Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4653: Cảm giác quen thuộc



Càn Khôn Động Thiên mặc dù tối thiểu nhất là bát phẩm Khai Thiên sau khi chết lưu lại, nhưng dù sao niên đại xa xưa, co ́thể để mấy vị thượng phẩm Khai Thiên đi vào thăm dò không có vấn đề, nhưng tuyệt đối không thể chịu nổi mấy người bọn hắn ra tay đánh nhau ở trong đó. 

Co ́thể tu hành đến thượng phẩm Khai Thiên tuyệt đối không phải người ngu, không có khả năng không biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì, nhưng vẫn đánh túi bụi như thế. 

Dương Khai rất ngạc nhiên đến cùng là nguyên nhân gì, lại khiến bọn họ không chết không thôi như vậy! 

Trong chớp mắt, cũng không kịp suy nghĩ sâu xa gì, Dương Khai nhanh chóng thối lui, chỉ vì đã bắt đầu có khí tức vô cùng nguy hiểm từ trong Càn Khôn Động Thiên kia truyền ra. 

Chớp mắt sau, hư không run lên bần bật, vô số Linh Châu phá toái 

bỗng nhiên lao ra, kích xạ ra ốn phương tám hướng. 

Tràng cảnh kia trông giống như là cả một Càn Khôn thế giới bỗng nhiên bị đánh phát nổ vậy. 

Trên thực tế xác thực như vậy, Càn Khôn Động Thiên này bởi vì mấy vị thượng phẩm Khai Thiên toàn lực xuất thủ mà ầm vang sụp đổ ra. 

Lực lượng cuồng bạo tán loạn ra bốn phía, cho dù là chư vị thượng phẩm Khai Thiên đang lúc giao thủ, cũng không thể không tạm thời dừng tay, đều thôi động lực lượng trùng kích. 

Dương Khai mặc dù ngay lập tức trốn xa, lại vẫn bị xung kích đập vào người, giống như một thuyền lá lênh đênh trong cuồng phong bạo vũ 

Dường như trong nháy mắt, dường như ngàn vạn năm, dư ba khủng bố mới dần dần lắng lại. 

Nhưng mà chỗ hư không môn hộ, lại là xuất hiện một lỗ đen lớn không gì sánh được, bên trong truyền ra khí tức hỗ độn hư vô. 

Dương Khai vừa mới ổn địnhh lại người, bỗng nhiên tê cả da đầu, giương mắt nhìn lên, thấy thân ảnh mấy thượng phẩm Khai Thiên hóa thành lưu quang, lao thẳng đến mình! Từng người đều sát khí 

đằng đằng, khí cơ khủng khiếp, bôn tập trên đường, mấy người kia còn vẫn giao thủ không ngừng, đánh đến tứ cực sụp đổ, càn khôn điên đảo. 

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.

Mấy người kia mặc dù bị Hứa Vọng đánh giá là hạng người gan nhỏ như chuột kéo dài hơi tàn, nhưng dù sao đều là thượng phẩm Khai Thiên hàng thật giá thật, so với Tả Quyền Huyxuất thân Thiên Hạc 

phúc địa có lẽ có chỗ không bằng, nhưng cũng tuyệt đối không kém quá nhiều. 

Một tên Tả Quyền Huy đã làm toàn bộ Hư Không Địa đầy bụi đất, lần này bốn năm tên, Dương Khai nào dám dừng lại, nếu bị cuốn vào trong tranh đấu này, lấy thực lực hôm nay cảu hắn, không chết cũng phải lột da. 

Đang muốn thi triển Không Gian Pháp Tắc bỏ chạy, Dương Khai lại nhíu mày nhìn lại khối Linh Châu phá toái phía trước mặt. 

Linh Châu phá toái rõ ràng là một bộ phận từ Càn Khôn Động Thiên vừa sụp đổ, nhìn bộ dáng kia hẳn là một tòa sơn mạch, mấy ngọn núi liên miên, Dương Khai nhạy cảm từ ở trong đó trong sơn phong phát giác được một tia khí tức cực kỳ huyền diệu. 

Hắn không biết bên trong ngọn núi này đến cùng ẩn giấu đi thứ gì, chợt kịp phản ứng, cũng không phải là mình vận khí không tốt, vừa hay ngăn giữa trận tranh phong của mấy vị kia thượng phẩm Khai Thiên.

Mà là mấy người bọn hắn, tựa như là vì đuổi theo bảo vật bên trong ngọn núi kia mà đến!. 

Co ́thể bị mấy vị thượng phẩm Khai Thiên liều mạng tranh đoạt như vậy, lại há có thể kém? Cho nên mặc dù Dương Khai không rõ bên trong ngọn núi kia ẩn nấp thứ gì, lại không ngại hắn làm ra cử động to gan. 

Không lùi mà tiến tới, chủ động bay đến Linh Châu phá toái kia, đến gần, Tiểu Càn Khôn rộng mở môn hộ, trực tiếp thu Linh Châu phá toái vào. 

Hắn không có thời gian đi cẩn thận thăm dò, chỉ có thể ra hạ sách này, tuy nói làm như vậy sẽ có tai hoạ ngầm, nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm, một chút tai hoạ ngầm cũng phải bất chấp. 

Giây lát, giao phong vốn đang kịch liệt, mấy vị thượng phẩm Khai Thiên hận không thể đuổi tận giết tuyệt mấy người khác lại cùng nhau dừng tay, từng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tức giận trông lạiDương Khai, thần niệm khủng bố lao đến. 

Chẳng ai ngờ rằng, bọn hắn liều sống liều chết, kết quả là lại bị một tên lục phẩm Khai Thiên nhặt được cái hời! 

"Tiểu bối muốn chết!" Nam tử trung niên kia gầm thét một tiếng. Mấy người khác không nói một lời, cùng nhau đánh ra một đạo thần

thông hung mãnh về phía Dương Khai. 

Thần thông kia uy năng hiển hách, chưa kịp tới đã cho người ta cảm giác hủy thiên diệt địa, Dương Khai đương nhiên sẽ không đần độn đứng tại chỗ chờ chết, trên thực tế sau khi hắn thu Linh Châu phá toái vào Tiểu Càn Khôn xong đã lập tức thúc giục Không Gian Pháp Tắc, thoắt một cái biến mất. 

Thiên địa vĩ lực hung mãnh oanh kích đến, đánh cho hư không phá thành mảnh nhỏ. 

Đến khi mấy vị thượng phẩm tới nơi, đâu còn có bóng dáng Dương Khai? 

"Không Gian Pháp Tắc!" Lão ẩu tóc trắng xoá kia sầm mặt lại, mấy người khác cũng đều là biểu lộ khó coi. 

Vốn cho là tiểu tử lục phẩm Khai Thiên kia mặc dù chiếm dược nảo vật, cũng tuyệt không có khả năng đào thoát dưới mí mắt bọn họ được, bảo vật mặc dù quý giá, nhưng có mệnh cầm cũng phải có mệnh giữ lại mới được, mấy người bọn họ đồng loạt ra tay, giết một tên lục phẩm còn không phải dễ như trở bàn tay. 

Nhưng nếu đối phương tinh thông Không Gian Pháp Tắc,vậy quá khó rồi! 

Thiếu nữ tuổi trẻ kia không nói một lời, hai mắt chăm chú nhìn một

phương hơngs, hóa thành lưu quang truy kích đi. 

Mấy người khác thấy thế, không chút do dự đuổi theo. 

Mấy vị thượng phẩm vốn đang đánh muốn chết muốn sống, lúc này lại như thương lượng xong, đồng thời buông xuống ân oán, liên thủ truy kích Dương Khai. 

Chỗ sâu Phá Toái Thiên, Dương Khai cực lực chạy trốn! Cảm giác này thật quen thuộc. . . 

Dương Khai chợt nhớ lúc trước mình chảy ra khỏi Thất Xảo Địa, đi qua viên Thái Dương Chi Tinh sắp chết, ở nơi đó, hắn được một bộ thi thể Đại Kim Ô, kết quả cũng là bị một đám người đuổi theo lên trời không đường xuống đất không cửa! 

Lúc kia, hắn chỉ là Đế Tôn cảnh, truy kích hắn là một đoàn hạ phẩm Khai Thiên, mấy vị trung phẩm Khai Thiên, thậm chí ngay cả ba ̀chủ cũng là một thành viên trong đó. 

Kết quả vẫn là để hắn chạy thoát, cuối cùng chật vật trốn về Đệ Nhất Khách Điếm! 

Ngẫm lại khi đó, cô lậu quả văn, chưa từng nghe nói Càn Khôn độn pháp, nhìn thấy ba ̀chủ vốn bị mình bỏ rơi không biết bao nhiêu dặm hơi bỗng nhiên từ trong Đệ Nhất Khách Điếm hiện thân ngăn lại, mình lúc đó gần như trừng nổ tròng mắt.

Nếu không phải ỷ vào một đạo Kim Linh Thánh Linh Diệt Mông ban cho, khi đó nào có hi vọng chạy vào trong Đệ Nhất Khách Điếm? 

Cũng chính là từ một khắc kia trở đi, kết một phần tình hương hỏa cùng bà chủ, về sau Đệ Nhất Khách Điếm bị đánh nát, khiến hắn thiếu nợ bà chủ thật nhiều Khai Thiên Đan, bất đắc dĩ đi làm thuê trả tiền. 

Lúc kia thực lực nhỏ yếu, lại là thời điểm vô ưu vô lự nhất. Trời sập, cũng có bà chủ đỉnh lấy.