa tay vuốt râu, khẽ gật đầu,nhìn qua Dương Khai rất nhu hòa,trong nhu hòa lộ ra một tia cảm kích, Dương Khai thuyết phục như vậy hiển nhiên là không có nửa điểm tư tâm, mà lại lời của hắn chính lời của Không Gian Đại Đế mà nàng kính ngưỡng,không thể nghi ngờ muốn so lời của lão đầu râu bạc không rõ lai lịch này càng đáng tin tưởng. 

Nhưng là sau một khắc,bộ râu của lão giả lại mất mấy sợi, đó là bị chính hắn nhổ đứt. 

Lưu Thải Hà ngẩng đầu, vẻ mặt kiên nghị nói: "Ta vẫn là muốn mời Không Gian đại nhân thu đứa nhỏ này vào Lăng Tiêu cung!" 

Ngu Trường Đạo tức giận đến muốn giơ chân, suýt chút nữa thì mắng một câu “gỗ mục không điêu khắc được”.

Dương Khai giương mắt trấn an, ôn nhu hỏi: "Là bởi vì di ngôn của cha đứa bé phải không?" 

Lưu Thải Hà gật gật đầu: "Ngu phụ không hiểu được đạo lý lớn, cũng không biết ai mạnh hơn, ta chỉ biết là xuất giá thì theo chồng, trước khi chết,chồng ta chỉ có một nguyện vọng này, con ta nếu như không có tư cách tu hành thì cũng thôi, về sau để hắn đi theo đường xưa của cha hắn, an ổn lớn lên, cho hắn tìm một người vợ, sinh con dưỡng cái, vất vả lao động, đi sớm về trễ, cả một đời cứ như vậy trôi qua, nhưng hắn nếu là có thể tu hành thì chỉ có thể bái vào Lăng Tiêu cung, bằng không cha hắn chết không nhắm mắt, ngu phụ dưới Hoàng Tuyền cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp cha hắn."