Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4616: Đào một cái hố tốt



Phụ nhân giản dị, tư duy đơn giản, nhưng lại cứng nhắc. 

Trong lòng nàng,nguyện vọng của chồng nàng chính là so với trời còn lớn hơn, vô luận như thế nào nàng cũng không dám vi phạm, cho nên dù nàng biết lão đầu râu bạc kia nói không sai, biết Không Gian đại nhân là thực lòng muốn tốt cho con nàng thì nàng cũng y nguyên không thay đổi dự tính ban đầu. 

Nếu như chồng nàng còn sống thì có thể cùng một chỗ nói đạo lý cho hắn, để hắn cải biến tâm ý, nhưng mà bây giờ chồng nàng sớm đã qua đời, cũng không thể đi đào mộ a? 

Huống chi, người chết cũng hỏi không ra . 

Dương Khai cười khổ, nhìn qua Ngu Trường Đạo: "Sư thúc, dưa hái xanh không ngọt, nếu không sư thúc hao tâm tổn trí đi tìm người khác?Mặc dù Tinh Giới còn hoang vắng, nhưng bây giờ tuyệt đối là nhân tài đông đúc, nói không chừng sư thúc có thể lại tìm đến một 

người thích hợp khác." 

Ngu Trường Đạo chậm rãi lắc đầu: "Trời sinh Đạo Thể là cỡ nào thưa thớt. Cả đời này ,lão phu đi qua thế giới không dưới ngàn cái, nhưng chưa từng thấy qua người nào giống như đứa nhỏ này , không tìm được." 

"Vậy làm như thế nào cho phải?" Dương Khai có vẻ như đau đầu nhìn qua hắn, vỗ nhẹ trong ngực tã lót, " Nguyện vọng của cha hắn cũng không thể vi phạm, người chết lớn nhất nha." 

Ngu Trường Đạo ngập ngừng miệng môi , ung dung thở dài một tiếng, sớm biết như vậy,hắn trực tiếp cướp đứa nhỏ này về Tiêu Dao phúc địa, sao có thể có nhiều chuyện phiền phức như vậy. Vốn cho là mình tự mình dẫn người tới, để Dương Khai ra mặt, nhẹ nhõm liền có thể thu được một đồ đệ tốt, ai ngờ cục diện lại diễn biến đến tận đây, làm việc nửa vời, khó chịu đến cực điểm. 

"Nếu không, sư thúc tại Tinh Giới dừng lại thêm mấy năm, cùng đứa nhỏ này ở chung , chờ hắn trưởng thành lại hỏi ý kiến của hắn?" Dương Khai đề nghị. 

Ngu Trường Đạo nghe vậy hai mắt tỏa sáng. 

Lưu Thải Hà nói khẽ: "Con ta trưởng thành cũng phải bái nhập vào Lăng Tiêu cung!"

"Ngươi phụ nhân này!" Ngu Trường Đạo tức giận đến muốn phun máu. 

Lưu Thải Hà cúi đầu, tay nắm lấy góc áo: "Nếu là không thể bái vào Lăng Tiêu cung, con ta liền không tu hành." Nói xong, nàng liền muốn từ trong ngực Dương Khai tiếp nhận con mình, chắc là muốn đem về nhà. 

Dương Khai vội vàng ngăn lại, cuống quít nói: "Bái bái bái, ta hiện tại liền thu hắn vào Lăng Tiêu cung, kể từ hôm nay, hắn chính là đệ tử chính thức của Lăng Tiêu cung ." 

Lưu Thải Hà dừng tay giữa không trung, con mắt trợn tròn, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ như điên, hốc mắt phiếm hồng, cảm kích nói: "Đa tạ Không Gian đại nhân, chồng ta dưới suối vàng có biết cũng có thể nhắm mắt." 

"Sư chất!" Ngu Trường Đạo một mặt đau lòng nhìn qua Dương Khai, "Ngươi sao. . . Ngươi có thể nào làm việc như vậy?" 

Đây không phải là muốn thu mất đệ tử của hắn sao? Nguyên bản bởi vì Từ Linh Công ,hắn đối với Dương Khai còn có chút hảo cảm, bây giờ đã hoàn toàn không có. Đoạt đồ đệ tương lai của hắn, tương đương với chặt đứt truyền thừa y bát của hắn,đây là đại thù a! Gần với mối thù giết cha đoạt vợ !

Dương Khai khi không nghe thấy, quay đầu phân phó Hoa Thanh Ti nói: "Ở trong cung tìm một nơi yên tĩnh, để hai mẹ con nàng ở lại." 

Lại hướng về phía Lưu Thải Hà nói: "Con ngươi còn nhỏ, cần ngươi chăm sóc, cho nên ngươi cũng yên tâm ở lại , chờ hắn hơi lớn một chút lại tu hành cũng không muộn." 

Lưu Thải Hà tự nhiên là mang ơn, mẫu bằng tử quý, nàng biết từ nay về sau nàng không cần tiếp tục vất vả sống qua ngày. 

Dương Khai lại hỏi qua trong nhà nàng còn có người thân nào không,có cần đi báo tin tức không, biết được trong nhà nàng cũng chỉ còn lại có hai mẹ con nàng, cũng là bớt đi chuyện phiền phức. 

Đợi Hoa Thanh Ti dẫn Lưu Thải Hà mẹ con rời đi , Dương Khai mới quay đầu nhìn về phía Ngu Trường Đạo: "Ngu sư thúc!" 

Ngu Trường Đạo khuôn mặt kéo dài, đứng dậy phất tay áo: "Từ moi rợ, lão phu còn có việc cho nên đi trước một bước." 

Nói xong liền muốn hướng ra ngoài bước đi, hắn thật vất vả mới tìm được đồ đệ, thế mà bị Dương Khai cướp đi, thực sự tức giận vô cùng, hạ quyết tâm thừa dịp Dương Khai không chú ý, liền đem hai mẹ con kia cùng nhau bắt mang đến Tiêu Dao phúc địa, nhìn Dương Khai có dám hay không đi Tiêu Dao phúc địa đòi người! 

Đồ đệ này tuyệt đối không thể tặng cho người ngoài.

Từ Linh Công ngồi im tại chỗ vẻ mặt như thường, Dương Khai lách mình cản ở trước mặt Ngu Trường Đạo, cười bồi nói: "Sư thúc bớt giận, sư chất cũng bất đắc dĩ mới làm việc này." 

Ngu Trường Đạo liếc mắt hướng Dương Khai trông lại: "Bị bất đắc dĩ liền có thể cướp đồ đệ của lão phu? Ngươi tránh ra, nếu không đừng trách lão phu lấy lớn hiếp nhỏ!" 

Dương Khai lơ đễnh, chỉ là cười nói: "Sư thúc chẳng lẽ nhìn không ra tiểu chất là lấy lui làm tiến sao?" 

Ngu Trường Đạo nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn. 

Từ Linh Công giật hắn một chút: "Tiểu tử này làm việc mặc dù quái đản một chút, nhưng không phải người vô lễ, hắn đã làm như vậy khẳng định có lý do của mình,ngươi ngồi xuống trước nghe hắn giải thích, nếu hắn có thể nói ra lý do vừa ý ngươi thì không còn gì tốt hơn, nếu hắn nói không nên lời liền đánh hắn một trận phát tiết nỗi tức giận trong lòng, cho hắn mấy lá gan hắn cũng không dám chống trả." 

Ngu Trường Đạo khẽ nói: "Hắn là con rể  m Dương Thiên, ta cũng không dám bao biện làm thay giáo huấn!" Nếu hắn thật ra tay, lấy tính cách bao che khuyết điểm của Từ moi rợ,tên moi rợ này chắc chắn cùng hắn liều mạng.

Từ Linh Công cười ha ha nói: "Vậy ta liền đánh hắn một trận, sớm nhìn hắn không thuận mắt." 

Dương Khai vẻ mặt đau khổ: "Từ công, lời này rất tổn thương lòng người." 

Từ Linh Công hừ hừ một tiếng. 

Ngu Trường Đạo lại lần nữa ngồi xuống, một mặt xem kỹ nhìn qua Dương Khai. 

Dương Khai cân nhắc tìm từ, mở miệng nói: "Sư thúc cũng thấy đấy,mẹ đứa bé kia nhận lý lẽ cứng nhắc, nguyện vọng của chồng nàng thì nàng vô luận như thế nào cũng sẽ không vi phạm, cho nên mặc kệ bên ngoài có tốt đến mấy, con nàng tóm lại là muốn bái vào Lăng Tiêu cung, trừ phi sư thúc có thủ đoạn đem hồn phách của chồng nàng câu đến hỏi một chút." 

Ngu Trường Đạo không nói, mặt âm trầm. 

Dương Khai cười ha ha: "Nhưng cho dù là vào Lăng Tiêu cung, cũng chưa chắc liền cùng sư thúc không có duyên phận sư đồ ." 

Ngu Trường Đạo vẩy mi một cái: "Chỉ giáo cho?" 

Dương Khai giả vờ giả vịt run lên tay áo, một bộ trí tuệ vững vàng tư thế: "Tiểu chất có một đề nghị nho nhỏ, nhìn sư thúc đồng ý hay không đồng ý, nếu có thể đồng ý thì sư thúc có thể tự thu đứa bé kia

làm đồ đệ, kể từ đó,vừa có thể hoàn thành nguyện vọng của cha đứa nhỏ vừa làm cho sư thúc nhận lấy người đệ tử này, cũng coi là đôi bên đều vẹn toàn." 

"Ồ?" Ngu Trường Đạo lập tức hào hứng, sắc mặt nhu hòa không ít, "Ngươi nói xem, như thế mới có thể vẹn toàn đôi bên!" 

Dương Khai run tay áo, khom người cúi đầu: "Tiểu chất cả gan, khẩn cầu sư thúc đảm nhiệm chức Thái Thượng khách khanh trưởng lão của Lăng Tiêu Cung !" 

Từ Linh Công thưởng thức chén trà hơi chậm lại, giương mắt nhìn Dương Khai, vẻ mặt giống như đang nói ta sớm đã biết ngươi không có lòng tốt . 

Sau lưng hắn ,Thanh Khuê cùng Tô Ánh Tuyết đều há to miệng, nhìn Dương Khai kinh động như gặp Thiên Nhân! 

Cái này. . . Bực này đề nghị thế mà hắn cũng dám nói ra? Đường đường thất phẩm Khai Thiên là thân phận địa vị gì? Một cái thế giới tông môn có tài đức gì co ́thể mời được hắn, cho dù là Thái Thượng khách khanh trưởng lão, vậy cũng chẳng qua là thoảng qua như mây khói. 

Phải biết,nhân vật bực này, tại các đại động thiên phúc địa cũng là cấp bậc nội môn trưởng lão,lúc bình thường ,sao có thể đồng ý làm

Thái Thượng khách khanh của môn phái như Lăng Tiêu Cung? 

Cho dù đem toàn bộ Lăng Tiêu cung đóng gói đưa ra, người ta chưa hẳn sẽ nhìn một chút. 

Ngu Trường Đạo sửng sốt một chút, đầu tiên là bật cười, giống như nghe được chuyện cười gì, ngay sau đó hắn nghiêm nghị trầm ngâm, sắc mặt hơi động, ngón tay gõ nhẹ vào bàn, khẽ gật đầu: "Ừm, đây cũng là biện pháp tốt." 

Thanh Khuê cùng Tô Ánh Tuyết cùng một chỗ quay đầu hướng hắn trông lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. 

Dương Khai mừng tít mắt: "Sư thúc đồng ý rồi?" 

Ngu Trường Đạo không vội mà trả lời, lặng yên trong chốc lát mới nói: "Việc này lão phu còn phải suy nghĩ một chút." 

Dương Khai mỉm cười gật đầu: "Không vội không vội, sư thúc suy nghĩ thật kỹ là được. Thời gian còn nhiều, sư thúc ở lại Lăng Tiêu cung thêm mấy ngày, cẩn thận cân nhắc." 

Ngu Trường Đạo gật đầu: "Ừm, ta đi trước nhìn xem đứa nhỏ kia." 

"Ta dẫn sư thúc đi." Dương Khai chủ động xin đi giết giặc, lại bị Ngu Trường Đạo đưa tay ngăn lại: "Không cần, lão phu tự đi cũng được." 

Nói xong,hắn lắc mình, biến mất tại chỗ, khẩn trương như vậy có thể

thấy được phân lượng của đứa bé kia trong mắt hắn nặng tới cỡ nào. 

Dương Khai nhẹ nhàng thở ra, quay đầu gặp Từ Linh Công cười như không cười nhìn lấy mình. 

"Từ công uống trà!" Dương Khai hô. 

Từ Linh Công cười hắc hắc nói: "Tiểu tử đào một cái hố thật tốt, hết lần này tới lần khác Ngu lão đầu còn cam tâm tình nguyện nhảy xuống." 

Dương Khai một mặt ủy khuất: "Từ công có thể oan uổng ta, ta cũng chỉ là muốn thành toàn nỗi khổ tâm của cha mẹ đứa bé mà thôi." 

"Nói bậy!" Từ Linh Công khẽ nói, "Có lẽ ngay từ đầu ngươi không có ý nghĩ này, chẳng qua sau khi nhìn đến thái độ của phụ nhân kia cùng Ngu lão đầu , ngươi dám nói chính mình không có ý đồ xấu nào sao?" 

Dương Khai đặt mông ngồi ở chiếc ghế bên cạnh hắn , nghiêng thân thể thấp giọng nói: "Nhìn ra cũng đừng nói toạc, nói toạc liền không có ý tứ, Từ công ngươi nói đúng không." 

Từ Linh Công hắc hắc cười gian. 

Thanh Khuê cùng Tô Ánh Tuyết cúi đầu trông lại, phảng phất nhìn thấy một lớn một nhỏ hai con hồ ly đang nhe răng trợn mắt.

Dương Khai bỗng có chút lo lắng: "Có thể thành sao?" 

Từ Linh Công lau đi miệng: "Tám chín phần mười, những năm này,Ngu lão đầu vẫn muốn tìm một người thích hợp để truyền y bát, đáng tiếc không thể toại nguyện, chưa từng nghĩ ở chỗ này hắn lại đụng phải một cái, hắn sao có thể nguyện ý buông tay? Hắn muốn nhận đồ đệ kia, liền phải đảm nhiệm Thái Thượng khách khanh của Lăng Tiêu Cung, nếu không nào có thân phận thu đồ đệ? Tiểu tử ngươi gian như quỷ, dùng một đứa bé còn nằm trong tã lót liền trói chặt một vị thất phẩm Khai Thiên,mua bán một vốn bốn lời , vả lại sau khi đứa bé kia tu hành có thành tựu , hắn vẫn là đệ tử của Lăng Tiêu cung, Ngu lão đầu tương đương với không công vì người khác làm áo cưới, trách không được ngươi xuất đạo không nhiều năm, lại có thể đánh xuống gia nghiệp lớn như vậy, phần tâm cơ này cũng không biết bị ngươi dùng để hố bao nhiêu người." 

Dương Khai nghiêm mặt: "Từ công oan uổng ta, có thể có gia nghiệp như vậy chính là do nhân cách ta mị lực của ta , cùng những việc khác không có quan hệ." 

Từ Linh Công không tiếp lời hắn: "Chẳng qua ,Ngu lão đầu sống lớn tuổi như vậy, nhất thời suy nghĩ không đến, bị ngươi lừa, không có nghĩa là hắn vĩnh viễn nhìn không thấu, có lẽ hắn sớm đã nhìn thấu, chỉ là lười nhác cùng ngươi so đo thôi."

Dương Khai cuống quít gật đầu: "Cao nhân tự có cao nhân phong phạm, chúng ta tiểu bối theo không kịp. Tiểu tử cũng chính là ỷ vào bối phận thấp cùng tuổi tác nhỏ, tại lão nhân gia trước mặt lặng lẽ chiếm chút tiện nghi." 

"Bớt nịnh hót!" Từ Linh Công một bàn tay đập vào trên bả vai hắn khiến cho thân thể Dương Khai lập tức thấp một chút, "Tiểu tử, Ngu lão đầu xem như đã lấy được chỗ tốt, la ̃o tử đâu? Ngươi dù sao cũng là con rể  m Dương Thiên , không những không thể nặng bên này nhẹ bên kia, còn phải nhớ tới  m Dương Thiên nhiều hơn mới được!" 

Dương Khai vội nói: "Đó là tự nhiên, nếu không ta cũng không thể để Thanh sư huynh trước tiên đi thông tri ngài." 

Từ Linh Công mỉm cười: "Trẻ nhỏ dễ dạy!"