Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4629: Núi cao nước xa



Đi qua không gian pháp trận của Lăng Tiêu cung, trực tiếp truyền tống đến phụ cận vực môn của đại vực láng giềng, nhanh gọn đến cực điểm. 

Nơi đây có xây dựng Truyền Tống đại điện, bên trong có Khai Thiên cảnh của Hư Không Địa canh giữ, khống chế không gian pháp trận, thu lấy phí dụng của võ giả đi ngang qua. 

Gặp Dương Khai đến, mấy tên Khai Thiên cảnh canh giữ nơi đây liền vội vàng hành lễ. 

Dương Khai khoát khoát tay, theo Từ Linh Công đi ra Truyền Tống đại điện hướng thẳng đến vực môn. 

Sau khi ra vực môn, tiến vào một chỗ đại vực khác, Từ Linh Công mới ném ra ngoài một kiện bí bảo phi hành có hình dạng phi toa, một nhóm bốn người đi vào, Thanh Khuê phụ trách khống chế hướng bay của bí bảo, Từ Linh Công dẫn Dương Khai tiến vào mô ̣t 

gian mật thâ ́t, ngồi trên mặt đất. 

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Từ Linh Công suy nghĩ xuất thần, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. 

Dương Khai không ngừng nhớ đến cảnh tượng ở Thế Giới Thụ lúc hắn rời đi, luôn cảm giác hình như có chuyện gì sẽ phát sinh, nhưng hắn lại nghĩ không ra. 

"Từ Khúc nha đầu bị phạt cấm đoán đến nay cũng sắp được mười năm, đợi kết thúc thời gian cấm đoán, tiểu tử ngươi cũng đừng quên đi  m Dương Thiên tìm nàng." Từ Linh Công bỗng nhiên mở miệng. 

Dương Khai gật gật đầu: "Ta tất nhiên nhớ kỹ." 

"Về Vạn Ma Thiên cùng Hiên Viên Thiên bên kia,ngươi cũng không cần quá lo lắng cái gì, mặc dù ngươi xử lý việc Bùi Văn Hiên và Doãn Tân Chiếu chết còn sót một chút tỳ vết, nhưng cũng không có chỗ sơ suất quá lớn, không ai nhìn thấy bọn hắn chết như thế nào, cũng không ai nhìn thấy bọn hắn chết tại trên tay ngươi, hai đại Động Thiên mặc dù có chỗ suy đoán, nhưng vì bảo vệ phần lợi ích ở Thế Giới Thụ,bọn hắn cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi mà nhận, dù sao bọn hắn cũng biết là hai người Doãn Tân Chiếu cùng Bùi Văn Hiên khiêu khích trước, bị giết cũng là tài nghệ không bằng người, người chết cũng không có giá trị bằng người sống, đương nhiên, nếu không

phải ngay cả Tả Quyền Huy ngươi đều giết, bọn hắn cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ như vậy. Ngươi có thực lực cường đại, người khác mới cùng ngươi gia ̉ng đạo lý." 

Dương Khai tiếp tục gật đầu. 

"Nhưng là bởi vậy mà ngươi cảm thấy hai đại Động Thiên dễ ăn hiếp, vậy liền mười phần sai. Bọn hắn nguyện ý ẩn nhẫn không phát, không phải sợ Hư Không Địa, cũng không phải kiêng kị ngươi Dương Khai,mà là ngươi mượn đại thế của những động thiên phúc địa khác, mới có tư cách để bọn hắn thỏa hiệp. Tốt nhất là ngươi đừng bị bọn hắn tìm ra khuyết điểm gì, bằng không bọn hắn ra tay so với ai khác đều muốn lưu loát." 

"Tiền bối." Dương Khai khẽ gọi một tiếng. 

"Ừm?" Từ Linh Công giương mắt nhìn hắn. 

"Ngươi là muốn đi một nơi cực kỳ hung hiểm?" 

"Vì sao ngươi nói như vậy?" Từ Linh Công buồn cười nhìn xem hắn. 

Dương Khai thẳng thắn: "Ta cảm giác ngươi giống như là đang bàn giao hậu sự." 

Hắn vừa dứt lời , liền bị Từ Linh Công đập một bàn tay vào trên đầu: "Miệng quạ đen!”

Dương Khai ôm đầu: "Còn có đám người ở Thế Giới Thụ kia,bọn hắn vô duyên vô cớ bày ra chiến trận lớn như vậy làm cái gì?" 

Từ Linh Công chẳng biết xấu hổ, cười to nói: "Ngươi biết biết địa vị của lão tử chưa a? Lão tử chẳng qua là rời đi một chút, bọn hắn liền giống như là đứa bé phải cai sữa, muôn vàn không bỏ, mọi loại không muốn!" 

Dương Khai mãnh liệt bĩu môi, âm thầm oán thầm địa vị cao hay thấp không thấy được, ngược lại là da mặt mỏng hay dày liếc qua thấy ngay, nhưng là hắn tuyệt đối không dám nói ra lời này, nếu không Từ Linh Công sẽ đánh người. 

"3000 thế giới, phong cảnh siêu quần xuất chúng a!" Từ Linh Công quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lên tiếng cảm khái. 

Dương Khai thuận mắt nhìn lại, cũng không gặp đến phong cảnh kỳ lạ gì, không biết hắn xuân đau thu buồn ở đâu ra. 

Trên đường đi, Từ Linh Công cùng Dương Khai nói một chút kỳ văn dật sự, hai người chuyện trò vui vẻ, thời gian nhanh chóng trôi qua, trên đường đã trải qua mấy lần trung chuyển ở Càn Khôn điện. 

Mãi đến một ngày nào đó của hai tháng sau, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm thanh đa ̣m của Tô Ánh Tuyết vang lên: "Sư tôn, đến nơi rồi."

Từ Linh Công ừ một tiếng, đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài. Dương Khai đi theo phía sau hắn. 

Chốc lát, một nhóm bốn người xuất hiện tại trong một tòa Càn Khôn điện, khác biệt với những tòa Càn Khôn điện mà Dương Khai thấy trước kia, tòa Càn Khôn điện này thế mà không có bóng người, mặc dù hai bên đường phố cũng có cửa hàng san sát, nhưng đều rách nát không chịu nổi, rõ ràng là do lâu năm thiếu tu sửa. 

Một tên kim giáp đại tướng cầm kích cản đường, áo giáp hắn sáng rõ, bao khỏa từ đầu đến chân , uy phong lẫm liệt, hiển nhiên là cường giả Khai Thiên cảnh của Đại Chiến Thiên. 

Từ Linh Công cất cao giọng nói: " Từ Linh Công của  m Dương Thiên, phụng mệnh lệnh của chưởng giáo, mang theo Dương Khai của Hư Không Địa đến đây phục mệnh!" 

Vừa dứt lời, Dương Khai rõ ràng cảm giác được đôi mắt của vị đại tướng kia phát ra kim quang loá mắt, thẳng hướng chính hắn trông lại,giống như dưới cái liếc mắt này, tất cả bí mật của hắn đều muốn bại lộ ra cho người trước mắt này. 

Dương Khai khẽ nhíu mày. 

Chẳng qua vị đại tướng kia cũng không có quá nhiều cử động, chỉ là nhìn Dương Khai một chút, liền nghiêng người nhường đường , Từ

Linh Công dẫn Dương Khai tiếp tục tiến lên, Thanh Khuê cùng Tô Ánh Tuyết thì dừng bước sau lưng. 

Dương Khai quay đầu nhìn một cái, chân mày càng thêm nhíu lại. 

Trước đó ,lúc hắn nghe Từ Linh Công nói về việc Càn Khôn điện có can hệ trọng đại, vô cùng có khả năng liên quan đến sự an bình của 3000 thế giới,hắn còn tưởng rằng Từ Linh Công có chút nói ngoa, nhưng bây giờ xem ra, các đại động thiên phúc địa đối với Càn Khôn điện xác thực là cực kỳ quan tâm. 

Từ việc tòa Càn Khôn điện bị vứt bỏ này lại có kim giáp đại tướng của Đại Chiến Thiên canh giữ, có thể thấy được trình độ coi trọng của họ. 

Bà chủ cùng hắn nói qua, người mặc kim giáp của Đại Chiến Thiên, phẩm cấp thấp nhất đều là cấp bậc tướng quân, cũng chính là trung phẩm Khai Thiên, mà vừa rồi vị kia rõ ràng là lục phẩm Đại tướng quân! 

Mà lại từ khí tức ẩn nấp ở bốn phía đến xem, canh giữ ở chỗ này, khẳng định không chỉ một vị lục phẩm. 

Trong lòng Dương Khai nghi ngờ trùng điệp. 

Phía trước truyền đến lời nói của Từ Linh Công: "Chờ một chút gặp mấy vị chưởng giáo,ngươi sẽ có một khảo nghiệm,có tham dự hay

không hoàn toàn là do ý nguyện của ngươi, nhưng là nếu ngươi không tham dự mà nói, bọn họ sẽ không để cho ngươi tiến vào chỗ trọng yếu nhất trong Càn Khôn điện ,lĩnh hội huyền bí của nó." 

Lúc từ Tinh Giới xuất phát, Từ Linh Công cũng đã nói qua lời này. Dương Khai vội vàng hỏi: "Khảo nghiệm kiểu gì?" 

Từ Linh Công chỉ nói đến lúc đó liền biết, cũng không nói thêm. 

Chốc lát, hai người tới trước một tòa đại điện, Từ Linh Công nghiêng đầu ra hiệu một chút: "Chính ngươi đi vào đi, ta liền không đi vào." 

Dương Khai gật gật đầu, cất bước hướng phía trước bước đi. 

Từ Linh Công bỗng nhiên nói: "Tiểu tử, chớ có quên ước hẹn trăm năm với Khúc nha đầu." 

Dương Khai cũng không quay đầu lại khoát tay: "Biết rồi!" 

Hắn đẩy ra cửa điện, đi vào trong đó, phóng tầm mắt nhìn tới, bên trong tòa đại điện này không có một ai, trên mặt đất có từng đường vân phức tạp dây dưa, Dương Khai thấy một lần liền biết đây là Càn Khôn đại trận của Càn Khôn điện! 

Bình thường, võ giả thi triển thuật pháp từ một nơi nào đó của đại vực này thì khi trở về Càn Khôn điện,họ liền sẽ tới đây. 

Dương Khai không chỉ một lần mượn nhờ Càn Khôn điện làm trung

chuyển, đối với việc này đương nhiên sẽ không lạ lẫm. 

Sau khi nhìn trái phải một chút cũng không thấy nửa bóng người, lúc này Dương Khai mới quỷ quỷ túy túy chạy đến trung tâm của đại trận kia, cúi đầu quan sát, hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nghiên cứu một chút khắc dấu của tòa đại trận này, chỉ tiếc mỗi lần hắn mượn nhờ Càn Khôn điện làm trung chuyển đi vào những nơi như thế này, cũng không thể dừng lại lâu, thật là tiếc nuối. 

Lần này là cơ hội khó được,hắn tự nhiên không muốn bỏ lỡ. 

Bên ngoài Càn Khôn điện, Từ Linh Công từng bước một đi trở về, Thanh Khuê cùng Tô Ánh Tuyết nghênh tiếp , giờ phút này không thấy bóng dáng của kim giáp đại tướng ở nơi này, cũng không biết hắn đi nơi nào. 

"Sư tôn!" Tô Ánh Tuyết nhẹ nhàng hô một tiếng. 

Từ Linh Công cười nhìn nàng một chút, giơ tay lên, yêu chiều vuốt đầu của nàng: "Năm đó ,lúc ta đem bọn ngươi nhặt về, sư huynh của ngươi che chở ngươi, cho rằng ta là người xấu, còn cắn một cái vào tay ta." 

Thanh Khuê nhếch miệng cười ngượng ngùng.Lúc đó, hắn mới là một thiếu niên hơn mười tuổi ,quanh năm đói bụng,cùng dã thú chém giết, tự nhiên có một cỗ lệ khí hung ác,bỗng nhiên đụng phải

một tên miệng đầy lời thô tục,vừa nhìn liền không giống là người tốt lành gì, muốn dẫn đi chính mình cùng muội muội nhà bên đang sống nương tựa lẫn nhau kia, hắn sao có thể sẽ đáp ứng? Tuy hắn không lớn lắm nhưng đã thấy nhiều người vì một miếng thịt mà ngươi lừa ta gạt ,hắn cầm một thanh cốt đao trong tay ,đâm thẳng hướng phần bụng của người kia nhưng nó lại lập tức bẻ gãy, đâm hai tay của hắn chảy máu. 

Lúc hắn còn đang ngây người thì đã bị nam tử to con kia cầm lên bằng một tay,thiếu niên không chút do dự cắn một cái vào cổ tay người này, kết quả là hắn kém chút gãy cả hàm răng. 

Bé gái 8 tuổi bị hắn bảo vệ quanh năm, xanh xao vàng vọt đến nỗi không có sức mà đi đường kia, lại cắn răng nhào tới, ôm lấy đùi người kia, đồng dạng cắn một cái. 

Đây cũng là cảnh tượng lần gặp mặt thứ nhất của ba sư đồ họ năm đó! 

Thanh Khuê cùng Tô Ánh Tuyết vẫn còn nhớ kỹ truyện này giống như nó mới xảy ra hôm qua. 

Lúc đó, sư tôn còn là một thanh niên trai tráng, hăng hái, hắn không nói lời nào liền một tay dẫn theo một cái, chạy nhanh như điện chớp,khiến hai đứa bé bị dọa đến oa oa kêu to, hắn lại không lương

tâm cười ha ha. 

Chừng nào thì bắt đầu, hai bên tóc mai của sư tôn xuất hiện mấy sợi tóc trắng? Kinh ngạc nhìn nhìn qua mấy sợi tóc bạc chướng mắt kia, tim Tô Ánh Tuyết đau như bị đao cắt, Thanh Khuê có chút nghiêng đầu. 

"Có trách sư tôn hay không?" Từ Linh Công hỏi, thần thái của hắn ôn nhu đến nỗi trước nay chưa từng có, nếu là để cho người quen biết hắn gặp bộ biểu tình này, chỉ sợ là phải lớn hô to gặp quỷ. 

Hai vị đệ tử thân truyền cùng lắc đầu. 

Từ Linh Công vui mừng cười một tiếng: "Không trách ta liền tốt, ta cu ̃ng không có cách nào, ai bảo năm đó các ngươi bị ta thấy được, vừa đi, liền vĩnh viễn cũng không về được, cho các ngươi thời gian nửa năm,có tâm nguyện gì thì tranh thủ mà hoàn thành." 

Thanh Khuê cùng Tô Ánh Tuyết liếc nhau, sư huynh nói ra: "Tâm nguyện lớn nhất của chúng ta chính là có thể đi theo bên người sư tôn." 

Tô Ánh Tuyết muốn nói lại thôi. 

Từ Linh Công ngầm hiểu: "Muốn đi xem Khúc nha đầu?" 

Tô Ánh Tuyết gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Tiểu sư muội huệ chất lan tâm,nếu ta đi xem nàng, sợ là sẽ bị nàng nhìn ra manh mối gì,

còn không bằng không nhìn." 

Từ Linh Công cười ha ha nói: " Dương tiểu tử là người thủ tín lại bao che khuyết điểm, nếu là hắn không chết thì đến ước hẹn trăm năm hắn tự nhiên sẽ đi tìm Khúc nha đầu, có hắn che chở, ta cũng yên tâm không ít." 

" Từ trước đến nay ,sư tôn nhìn người rất chuẩn." Thanh Khuê gật đầu. 

"Nếu không có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, vậy liền lên đường đi." Từ Linh Công vung tay lên. 

Lần này vừa đi, núi cao nước xa, vĩnh sinh sẽ không gặp lại. 

Lần này vừa đi, tinh kỳ 100. 000, đẫm máu chém giết, sống chết do trời. 

Trong cấm địa của m Dương Thiên, một thiếu nữ mặc váy hoa đang tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt, tâm thần không yên, giống như có bàn tay vô hình nắm chặt tim nàng khiến nàng thở không nổi. 

Trong chớp mắt, khuôn mặt kiều diễm ướt át của nàng đã trắng bệch như tờ giấy,nàng nhìn qua biển mây quay cuồng bên ngoài cấm địa, nỉ non một tiếng: "Sư tôn!" 

Nói xong nàng lắc lư thân hình, muốn xông ra cấm địa.

Nhưng mà nàng mới đi chưa được mấy bước, lại bỗng nhiên ngừng chân, đứng im lặng tại chỗ hồi lâu, nước mắt theo gương mặt trượt xuống như thác nước. 

Sau đó ,nàng nâng lên ống tay áo dụi mắt một cái, một lần nữa quay về nơi bế quan, tỉ mỉ ngưng thần, ngồi xếp bằng. 

Sớm ngày tấn thăng thất phẩm,nàng liền có thể sớm ngày tự xin đi tìm sư tôn cùng sư huynh sư tỷ!