Có điều từ biểu hiện trước đó của Dương Khai đến xem, thủ đoạn quỷ dị kia cũng không phải tùy ý có thể thi triển ra, nếu không Dương Khai lập tức có thể để cho mình thất bại trong gang tấc, không cần phải chờ thêm thời gian như vậy.
Ngẫm lại cũng đúng, thủ đoạn trực tiếp công kích Tiểu Càn Khôn thần diệu cỡ nào, tự nhiên câ ̀n thời gian rất lâu để tụ lực, đây cũng còn cần hắn hiểu biết một vài bí mật tương xứng.
Nghĩ đến đây, Huyết Nha nhếch miệng nhe răng cười: "Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa lại muốn xông vào, tiểu tử, đủ loại ân oán giữa ngươi và ta, hôm nay chấm dứt ở đây đi!"
Dương Khai nâng thương chỉ hắn: "Đang có ý này!"
Chuyến này đến Phá Toái Thiên, một là vì Phong Linh mà đến, bây giờ mục đích đã đạt thành, còn lại chính là lịch luyện bản thân. Huyết Nha từ thoát khốn, bao nhiêu cũng có liên quan tới hắn, hắn đã lên nhân này, tất nhiên là phải nên kết quả.
Một chữ cuối cùng hạ xuống xong, Dương Khai đã đâm tới phía trước, tiên hạ thủ vi cường!
Huyết Nha mặc dù cùng là lục phẩm, nhưng đối đãi loại lão quái vật đoạt xá trùng sinh này, Dương Khai cũng sẽ không coi như không quan trọng, coi là tùy tiện có thể nghiền ép đánh chết, nếu thật ôm ý nghĩ này, cuối cùng thua thiệt khẳng định là chính hắn.
Ai biết lão quái vật vốn là bát phẩm Khai Thiên này dưới tay đến cùng có bao nhiêu át chủ bài? Năm đó trong Huyết Yêu Động Thiên, Dương Khai đã tự mình lãnh giáo qua.
Đối mặt một thương khí thế kia rào rạt, Huyết Nha giống như cũng bị kích phát hung tính, hai tay hư nắm, một đôi Hồ Điệp Song Đao xuất hiện trong lòng bàn tay, thiên địa vĩ lực phun trào, trên song đao lập tức xuất ra đao mang chói lọi, dài đến ngàn trượng, chiếu rọi hư không, giống như cánh hồ điệp uyển chuyển nhảy múa.
Hắn dựng lên song đao, giao nhau thập tự thành cương, kề sát Thương Long Thương, hung hăng hạ thấp xuống, thuận thế song đao cắt tới phía trước, muốn gọt đầu Dương Khai xuống.
Dương Khai giương lên sau, đao mang chói lọi lướt sát qua trán, trường thương lao ra, dựng lên song đao, nghiêng vẩy qua ngực
Huyết Nha.
Huyết Nha thân pháp quỷ mị phiêu thối, tay phải đơn đao như sơn nhạc áp đỉnh bổ xuống đầu Dương Khai.
Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, tung ra một đạo thương hoa, thẳng vào cổ họng Huyết Nha.
Thiên địa vĩ lực va chạm, mắt trần có thể thấy khí lãng bạo thành gợn sóng khuếch tán, mấy sợi tóc đen trên đầu Dương Khai đứt gãy, yết hầu Hắc Nha đỏ thẫm bắt mắt.
Giao thủ ba hai hơi, hai người đều đi một lượt qua Quỷ Môn quan, có thể thấy được trình độ hung hiểm.
Hai bên không có chút thở dốc, phảng phất tâm hữu linh tê, vừa hung ác va chạm, liều mạng đánh.
Khai Thiên cảnh giao thủ, so đấu chính là Tiểu Càn Khôn mạnh cỡ nào, co ́thể thúc giục thiên địa vĩ lực bao nhiêu, nội tình càng hùng hồn, thiên địa vĩ lực càng mạnh, có thể chiếm cứ càng nhiều ưu thế, rất nhiều thần thông bí thuật, đấu chiến chi pháp, đều chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.
Song phương đều cầm bí bảo sát người vật lộn, không hiếm thấy, nhưng cực kì hung hiểm, sơ sẩy một cái chính là đầy bàn đều thua.
Huyết Nha không nghĩ tới Dương Khai lại hung hãn như vậy, Dương
Khai cũng không ngờ tới kinh nghiệm đấu chiến của Huyết Nha phong phú như thế, Hồ Điệp Song Đao mỗi một lần xuất thủ đều như thần lai chi bút, diệu đến đỉnh phong, cho dù lấy Đại Tự Tại Thương Thuật hóa giải, cũng là công thủ nửa nọ nửa kia.
Nhất thời, trên tràng diện đúng là ngang nhau.
Hứa Vọng nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, là võ giả xuất thân Minh Vương Thiên, thưởng thức nhất chính là loại phương thức chiến đấu thẳng tới thẳng lui này, so đấu thần thông bí thuật cái gì, thực sự không phải cường hạng của Minh Vương Thiên, nhục thể của bọn hắn chính là bí bảo cường đại nhất, một quyền một cước đều có khai thiên tích địa chi năng.
Đấu chiến như này, không thể nghi ngờ rất hợp khẩu vị của hắn, chỉ một thoáng chiến ý bừng bừng phấn chấn, không đợi hắn ra trận tương trợ, hai Huyết Nô còn còn sống đã tả hữu bao bọc
đến, hiển nhiên là không có ý định để hắn liên thủ Dương Khai lấy hai địch một.
Hứa Vọng bất đắc dĩ chỉ có thể nghênh chiến.
Nếu là thời kì đỉnh phong, hai tên Huyết Nô này bởi vì tà công mà tấn thăng lục phẩm, căn cơ bất ổn tự nhiên không phải đối thủ của hắn, nhưng mà trước đó bị Huyết Nha làm suy yếu qua nhiều, bị nhốt nhiều ngày, lúc này một thân tu vi không còn bảy thành đỉnh
phong, đối đâ ̀u hai Huyết Nô này, nhất thời lại có chút bó tay bó chân, cũng may còn co ́thể duy trì cục diện.
Một bên khác, Huyết Nha càng đánh càng kinh hãi!
Trước đó Dương Khai trong nháy mắt diệt sát hai tên Huyết Nô hắn đã cảm nhận được, Tiểu Càn Khôn tiểu tử này hùng hồn đến bất thường, hắn tự cao có gốc rễ bát phẩm Khai Thiên, lại có thể dưới sự truy sát của thất phẩm Khai Thiên mà trốn qua không ít lần, đối với Dương Khai cùng là lục phẩm cũng không quá để trong lòng.
Đến tận khi chân chính giao thủ mới phát hiện, tiểu tử này đơn giản chính là quái vật.
Trong lục phẩm Khai Thiên, chưa bao giờ thấy qua tên nào như hắn, mỗi lần mỗi lần thiên địa vĩ lực va chạm, không có chỗ nào mà không phải là hắn rơi vào hạ phong, lần một lần hai còn không sao, nhưng mỗi lần như vậy, đủ để cho Tiểu Càn Khôn hắn chấn động liên tục.
Càng làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là thương thuật xuất quỷ nhập thần kia, cây trường thương trên tay hắn giống như có sinh mệnh, kinh nghiệm chiến đầu hai đời của mình lại cũng lấy không thể có bao nhiêu ưu thế.
Nội tình không bằng người ta, đấu chiến chi nghệ cũng khó có thể
chiếm ưu thế, hai Huyết Nô thì phải kiềm chế Hứa Vọng, chỉ dựa vào mình căn bản không thể giết Dương Kha.
Vừa nghĩ đến đây, Huyết Nha đã bắt đầu sinh thoái ý.
Hắn có thể sống nhiều năm như vậy, thậm chí sau khi bị trấn áp còn có thể tìm được cơ hội đoạt xá trùng sinh, đơn giản chính là am hiểu sâu bốn chữ “xem xét thời thế”.
Đối với địch nhân không thể chiến thắng, tuyệt đối không thể tuỳ tiện trêu chọc, những nghé con mới đẻ không sợ cọp kia, bình thường đều chết rất thảm.
Cứ việc không muốn thừa nhận, Huyết Nha vẫn cảm thấy, trong cấp độ lục phẩm Khai Thiên, tên Dương Khai nayf đã là vô địch, thượng phẩm Khai Thiên không ra, ai có thể làm gì được hắn?
Không đợi hắn thối lui, Dương Khai đã lần nữa tìm được cơ hội, tìm đến khí cơ mờ mịt không dấu vết kia, Đả Ngưu bí thuật.
Trong nháy mắt, Huyết Nha cảm thấy Tiểu Càn Khôn mình bị hung hăng chấn động, phạm vi cương thổ Tiểu Càn Khôn to như vậy biến thành một trận sơn băng địa liệt, phong vân biến sắc.
Lại là thủ đoạn không nói đạo lý này! Huyết Nha cắn răng, cưỡng ép đè xuống huyết khí hỗn loạn, trấn áp Tiểu Càn Khôn.
Trong tầm mắt, một vòng đại nhật bỗng nhiên nhảy lên, có tiếng
Kim Ô đề minh vang lên trong đầu.
Hư không sáng rõ! Chiếu rọi ra thần sắc kinh dị trên mặt Huyết Nha.
Dương Khai mặt không biểu tình, trường thương chọc đại nhật, hung hăng phóng tới Huyết Nha. Nắm bắt thời cơ vừa vặn, chính là thời điểm Tiểu Càn Khôn Huyết Nha chấn động, không đủ lực.
Lúc mới bắt đầu nhất Dương Khai không sử dụng thần thông pháp tướng này đi công kích huyết vân kia, là cố kỵ Hứa Vọng bị vây ở trong đó, nếu xuất thủ, có thể sẽ liên luỵ đến hắn, về sau thì vì không tìm thấy cơ hội thích hợp, Kim Ô Chú Nhật cố nhiên uy năng cường đại, nhưng nếu đánh không trúng người cũng là uổng công.
Đả Ngưu ngay sau đó là Kim Ô Chú Nhật, chính là Huyết Nha muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể ngạnh kháng.
Quả nhiên, đối mặt thần thông pháp tướng này, Huyết Nha gầm thét, bản năng chặn song đao ra phía trước.
Nhưng mà không làm nên chuyện gì!
Đại nhật nổ tung, Dương Khai mơ hồ nghe được một tiếng kêu thê lương thảm thiết, Huyết Nha cu ̃ng bạo thành một đám huyết vụ!
Tia sáng chói mắt dần dần thu lại, Dương Khai không có nửa điểm mừng rỡ sau khi đắc thủ, ánh mắt bỗng run lên, quay đầu nhìn về phía Hứa Vọng.
Hai Huyết Nô đang vây công Hứa Vọng, một người trong đó chẳng biết lúc nào đã biến thành Huyết Nha.
"Vl!" Dương Khai quát.
Kim Ô Chú Nhật cũng không phải là không công mà lui, tuyệt đối đánh chết một người, chỉ là trong khoảnh khắc đó, Dương Khai rõ ràng cảm giác được Huyết Nha cùng một vị Huyết Nô thay đổi vị trí.
Nói một cách khác, hắn đánh chết là Huyết Nô, không phải là Huyết Nha!
Thi triển bí thuật trốn qua một kiếp, sắc mặt Huyết Nha trắng bệch, hiển nhiên tiêu hao không nhỏ, song đao giao nhau đâm thẳng tới Hứa Vọng.
Hứa Vọng giật mình!
Hắn vốn đang đại chiến cùng hai tên Huyết Nô, mặc dù ứng phó có phần miễn cưỡng, nhưng coi như vẫn có thể đánh, bỗng nhiên một tên Huyết Nô biến thành Huyết Nha, thế công cường thế lăng lệ đâu chỉ gấp đôi?
Song đao trong nháy mắt đột phá thiên địa vĩ lực, chọc thẳng vào nhục thân. Trong lúc nguy cấp, Hứa Vọng thoắt một cái, ngón cái chế trụ ngón giữa, biến quyết, uy nghiêm quát: "Minh Vương Bất Động!"
Kim quang óng ánh sáng lóa lên, bị Huyết Nha phá vỡ. Song đao đâm vào thân thể ba tấc, máu tươi chảy dài!
Cũng may võ giả Minh Vương Thiên thể phách cường kiện, ba tấc đã là cực hạn của Huyết Nha, không còn có thể đâm sâu nữa.
Huyết Nha thấy chuyện đã hỏng, một cước đá vào đầu vai Hứa Vọng, đạp hắn bay ra ngoài, người hóa thành một đạo huyết quang, cũng không quay đầu lại mà bỏ chạy về sâu trong hư không.
Cùng lúc đó, Huyết Nô còn sống duy nhất cũng đổi hướng, nhào tới Dương Khai, hiển nhiên Huyết Nha cũng biết Dương Khai khẳng định sẽ đến ngăn cản hắn, này mới khiến Huyết Nô cản đường.
Dương Khai xác thực đã vội vã chạy đến, vừa phát giác không đúng liền biết Hứa Vọng gặp nạn, nhưng mà Huyết Nha thủ đoạn quỷ thần khó lường, vẫn là đã chậm một bước, mắt thấy Hứa Vọng bị song đao đâm bị thương, lại bị một cước đạp bay, không rõ sống chết, lập tức giận tím mặt.
Ánh mắt nhìn chằm chặp huyết quang trốn chạy kia, Dương Khai đưa ra một thương.
Đối diện, Huyết Nô vọt tới kia lại không tránh, trên thân nổi lên hồng quang loá mắt, khí huyết sôi trào.
Dương Khai nhíu mày, phát giác không ổn, muốn tránh lại đã chậm.
Huyết Nô không rên một tiếng trực tiếp nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vân, bao phủ Dương Khai trong đó, chỉ một thoáng, bốn phía chỉ toàn một mảnh đỏ thẫm, Dương Khai không còn thấy thứ gì khác.
Vì tạo cơ hội chạy trốn, vứt bỏ một vị lục phẩm Huyết Nô, Huyết Nha cũng thật quyết đoán.
Nhưng hắn hiển nhiên cũng biết, chỉ dựa vào một Huyết Nô là không cản được Dương Khai bao lâu, dù sao ngay cả chính hắn đều bị Dương Khai đánh cho đầu óc choáng váng, Huyết Nô mất lý trí chỉ biết giết chóc cùng khát máu lại có thể kiên trì bao lâu?
Lúc trước hai tên Huyết Nô kia thế nhưng là trong ba hơi bị giết.
So với để chúng ngăn cản, còn không bằng tự bạo, trói Dương Khai một lát, nói không chừng hắn có thể chạy thoát.
Huyết vân quỷ dị, tính ăn mòn cực mạnh, lại khó cản Kim Ô Chân Hỏa.
Mười mấy hơi sau, toàn thân Dương Khai đầy hỏa diễm đen kịt, lông tóc không tổn hao gì từ trong huyết vân đi ra, huyết vân xung quanh đã bị đốt cho mờ nhạt không gì sánh được.
Quay đầu chung quanh, nào còn có bóng dáng Huyết Nha, tên này sớm không biết chạy trốn tới chỗ nào rồi.
Dương Khai nhìn chăm chú một phương hướng, nhẹ nhàng cười lạnh, trốn, ngươi có thê ̉trốn được?