Lăng Tiêu cung độc bá một đại vực mới, các đại động thiên phúc địa kia khẳng định là có lời oán giận, nhưng cân nhắc đến Thế Giới Thụ, mặc dù có lời oán giận cũng không thể nói rõ, dù sao bọn hắn còn muốn mượn nhờ Thế Giới Thụ để bồi dưỡng đệ tử nhà mình.
Nhưng nếu sự tồn tại của Huyền m Trúc bị tiết lộ ra ngoài, nói không chừng sẽ gây nên phong ba.
"Tiểu Thạch giới này có chỗ đặc thù sao?" Dương Khai lại hỏi, "Thú Võ đại nhân nói nơi đây tương tự Tinh Giới, vì sao ta nhìn không ra?"
Nguyệt Hà cùng Chu Nhã liếc nhau, hé miệng cười nói: "Thiếu gia ngươi thử luyện hóa thiên địa vĩ lực Tiểu Thạch giới đi."
"Luyện hóa thiên địa vĩ lực?" Dương Khai nghe vậy mặt lộ kinh ngạc, đột nhiên sinh ra một suy đoán lớn gan: "Nơi đây. . ."
Nói đến đây, nhắm mắt ngưng thần, rộng mở Tiểu Càn Khôn, thôi động lực lượng luyện hóa thiên địa vĩ lực thuộc về vùng thiên địa
này.
Chốc lát, Dương Khai vẻ mặt chấn kinh.
Bởi vì hắn phát hiện thiên địa vĩ lực nơi đây lại có thể trực tiếp luyện hóa hấp thu, còn không có chút tai hoạ ngầm.
Phải biết mỗi một tòa Càn Khôn thế giới đều có thiên địa vĩ lực riêng, bởi vì Thiên Đạo pháp tắc khác biệt, thiên địa vĩ lực cu ̃ng có khác biệt nhỏ xíu, mà khác biệt nhỏ xíu lại quyết định độ phù hợp giữa Càn Khôn thế giới đó cùng lực lượng bản thân võ giả Khai Thiên cảnh.
Võ giả Khai Thiên cảnh muốn luyện hóa lực lượng Càn Khôn thế giới, tăng cường nội tình, nhất định phải lựa chọn những Càn Khôn thế giới có độ phù hợp cực cao mới được.
Nếu luyện hóa lực lượng không phù hợp, chẳng những sẽ không tăng cường nội tình, ngược lại sẽ trở thành tạp chất ảnh hưởng mình căn cơ, nhẹ thì cần tiêu tốn rất nhiều thời gian để thanh trừ những tạp chất này, lãng phí thời gian lãng phí tinh lực, cuối cùng không thu hoạch được gì, nặng thì rất có thể sẽ khiến Tiểu Càn Khôn bất ổn, phẩm giai rơi xuống.
Nhưng Tiểu Thạch giới rõ ràng khác biệt, vừa rồi Dương Khai luyện hóa thiên địa vĩ lực không nhiều, lại tinh tường cảm nhận được lực
lượng bị mình luyện hóa cực kỳ phù hợp Tiểu Càn Khôn, không có chút khó chịu.
"Tại sao lại như này? Các ngươi cũng là như thế?" Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
Nguyệt Hà cùng Chu Nhã cùng gật đầu.
Nguyệt Hà nói: "Cũng bởi vì Tiểu Thạch giới đặc biệt như thế, cho nên lúc nghỉ ngơi chúng ta sẽ đến nơi đây tu hành, về phần vì sao như vậy, chúng ta cũng không hiểu rõ."
Dương Khai chợt nhớ tới, vừa rồi trước khi Hắc Hà rời đi, hắn lại có một bộ niệm niệm không thôi, bây giờ hắn mới hiểu, nơi này, đối với bất luận Khai Thiên cảnh nào đều là thánh địa tu hành cực giai, ở chỗ này luyện hóa thiên địa vĩ lực cho mình dùng, hơn nhiều với luyện hóa các loại tài nguyên tu hành.
Hắc Hà tự nhiên là muốn ở lại chỗ này tu hành, nhưng hắn cần về Tinh Giới phục mệnh, không thể ở lâu.
Chính như Mạc Hoàng từng nói, Tiểu Thạch giới rất giống Tinh Giới!
Chỉ là cả hai so ra, tính hạn chế của Tinh Giới xác thực lớn hơn, bởi vì chỉ có mấy Đại Đế bọn hắn mới có thể không chút kiêng kỵ luyện hóa thiên địa vĩ lực Tinh Giới.
Những người khác không có quyền lợi này.
Tiểu Thạch giới lại là hải nạp bách xuyên, bất kỳ người nào cũng có thể ở đây vô ưu vô lự tu hành.
Tiểu Thạch giới có ưu thế của nó, cũng có điểm yếu của nó, Dương Khai so sánh hai Càn Khôn thế giới, có thể tinh tường cảm nhận được, thiên địa vĩ lực Tiểu Thạch giới không nồng đậm bằng Tinh Giới.
Cái này cũng rất bình thường, Tinh Giới có Thế Giới Thụ thời thời khắc khắc trả lại, Tiểu Thạch giới tự nhiên không so được.
Sau khi mừng rỡ, Dương Khai lại lo lắng: "Các ngươi ở chỗ này tu hành bao lâu, thiên địa vĩ lực giới này có từng có biến hóa gì không?"
Bình thường, thiên địa vĩ lực cũng không phải là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, Tinh Giới thì là ngoại lệ. Thiên địa vĩ lực Tiểu Thạch giới cố nhiên huyền diệu, nhưng nếu như thời gian dài ở chỗ
này tu hành, có thể sẽ để nội tình giới này dần dần mất đi, càn khôn khô kiệt.
Đến lúc đó nơi đây chắc chắn trở thành một mảnh tử địa. Loại chuyện mổ gà lấy trứng này Dương Khai tự nhiên cần để ý.
"Nơi này được phát hiện bốn mươi năm trước." Nguyệt Hà trả lời, "Lúc ấy chúng ta phát hiện nơi này không giống bình thường, thời điểm nhiều nhất, chúng ta từng có tám vị lục phẩm Khai Thiên ở chỗ
này cùng tu hành. Nhắc đến cái này, đúng là so với bốn mươi năm trước, thiên địa vĩ lực xác thực đã yếu kém hơn chút. Cho nên từ hai mươi năm trước, mỗi một lần chúng ta sẽ chỉ có hai người ở đây tu hành, mà hai mươi năm qua, Tiểu Thạch giới vẫn luôn không có biến hóa."
Dương Khai nghe vậy gật đầu: "Nói như thế, giới này tự chủ sinh sôi thiên địa vĩ lực, đủ để thỏa mãn ít nhất hai lục phẩm liên tục luyện hóa mà sẽ không giảm bớt. Ba người thì sao? Từng thử qua chưa?"
Nguyệt Hà nói: "Ba người, bốn người đều đã thử qua, ba người, cảm giác không thấy cái gì, bốn người thì lại có thể rõ ràng phát giác được nội tình Tiểu Thạch giới giảm bớt. Cho nên vì lý do an toàn, chúng ta vẫn luôn là hai người một tổ, thay phiên ở đây nghỉ ngơi tu hành."
Dương Khai sờ lên cằm lộ ra vẻ trầm tư: "Thiên địa vĩ lực tự sinh sôi, chủ yếu là sinh linh sinh sống phồn diễn, chủng tộc càng phồn vinh hưng thịnh, thiên địa vĩ lực càng nồng đậm, Tiểu Thạch giới như vậy,
nhất định có quan hệ với sinh linh nơi đây." Bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Giới này có sinh linh gì kỳ lạ không?"
Nguyệt Hà gật đầu nói: "Có, thiếu gia đi theo ta."
Nói rồi, dẫn đường bay đi.
Dương Khai đi theo phía sau nàng, lướt xuống dưới linh phong.
Đến chân núi, Nguyệt Hà chỉ vào một phương hướng nói: "Thiếu gia ngươi nhìn bên kia."
Dương Khai nhìn theo, thấy chân núi kia có một sơn động cao như một người, hang núi kia rõ ràng có vết tích đào bới, nhưng Dương Khai không sợ hãi cái này, mà là chỗ cửa sơn động, có một đội sinh linh trông cực kỳ kỳ lạ, giống như đàn kiến ra ra vào vào.
Sinh linh kia liếc mắt nhìn sang, giống Thạch Khôi Tiểu Tiểu đến mấy phần, toàn thân tựa như từ tảng đá tạo thành, tên nào tên nấy đều chỉ có cao gần nửa xích.
Chủng tộc này đừng nói gặp, căn bản nghe đều chưa từng nghe nói qua. Có thể xác định là 3000 thế giới căn bản không có sinh linh như vậy, nhưng bọn hắn lại thật sự rõ ràng xuất hiện trước mắt.
Dưới thần niệm Dương Khai có thể xác định những tiểu tử này đều là sinh linh, mỗi một tên đều có sinh mệnh khí tức.
"Chúng ta gọi những tiểu tử này là Tiểu Thạch tộc, tên Tiểu Thạch giới cũng do cái này mà ra." Nguyệt Hà ở một bên giải thích.
"Bọn hắn đang làm gì?" Dương Khai hiếu kỳ hỏi.
Từng Tiểu Thạch tộc kia đều giơ cao hai tay, trên đầu là từng khối đá to to nhỏ nhỏ, xếp thành một hàng dài chỉnh chỉnh tề tề, vận chuyển đá vào trong sơn động.
Còn có một số Tiểu Thạch tộc từ trong sơn động xếp hàng đi ra, ngược hướng với con đường đi vào, rõ ràng là đi vận chuyển đá.
Mà những tảng đá kia, tất cả đều là khoáng thạch bình thường nhất, không có giá trịtu hành, cũng không phải vật tư gì cả.
Những tảng đá kia có lớn có nhỏ, lớn khoảng chừng như cái sọt, Tiểu Thạch tộc lại dễ như trở bàn tay mà giơ lên.
"Bọn hắn lấy những khoáng vật này làm thức ăn." Nguyệt Hà nói, cất bước đến phía hang núi kia.
"Sẽ không quấy rầy bọn hắn chứ?" Dương Khai lo lắng.
Nguyệt Hà hé miệng cười nói: "Sẽ không, đừng thấy những tiểu tử này nho nhỏ, lá gan lại rất lớn."
Hai người đã đi tới cửa sơn động, có lẽ là hai người ngăn mất con đường ra vào, một Tiểu Thạch tộc gần Dương Khai nhất giơ hòn đá, ngẩng đầu nhìn Dương Khai, miệng phát ra âm thanh kỳ lạ.
Dương Khai biểu lộ cổ quái: "Tên này. . . Tức giận?"
Nguyệt Hà che miệng yêu kiều cười
Tiểu Thạch tộc cầm tảng đá trong tay đập ầm ầm xuống Dương Khai nghiêng người lui qua một bên.
Lúc này Tiểu Thạch tộc mới một lần nữa dời tảng đá lên, diễu võ
giương oai bước vfo trong sơn động, như tướng quân đánh thắng một trận.
"Tính tình xác thực không nhỏ!" Dương Khai gật gật đầu, chợt cảm thấy chân bị động vào, cúi đầu nhìn, lại nhìn thấy một Tiểu Thạch tộc đang ra sức đẩy mình.
Dương Khai vội vàng lại lui qua một bên khác, không chặn đường của bọn hắn nữa.
Trước mặt là hai người khổng lồ, đám tiểu gia hỏa cũng không quá để ý tới, chỉ cần không ngăn đường của bọn hắn là được.
"Thiếu gia có từng thấy tổ kiến chưa?".
"Chưa từng thấy, nhưng biết."
Nguyệt Hà gật đầu nói: "Hang động này rất tương tự tổ kiến, trong tổ kiến có kiến chúa, kiến lính, kiến thợ, những Tiểu Thạch tộc này cu ̃ng có cấp độ phối trí rõ ràng như vậy."
"Vào xem." Dương Khai nói.
Chợt, Dương Khai phát giác được một số động tĩnh không giống bình thường, mặt đất khẽ chấn động, hình như có rất nhiều thứ đang từ một hướng khác cấp tốc hlao tới bên này.
Mà những Tiểu Thạch tộc ra ra vào vào vận chuyển đá rõ ràng cũng đã nhận ra cái gì, lúc này tất cả đều đều đâu vào đấy triệt hồi vào
trong sơn động, rất nhanh đi không còn một mảnh.
Một lát sau, nơi âm thanh dị hưởng truyền đến, một mảng lớn Tiểu Thạch tộc khí thế hung hăng xuất hiện!
Để Dương Khai kinh ngạc chính là Tiểu Thạch tộc lần này xuất hiện rõ ràng khác những Tiểu Thạch tộc vừa rồi, những Tiểu Thạch tộc trước đó chỉ có cao gần nửa xích, màu sắc thân thể tương đối tối nhạt.
Mà bây giờ những Tiểu Thạch tộc vừa xuất hiện này, từng tên đều cao một thước, mặt ngoài bằng đá rõ ràng quang hoa sáng tỏ hơn rất nhiều, góc cạnh cũng càng thêm tinh tế!
Càng mấu chốt chính là, những Tiểu Thạch tộc này từng tên đều có một hàm răng cực kỳ sắc bén, như răng cưa cá mập, lấp lóe hàn quang lạnh lẽo.
"Vừa rồi thiếu gia thấy tương đương với kiến thợ, còn đây xem như kiến lính!" Nguyệt Hà ở một bên giải thích.
"Bọn hắn đây là. . . Muốn đánh trận?" Dương Khai tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Lúc này, từ trong sơn động cũng truyền ra một trận động tĩnh dị thường.
Trong sơn động, Tiểu Thạch tộc phụ trách chiến đấu cũng xuất động.