Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4727: Ta Không Phải Là Đối Thủ



Trong Hư Không Địa ,không chỉ có một người mang bản nguyên 

Phượng tộc, Chúc Cửu  m đương nhiên sẽ không đối với hơi thở của Phượng tộc quá lạ lẫm, chỉ nhìn một chút liền biết lai lịch của Thiên Nga. 

Việc khiến nàng có chút kinh hãi chính là, cô gái Phượng tộc này có hơi thở cực kỳ hùng hồn, tuyệt đối là có thực lực không kém. 

Thiên Nga gật đầu, cũng có chút tò mò dò xét Chúc Cửu  m, trong tổ địa không có Thiên Nguyệt Ma Chu, nàng cũng là lần đầu nhìn thấy loại Thánh Linh này, cho nên phân biệt không ra. 

Dương Khai tiến lên, đem hai người giới thiệu cho nhau, lúc này hai người mới xem như nhận biết. 

"Tổ địa?" Chúc Cửu  m lộ ra vẻ nghi ngờ trên mặt: "Đó là nơi nào?" 

Thiên Nga mỉm cười nói: " Nơi khởi nguồn của tất cả Thánh Linh, kỳ thật lấy huyết mạch của Chúc sư muội, ngươi hẳn là đã sớm từ nơi sâu xa cảm ứng được tổ địa, đây là bản năng sâu trong huyết mạch của mỗi một Thánh Linh sau khi trưởng thành, bất luận xuất thân ra sao, cũng bất luận là chủng tộc nào." 

Chúc Cửu  m lộ ra vẻ chợt hiểu: "Nguyên lai là nơi đó!" 

Như lời Thiên Nga nói, những năm này nàng xác thực ẩn ẩn cùng một nơi nào đó có cảm ứng, chẳng qua loại cảm ứng này cực kỳ yếu ớt, cũng không rõ ràng, mà lại từ lúc rời đi Thái Khư cảnh, nàng vẫn luôn phải thích ứng với thiên địa pháp tắc của thế giới bên ngoài, lại thêm việc thực lực chưa khôi phục hoàn toàn, không biết chỗ kia có nguy hiểm hay không cho nên nàng vẫn chưa đi tìm tòi nơi đó. 

Vốn nàng định đợi thực lực của mình khôi phục đến đỉnh phong rồi mới đi điều tra, nhưng hôm nay nàng lại biết được lai lịch của chỗ kia từ trong miệng Thiên Nga. 

"Tổ địa là tổ địa của tất cả Thánh Linh, nơi đó tràn ngập tổ linh lực nồng đậm, đối với việc tu hành của Thánh Linh có lợi thật lớn, lần này Thiên Nga tiền bối cùng ta tới đây, chính là muốn mang mọi người về tổ địa, về phần tình huống cụ thể trong tổ địa, Thiên Nga tiền bối sẽ cẩn thận cùng mọi người nói rõ." Dương Khai nhìn qua mọi người nói.

Rất nhiều Thánh Linh đều lộ ra vẻ mặt chờ mong. Những năm gần đây, thực lực của võ giả Nhân tộc đến từ Tinh Giới liên tục tăng lên, không nói đến việc rất nhiều Đại Đế cùng mấy cô vợ của Dương Khai đã tấn thăng lục phẩm Khai Thiên, ngay cả rất nhiều Ngụy Đế trước kia cũng đã có thật nhiều người tấn thăng Khai Thiên cảnh. 

Nhưng những Thánh Linh có thể Chúa Tể một phương ở Tinh Giới như bọn hắn lại vẫn luôn dậm chân tại chỗ. 

Bọn hắn đã từng vì tương lai của mình mà cảm thấy mê mang, mặc dù những năm này bọn hắn lắng nghe Bí Hý dạy bảo, hơi có thu hoạch, nhưng huyết mạch vẫn tăng lên quá chậm rãi. 

Hôm nay bọn hắn mới biết, trong thiên địa này lại còn có một nơi là khởi nguồn của tất cả Thánh Linh, trong tổ địa kia càng là tràn ngập tổ linh lực thần diệu, đối với việc tu hành của các Thánh Linh có trợ giúp thật lớn. 

Nơi kỳ diệu như vậy ,đông đảo Thánh Linh sao có thể không hướng về? Trong lúc nhất thời,bọn hắn vô cùng phấn chấn. 

"Tiền bối, làm phiền!" Dương Khai hướng Thiên Nga chắp tay thi lễ. 

Thiên Nga gật đầu nói: " Ngươi đem người thừa kế bản nguyên Phượng Hậu mang đến gặp ta, sắp xếp thỏa đáng hết thảy, ta liền dẫn bọn hắn tiến về tổ địa."

"Được!" Dương Khai lên tiếng. 

Có Bí Hý cùng Chúc Cửu  m chiêu đãi Thiên Nga, Dương Khai không cần quan tâm nhiều. Dương Khai hỏi thăm Chúc Tình, biết được Tô Nhan đang bế quan tu hành, liền lách mình rời đi. 

Hắn mới đi, một đoàn Thánh Linh giống như trẻ con tò mò đem Thiên Nga vây lại, mồm năm miệng mười hỏi thăm về tình huống của tổ địa. 

Thiên Nga chỉ cảm thấy mình bị nhiệt tình vô hạn bao quanh, trong lúc nhất thời nàng cười khổ không thôi. 

Kỳ thật nàng cũng không nghĩ tới, Hư Không Địa lại có nhiều Thánh Linh như vậy, mà lại chủng tộc còn rất phong phú, mặc dù bị đông đảo Thánh Linh vây quanh nhưng Thiên Nga vẫn rất kiên nhẫn ,giải đáp từng vấn đề. 

Trong lúc nói chuyện, mọi người dần dần biết được việc tổ địa đang rầm rộ. 

Dương Khai đang đi đến chỗ mà Tô Nhan tu hành, bỗng nhiên một sợi tơ nhỏ bé ,trong suốt đến không thể nhận ra bắn đến, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai quấn lên thân thể của hắn. 

Dương Khai cúi đầu nhìn lại, thấy sợi tơ kia giống như vật sống, cấp tốc quấn quanh hàng trăm hàng ngàn vòng ở trên người hắn, trực

tiếp đem hắn trói thành một cái bánh chưng. 

Ngay sau đó, đầu sợi tơ kia truyền đến một cỗ lực kéo, thân hình Dương Khai bị trói thành một đoàn ,bị dắt lấy phá không mà đi, cả người hóa thành một tia sáng. 

Trên một tòa linh phong, Nhị tổng quản Biện Vũ Tình đang nhẹ nhàng uyển chuyển giẫm trên một nhánh cây, ngước đầu nhìn lên, trong đôi mắt đẹp trần đầy nghi ngờ: "Có vẻ giống như là tông chủ?" 

Lúc nàng nhìn lại thì đâu còn bóng người nào. 

Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho nên đưa tin cho Đại đô đốc Mặc Mi đang trông coi Tinh Thị: "Tông chủ trở về rồi?" 

Một lát sau ,Mặc Mi trả lời: "Không biết!" 

Biện Vũ Tình nhíu nhíu mày, nói với mình một tiếng: "Ta cu ̃ng có lúc hoa mắt, là do đã già rồi sao?" 

Trong đại điện, Dương Khai giống như một khối vải ra ́ch, trực tiếp bị ném tại trên mặt đất băng lãnh, một cô gái có thân thể nở nang cưỡi ở trên người hắn, dùng đôi tay thon dài vuốt khẽ gương mặt của hắn, dùng ngón tay nâng cằm hắn lên: "Quỷ chết, ngươi bỏ được trở về a?" 

Toàn thân Dương Khai không thể động đậy, hắn quan sát xung quanh một chút rồi hướng Phiến Khinh La chớp chớp mắt: "Chúc

Cửu  m tiền bối đang ở chỗ Bí Hý lão đại nhân, chắc là tạm thời sẽ không trở về, chúng ta tốc chiến tốc thắng, đại chiến mấy trăm hiệp?" 

Phiến Khinh La hơi đỏ mặt, gắt khẽ: "Vừa mới về đến đã muốn làm chuyện không tốt, ai để ý đến ngươi!" 

Dương Khai nói ngọt như lau mật trong miệng : "A La, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi a!" 

Thân thể Phiến Khinh La lập tức như nhũn ra, sắc mặt càng đỏ, nàng dùng đôi mắt to mịt mờ nước nhìn hắn chằm chằm nói: "Hừ, muốn ta? Muốn ta thì sao không tới tìm ta trước? Nếu vừa rồi ta không đưa ngươi kéo qua, thì lúc này ngươi chắc là đang cùng đại tỷ phiên vân phúc vũ rồi a? Ta liền biết, trong tất cả các tỷ muội,thì đại tỷ là người có trọng lượng nặng nhất trong lòng ngươi!" 

Dương Khai nghiêm mặt nói: "Trong lòng ta ,mỗi người các ngươi đều như thế, không có người nào nhẹ ,người nào nặng!" 

"Lừa người!" Phiến Khinh La bĩu môi. 

Dương Khai chấn động toàn thân, đem tơ nhện trói buộc trên người mình phá vỡ ra, nắm vào vòng eo uyển chuyển của Phiến Khinh La, xoay người đưa nàng đặt ở dưới thân, nhìn nàng ẩn ý đưa tình: "Lời nói có thể lừa người,nhưng thân thể lại không lừa người được, ngươi

có muốn cảm thụ một chút hay không." 

Phiến Khinh La quay đầu qua, nhắm mắt lại, lay động lông mi. (nếu điều kiện cho phép, tác giả có thể viết thêm một vạn chữ! ) 

Sau khi mây mưa, Phiến Khinh La lười biếng nằm trên người Dương Khai: "Tổ địa?" 

Dương Khai vuốt cằm nói: " Hôm nay Thiên Nga tiền bối tới đây, chính là muốn tiếp các tộc Thánh Linh ở Hư Không Địa về tổ địa, Chúc Cửu  m tiền bối giống như cảm thấy rất hứng thú, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nàng sẽ mang ngươi cùng đi đến đó, có nàng chăm sóc, ta cũng yên lòng, nhưng là đến bên kia các ngươi phải cẩn thận Côn tộc." 

Phiến Khinh La gật đầu: "Ta đã biết." 

Dương Khai đưa tay vỗ vỗ phần lưng bóng loáng như tơ lụa của nàng: "Ta phải đi tìm Tô Nhan, Thiên Nga tiền bối còn đang chờ nàng." 

Phiến Khinh La hoạt bát hướng hắn nháy mắt mấy cái: "Không cần, ta đã đưa tin cho bọn tỷ muội, để các nàng đều đến đây." 

Nói xong,nàng đưa tay vung lên, cấm chế mở rộng, Dương Khai lập tức cảm giác được mấy tia hơi thở quen thuộc. 

Dương Khai trợn mắt há mồm nhìn lại, lấy Ngọc Như Mộng cầm đầu,

Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường, Tuyết Nguyệt cùng Cơ Dao theo thứ tự cất bước đi vào. 

Ngọc Như Mộng ngửa đầu ưỡn ngực, khinh bỉ nhìn qua một đôi cẩu nam nữ đang nằm trên giường, Tô Nhan hơi cúi đầu, ba người Hạ Ngưng Thường, Tuyết Nguyệt cùng Cơ Dao thì đỏ mặt, da thịt đỏ lên, chân tay luống cuống. 

"Tất cả mọi người đều tới a!" Dương Khai cười khan một tiếng. 

Ngọc Như Mộng hung hăng lườm hắn một cái, rồi mới nhìn về phía Phiến Khinh La: "Ăn một mình có ngon không?" 

Phiến Khinh La nằm trên ngực Dương Khai, liếc mắt đưa tình: "Có ngon hay không thì Như Mộng tỷ tỷ ăn thử một lần sẽ biết." 

Dù Ngọc Như Mộng là Mị Ma, nhưng cũng có chút cam bái hạ phong, âm thầm cảm khái yêu nữ này quả nhiên là phóng khoáng, trách không được tên nam nhân xấu xa này đối với nàng nhớ mãi không quên, vừa về đã đến tìm nàng trước tiên. 

Đầu Hạ Ngưng Thường đều sắp thấp đến chỗ ngực,nàng ngập ngừng nói: "A La nói ngươi trở về, ta. . . Ta chính là đến xem, nhìn xem, ta. . . Ta đi trước!" 

Nói xong, nàng đưa tay bụm mặt, quay người muốn trốn chạy. Phiến Khinh La lập tức đưa tay ra,dùng một sợi tơ nhện tuyết trắng

quấn lên vòng eo Hạ Ngưng Thường, đem nàng tu ḿ về trên giường lớn trong tiếng kinh hô của nàng, cười hì hì nói: "Nếu đã tới rồi thì cũng đừng đi, hôm nay nếu không hầu hạ ông xã thật tốt thì ai cũng đừng hòng rời đi!" 

Ngọc Như Mộng quay đầu liếc qua ,thấy hai người Tuyết Nguyệt cùng Cơ Dao đang run sợ trong lòng, cười lạnh, cất bước đi lên giường, vừa đi ,quần áo vừa tróc ra: "Lúc hắn không có ở đây , các ngươi đều giống như góa phụ, thở ngắn than dài, ai oán u sầu cả ngày ,bây giờ hắn đã trở về ,các ngươi còn do dự cái gì? Ta mặc kệ, hôm nay không đem tên nam nhân xấu xa này ép khô, ta liền không gọi Ngọc Như Mộng!" 

Nang tiến lên, đem Phiến Khinh La đạp sang bên cạnh. 

Nhìn qua cảnh tượng trên giường lớn, Tô Nhan bỗng nhiên cất bước đi về phía trước. 

Cơ Dao cùng Tuyết Nguyệt ôm nhau run lẩy bẩy, run giọng nói: "Đại tỷ ,ngươi. . ." 

Tô Nhan ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt kiên định, mặc kệ ngàn vạn người, ta tới đây! 

( tác giả rất muốn viết tiếp! ) 

"Tông chủ thật sự trở về rồi?" Biện Vũ Tình đang xử lý việc vặt vãnh

của Hư Không Địa, bỗng nhiên nhận được tin tức, nàng thăm dò thần niệm điều tra một lần lập tức trở nên vô cùng vui mừng. 

Nàng vội vàng gác lại việc trên tay, lách mình đi đến đại điện. 

Lúc đến đại điện, nàng thấy một bóng người đang dùng một tay vịn eo, một tay vịn tường, đi tập tễnh. 

Bóng người kia nhìn rất quen mắt, Biện Vũ Tình tập trung nhìn lại , kinh hãi hô: "Tông chủ!" 

Nàng vội vàng tiến lên đỡ lấy tay Dương Khai, thấy sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, hơi thở phù phiếm, giống như bị thương nặng. 

Biện Vũ Tình lộ vẻ ngưng trọng: "Tông chủ, ngươi bị thương rồi?" 

Dương Khai mở ra con mắt sưng vù, yên lặng nhìn Biện Vũ Tình một hồi lâu, giống như mới nhận ra nàng: "Nhị tổng quản a?" 

Biện Vũ Tình tức giận ngút trời: "Tông chủ, là người nào làm ngươi bị thương? Thuộc hạ lập tức hạ lệnh, điểm đủ binh mã, báo thù cho ngươi!" 

Dương Khai ho nhẹ vài tiếng, khoát tay áo nói: "Không cần, lần này ta nhận thua, địch nhân quá mạnh, ta không phải là đối thủ." 

Mị Ma Ngọc Như Mộng quả nhiên là nhẫn tâm a, ngay cả bí thuật thải dương bổ âm đều thi triển ra, nếu không phải Dương Khai có

huyết mạch Long tộc cường đại, đã tấn thăng danh sách Cự Long thì chỉ sợ hắn đã thật sự bị ép khô. 

Dù như vậy,nhưng giờ phút này hắn vẫn là bước chân phù phiếm,còn hơn cả sau khi liều mạng cùng cường địch đại chiến một trận! 

Biện Vũ Tình rất khiếp sợ, tông chủ là người cường đại cỡ nào, cho dù lúc trước đối mặt với thất phẩm Khai Thiên như Tả Quyền Huy ,hắn cũng dám liều mạng, lấy tu vi yếu hơn đem đối phương đánh chết. 

Kẻ địch lần này mạnh đến cỡ nào mới có thể khiến cho hắn cam bái hạ phong. 

Thật không dám tưởng tượng!