Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4720: Giúp Ta Một Việc



Thịnh Dương Thần Quân vốn còn muốn hỏi Dương Khai lấy tòa Càn Khôn Động Thiên đã bị khai phát xong kia làm gì, dù sao loại vật này đang ẩn nấp trong không gian thì còn có giá trị không thấp, nhưng khi nó đã bị người phát hiện, vậy thì không có quá nhiều giá trị. 

Nhưng là đảo mắt nhìn thấy Hạ Lâm Lang đang ngồi ở một bên,hắn lập tức tỉnh táo lại, mỉm cười gật đầu: "Việc này tất nhiên là không có vấn đề, chớ nói một tòa,cho dù lão đệ muốn hai tòa ba tòa, cũng cứ cầm lấy đi, bổn quân tuyệt đối không đối không tiết lộ tin tức cho người ngoài." 

Hạ Lâm Lang cu ̃ng phản ứng lại, cảm kích hướng về phía Dương Khai gật đầu ra hiệu. Dương Khai rõ ràng là thay nàng muốn tòa Càn Khôn Động Thiên kia. 

Tâm tình nàng chút phức tạp, nhớ ngày đó nàng còn đem Dương 

Khai mang đến Lê Hoa Động Thiên, mà bây giờ hắn đã có thể chuyện trò vui vẻ với cường giả như Thịnh Dương Thần Quân, xưng huynh gọi đệ, càng là cùng tổ địa Phượng tộc có quan hệ tâm đầu ý hợp, từ đó đến giờ mới qua thời gian bao nhiêu năm? 

Thương nghị đã có kết quả, tất cả mọi người đều vui vẻ. 

Tiệc rượu kết thúc, Thịnh Dương sắp xếp đám người ở lại, cùng Dương Khai ước định sau ba ngày liền xuất phát. 

Sở dĩ là ba ngày, là bởi vì Thiên Nga cần thời gian ba ngày để giúp hắn hóa giải tổ linh lực trong cơ thể, mà Dương Khai cũng đã nhiều lần tuyên bố chính mình còn có việc trong người, không tiện trì hoãn quá lâu, tự nhiên là càng nhanh càng tốt. 

Đêm đã khuya, tiếng đập cửa vang lên. 

Dương Khai đứng dậy mở cửa phòng, Hạ Lâm Lang đang đứng ở ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai mỉm cười: "Ta đang muốn đi tìm ngươi." 

Nói xong,hắn nghiêng người né ra để nàng tiến vào. 

Hạ Lâm Lang hiếu kỳ nói: "Ngươi tìm ta có việc gì?" 

"Ngồi xuống rồi nói." Dương Khai đưa tay ra hiệu, rót cho nàng một chén nước trà, rồi ngồi tại chỗ đối diện nàng, mở miệng nói: "Ngươi nói trước đi, tìm ta có chuyện gì không?"

"Ta đến để cám ơn ngươi." Hạ Lâm Lang cười nhẹ: "Cảm ơn ngươi còn băn khoăn nơi đặt chân cho ta, cố ý tìm Thịnh Dương Thần Quân đòi một tòa Càn Khôn Động Thiên." 

"Đây là việc ta nên làm, dù sao việc Lê Hoa Động Thiên bị hủy, cu ̃ng có một phần trách nhiệm của ta." 

"Nhưng nguyên nhân chính là do ta, nếu năm đó ta không mang ngươi về, thì cũng sẽ không có chuyện về sau, rơi xuống hoàn cảnh như vậy cũng là do ta gieo gió gặt bão, ngươi hoàn toàn có thể mặc kệ không hỏi, cho nên dù như thế nào, ta đều muốn cảm ơn ngươi!" 

Dương Khai gật đầu: "Tiện tay mà thôi." 

Hạ Lâm Lang lặng yên trong chốc lát, rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Ngươi tìm ta có việc gì sao?" 

"Ừm, là như vậy." Dương Khai ngồi thẳng thân thể, nghiêm túc nhìn qua nàng: "Ta muốn xin ngươi giúp ta một việc." 

"Giúp ngươi việc gì?" Hạ Lâm Lang nghi ngờ không hiểu. 

Dương Khai nói: "Ban ngày ta cùng Thịnh Dương đàm luận, ngươi cũng đã nghe được. Chẳng qua nếu như ta thật sự cùng hắn hợp tác,thì mỗi một tòa Càn Khôn Động Thiên hoặc là Càn Khôn phúc địa bị tìm tới đều sẽ đại biểu cho đại lượng tài phú và bảo vật, có lẽ còn có rất nhiều đồ vật trân quý đã tuyệt tích, tiền tài động lòng

người, tuy Thịnh Dương là bát phẩm Khai Thiên, nhưng ta không tin tưởng hắn, cần phải có người đáng tin cậy giúp ta trông coi, giám sát, tránh cho hắn động tay chân gì mà ta không biết, vả lại bản thân ta cũng không tiện ở lâu trong Phá Toái Thiên, nghĩ đi nghĩ lại , cũng chỉ có thể xin ngươi giúp một tay." 

Hạ Lâm Lang kinh ngạc nói: "Ngươi không tin tưởng Thịnh Dương nhưng lại tin tưởng ta?" 

Dương Khai cười cười nói: " Dù sao chúng ta cũng từng cùng chung hoạn nạn qua, điểm tín nhiệm ấy ,ta vẫn phải có." 

Hạ Lâm Lang yên lặng nhìn hắn một lát rồi mới bật cười nói: "Ngươi cũng đã nói như vậy thì ta cũng chỉ có thể cố gắng làm hết sức." 

Dương Khai gật đầu nói: "Đương nhiên, ta cũng sẽ không để cho ngươi giúp không, ta cùng Thịnh Dương nói là phân chia 5 : 5, ta chia cho ngươi một thành trong ích lợi của ta, như thế nào?" 

Hạ Lâm Lang lắc đầu nói: "Lần này nếu không phải là ngươi tự mình tới thì ta đã dữ nhiều lành ít, trước đó tại trong không gian phá toái kia, cũng là ngươi dẫn ta rời đi, mặc dù Hạ Lâm Lang ta không phải 

người hoàn mỹ, nhưng cũng không dám quên hai lần ân cứu mạng,ta vẫn sẽ thay ngươi bảo đảm ích lợi, chừng nào ngươi về đến Phá Toái Thiên, thì ta sẽ giao lại cho ngươi .Về phần ta, ngươi không phải đã

sớm trả thù lao cho ta rồi sao?" 

Thù lao mà nàng nói tới chính là tòa Càn Khôn Động Thiên đã khai phát mà trước đó Dương Khai lấy từ trong tay Thịnh Dương Thần Quân. 

Đối với võ giả sống trong Phá Toái Thiên mà nói, có một nơi đặt chân an toàn, chính là sự che chở lớn nhất. 

"Chẳng qua. . . Ta muốn lấy danh nghĩa gì tới làm việc này đâu?" Hạ Lâm Lang hỏi. 

Dương Khai suy nghĩ một chút , nói: "Ta chính là chủ nhân của Hư Không Địa, nếu là ngươi không để ý thì ta mời ngươi đảm nhiệm trưởng lão khách khanh của Hư Không Địa, như thế nào?" 

Hạ Lâm Lang hé miệng mỉm cười: "Ta thì sao cũng được, nhưng sợ là sẽ gây phiền toái cho ngươi." 

"Không đến mức đó." Dương Khai lắc đầu, nâng chén trà lên ra hiệu: "Vậy chúng ta cứ quyết định như thế?" 

"Quyết định." Hạ Lâm Lang nâng chén, hai người uống một hơi cạn sạch. 

Sau khi đưa tiễn Hạ Lâm Lang, Dương Khai ngồi xếp bằng, đắm chìm tâm thần vào trong tiểu thế giới, hiển hóa thần niệm phân thân.

Tâm niệm chuyển qua,hắn rất nhanh đã điều tra rõ ràng hết thảy trong tiểu thế giới. 

Từ lúc hắn rời đi không gian phá toái kia đến nay, đã qua thời gian nhiều năm, hắn vẫn luôn không có thời gian để ý tới việc trong tiểu thế giới, nhưng đối với hai người đệ tử Triệu Nhã cùng Triệu Dạ Bạch vẫn có chút chú ý. 

Trải qua mấy năm này, mặc dù Triệu Nhã vẫn luôn áp chế,nhưng nàng vẫn từ Thần Du cảnh vượt qua Siêu Phàm cảnh, gần như sắp muốn Nhập Thánh. Đứa bé này có tư chất vô cùng kinh khủng,tiểu thế giới của Dương Khai lại có linh lực nồng đậm vô cùng, cho dù nàng không tận lực tu hành, cảnh giới cũng sẽ từ từ tăng lên. 

Huống chi, tốc độ thời gian trôi qua trong tiểu thế giới nhanh gấp hai lần thế giới bên ngoài. 

Dương Khai mới bận việc ở bên ngoài mấy năm,thì trong tiểu thế giới đã sắp trôi qua bảy, tám năm. 

So sánh với nàng thì Triệu Dạ Bạch bị Dương Khai ký thác kỳ vọng, có hi vọng truyền thừa y bát của mình chính là một khối gỗ mục không điêu khắc được. 

Năm đó,sau khi lịch luyện trở về, Triệu Nhã đã đột phá Thần Du cảnh, bây giờ gần như sắp dột phá Nhập Thánh, mà Triệu Dạ Bạch

mới chỉ vượt qua Khí Động, Khai Nguyên, khó khăn lắm mới tấn thăng Chân Nguyên cảnh! 

Cùng là tấn thăng hai đại cảnh giới, nhưng Triệu Nhã tấn thăng cảnh giới cao hơn,còn là dưới tình huống đã áp chế, Triệu Dạ Bạch lại là toàn lực ứng phó, chỉ liếc qua là thấy ngay sự chênh lệch giữa hai người. 

Chẳng qua mặc dù cảnh giới của Triệu Dạ Bạch tăng lên chậm chạp, nhưng điểm duy nhất để Dương Khai cảm thấy hài lòng chính là, đứa bé này có lực tương tác đối với Không Gian Pháp Tắc mà không người nào có thể sánh được, mỗi một lần hắn tu hành, Dương Khai đều có thể hoặc nhiều ,hoặc ít cảm giác được không gian đạo ngấn trong tiểu thế giới có dấu hiệu bị dẫn động. 

Dương Khai vẫn luôn không đem tình huống bên ngoài tiểu thế giới nói cho bọn hắn, bây giờ hắn đã trên đường trở về, là lúc để bọn hắn biết một chút tin tức của thế giới bên ngoài, tránh cho lúc đến Tinh Giới đem bọn hắn thả ra thì bọn hắn lại không thích ứng. 

Dương Khai đem hai người đưa tới đại điện, nhìn thấy sư tôn, hai đứa bé đều vô cùng vui mừng, cùng nhau hành lễ. 

Dương Khai đầu tiên là nói cho bọn hắn về 3000 Thế Giới, rồi lại nói về Hư Không Địa, một chút tình huống của Tinh Giới, thông báo cho hai người trước khi bọn hắn tấn thăng Khai Thiên cảnh thì Tinh Giới

chính là nơi tu hành và sinh hoạt của bọn hắn. 

Triệu Nhã cùng Triệu Dạ Bạch nghe như si như say, một mặt mê mẩn. Bọn hắn đều không ngờ tới, thế giới bên ngoài lại rộng lớn và đặc sắc như vậy. 

Dương Khai bỏ ra nửa ngày , đem thế cục bên ngoài giảng giải một phen, lại chỉ điểm một chút vấn đề mà hai đứa bé phải gặp lúc tu hành, sau đó hắn chuẩn bị rời đi. 

"Sư tôn!" Triệu Dạ Bạch bỗng nhiên mở miệng gọi hắn lại. Dương Khai quay đầu trông lại. 

"Mẹ ta cùng bà bà sẽ đi Tinh Giới sao?" Triệu Dạ Bạch hỏi. 

Dương Khai lắc đầu: "Mẹ ngươi cùng bà bà đều là người bình thường chưa tu hành qua, tại trong tiểu thế giới, ta còn có thể bảo đảm bọn hắn trường sinh bất lão, cùng tiểu thế giới cùng tồn tại, nhưng nếu là rời khỏi nơi này thì các nàng sẽ sống không được quá lâu." 

Triệu Dạ Bạch hơi có chút ảm đạm, những ngày này hắn đã từng đã đoán rằng, sở dĩ qua nhiều năm như vậy mẹ hắn cùng bà bà vẫn còn trẻ mãi không già, thậm chí bà bà đều hơn trăm tuổi rồi mà thân thể nàng còn cường tráng, tóc trắng biến thành đen, hẳn là cùng sư tôn có quan hệ, nhưng khi chính tai nghe được mấy câu này, hắn vẫn rất thương tâm.

"Nếu gần nhất các ngươi không việc gì làm thì có thể xuống núi bồi tiếp mẹ các ngươi cùng bà bà, truyền thụ cho các nàng thuật hô hấp, mặc dù các nàng đã qua tuổi tu hành , nhưng có thể nhờ vào đó dưỡng sinh. Mặt khác, nếu một ngày các ngươi có thể tu hành đến thất phẩm Khai Thiên, làm cho tiểu thế giới từ giả hóa thật,thì có thể đưa hai người họ nhận vào trong tiểu thế giới của các ngươi, đến lúc đó các ngươi có thể tùy thời gặp mặt họ." 

Triệu Dạ Bạch lập tức phấn chấn nói: "Đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu hành, sẽ không để cho sư phụ phải thất vọng!" 

Triệu Nhã đá hắn một cái: "Sư tôn đã đi rồi!" 

Triệu Dạ Bạch gãi đầu, cười hắc hắc nói: "Sư tôn nghe được, chúng ta không phải đang ở trong tiểu thế giới của hắn sao, làm cái gì hắn đều biết." 

Triệu Nhã liếc nhìn hắn một cái: "Bao quát việc vài ngày trước có một người sư muội chờ ngươi dưới chân núi, cho ngươi đưa một lá thư tình?" 

Triệu Dạ Bạch quá sợ hãi: "Tiểu Nhã, ngươi thấy được rồi?" 

"Hừ!" Triệu Nhã chắp tay sau lưng, quay người ném cho Triệu Dạ Bạch một bóng lưng. 

Sau ba ngày, một cánh cửa mở rộng, từ trong cánh cửa kia, một

nhóm đông người trùng trùng điệp điệp xông ra, Thịnh Dương Thần Quân cùng Dương Khai đứng sóng vai, Thiên Nga theo sát phía sau, ở phía sau nữa chính là Hạ Lâm Lang và Tần Phấn đang chờ đợi, tiếp 

tục về sau nữa, mới là hơn mười vị thủ hạ của Thịnh Dương Thần Quân. 

Dương Khai quay đầu nhìn một lần: " Dưới trướng Thần Quân, quả nhiên là binh cường ngựa tráng!" 

Thịnh Dương có tu vi bát phẩm Khai Thiên, có hai người thủ hạ thất phẩm, hơn mười vị lục phẩm, những người còn lại đều là tứ phẩm ngũ phẩm, về phần dưới tứ phẩm, một người cũng không có. 

Hư Không Địa đều không thể sánh bằng đội hình bực này. Chẳng qua nếu như tính cả Chúc Cửu  m cùng Bí Hý thì những người này lại không coi vào đâu. 

Chỉ là một mình Thịnh Dương Thần Quân mà dưới trướng hắn đã là tình cảnh như thế, hai vị bát phẩm Khai Thiên khác trong Phá Toái Thiên chắc chắn cũng không kém hơn mấy. 

Trong Phá Toái Thiên, đến cùng là ẩn giấu đi bao nhiêu cường giả Khai Thiên? 

Đương nhiên, sở dĩ xuất động nhiều nhân thủ như vậy, cũng là do Dương Khai yêu cầu.

Hắn không có cách nào ở lại Phá Toái Thiên quá lâu, chỉ có thể để Thịnh Dương xuất động thêm một ít nhân thủ. 

Nghe Dương Khai nói như vậy, Thịnh Dương cười ha ha nói: "Thế nhân chỉ biết động thiên phúc địa có cường giả như mây, lại không biết trong Phá Toái Thiên cũng cường giả xuất hiện lớp lớp, chỉ tiếc, Phá Toái Thiên chung quy là không thể lộ ra ngoài ánh sáng." 

Trong lòng Dương Khai khẽ động: "Thần Quân có biết, tại sao các đại động thiên phúc địa lại phải làm khó dễ những thượng phẩm Khai Thiên như các ngươi?" 

Thịnh Dương bật cười nói: "Nếu ta nói kỳ thật mình cũng không quá hiểu rõ tình hình, lão đệ có tin tưởng không?" 

Dương Khai gật đầu nói: "Tất nhiên là tin." 

Thịnh Dương nói: "Thiên hạ đồn rằng động thiên phúc địa là vì củng cố địa vị thống trị của bọn họ, cho nên phàm là những võ giả không phải xuất thân từ động thiên phúc địa ,tấn thăng thượng phẩm Khai Thiên, đều sẽ bị bọn hắn mời đi qua, hoặc là trở thành người trong động thiên phúc địa, hoặc là bặt vô âm tín, nhưng từ đầu đến cuối bổn quân đều cảm thấy,các động thiên phúc địa có thể trường thịnh không suy, không đến nổi ngay cả điểm độ lượng ấy đều không có."