Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4756: Lượng Chùy Đi Tiểu Tử



Dương Khai cùng Cố Phán trở lại trên Linh Châu kia, một lúc lâu sau có người bay tới, người tới là một lục phẩm Khai Thiên, chính là một vị sư huynh của Cố Phán, sinh thân hình anh vĩ, khí độ bất phàm. 

Cố Phán giới thiệu hai bên, Dương Khai biết được người ta là Đổng Bằng. 

"Dương sư đệ, thứ này giao cho ngươi!" Đổng Bằng đưa một viên ngọc giản cho Dương Khai, lại giảm thấp thanh âm nói: "Sư tôn nói, sư đệ nhất thiết phải cẩn thận an toàn bản thân." 

Dương Khai gật đầu nói: "Đa tạ tiền bối quan tâm, ta chắc chắn cẩn thận." 

Đổng Bằng gật gật đầu, lại vỗ vỗ cái đầu nhỏ như hạt dưa của Cố Phán, rồi mới xông lên trời. 

Dương Khai điều tra ngọc giản một phen, không khỏi nhíu mày lại. Cố Phán ân cần nói: "Sao vậy?" 

"Có hơi nhiều người a, chính ngươi xem thử đi." Dương Khai giao ngọc giản cho Cố Phán. 

Danh sách trong ngọc giản chia làm hai phần, một phần là quan hệ không tệ với Thạch Chính, một phần là có liên quan với Tông Ngọc Tuyền. 

Những người này nhiều vô số, khoảng hơn trăm người, từng người đều là lục phẩm trở lên, thất phẩm cũng có 7~8 vị. 

Bởi vậy có thể thấy được, động thiên phúc địa nội tình cường đại cỡ nào, lúc này mới chỉ là danh sách một bộ phận cường giả mà thôi, toàn bộ Lang Gia lại có bao nhiêu cường giả? 

Phía sau danh sách kia, chẳng những tiêu chú tu vi, còn tiêu chú chức vị mà những người kia đảm nhiệm. 

Trong đó còn có mười mấy người không tại Lang Gia phúc địa, hẳn là có nhiệm vụ tại thân nên ra ngoài rồi, mười mấy người này có thể tạm thời không cần cân nhắc, thế nhưng còn lại hơn tám mươi người! 

Hơn tám mươi người này Dương Khai cũng không thể chạy tới thăm dò từng người, làm vậy cũng quá ngu. 

Mặc tướng vĩnh hằng, câu nói này đúng là phương pháp thăm dò người mặc hóa nhanh gọn nhất, nếu như đối phương cũng bị mặc

hóa, tất sẽ có đáp lại. Nhưng vạn nhất người ta không bị mặc hóa, há không xấu hổ? 

Loại phương pháp thăm dò này cũng không thể dùng quá nhiều lần. 

Còn nữa, theo Lý Nguyên Vọng nói, thượng phẩm Khai Thiên các đại động thiên phúc địa đều có hiểu biếtđối với Mặc tộc, cho nên mặc kệ bọn hắn có bị mặc hóa hay không, một khi Dương Khai nói câu này trước mặt bọn hắny, bọn hắn sẽ có phản ứng, chỉ là phản ứng có thể không giống nhau. 

Giống như Lý Nguyên Vọng thừa dịp hắn không sẵn sàng, kéo hắn vào thế giới trong tranh vậy! 

Muốn tìm ra thân phận những người mặc hóa kia, phải nghĩ biện pháp khác! 

Tông Ngọc Tuyền đúng là một chỗ để bắt đầu, nhưng Dương Khai cảm thấy mình không nên vội vàng đi tìm hắn, như vậy không ổn. 

Mà đứng trên góc độ của Tông Ngọc Tuyền, hắn đã nhận định mình là đồng bạn, cho nên cho dù mình không đi tìm hắn, hắn hẳn là cũng sẽ nghĩ biện pháp liên hệ mình, đến lúc đó có thể tìm hiểu càng nhiều tin tức. 

Hạ quyết tâm, Dương Khai an ổn trên Linh Châu của Cố Phán. Mỗi ngày trong lúc rảnh rỗi thường đi theo Cố Phán hối hả ngược

xuôi, lãnh hội tuyệt diệu phong quang của Lang Gia phúc địa, Lang Gia phúc địa Linh Châu vô số, mỗi một tòa Linh Châu đều có phong cảnh đặc biệt. 

Một nam một nữ như hình với bóng như vậy khiến người ta để trong mắt, thế là truyền ra lưu ngôn phỉ ngữ, rất nhiều người âm thầm phỏng đoán giữa vị đệ tử hạch tâm này cùng người nam nhân lạ mặt kia có cái gì đó. 

Ngay từ đầu đám người cũng không biết thân phận Dương Khai, bởi Dương Khai tới đây cũng rất ít người biết, còn thân phận Cố Phán lại khác, nàng luôn bồi bên cạnh Dương Khai tự nhiên để Dương Khai cũng nhận không ít chú ý. 

Qua nghe ngóng, biết được tên này thế mà chính là Hư Không Địa chi chủ kia, đứng đầu đại hội luận đạo  m Dương Thiên, để mấy nhà động thiên phúc địa mất hết mặt mũi. 

Có thể chịu nổi sao? Thân phận địa vị Cố Phán trong Lang Gia phúc địa mặc dù rất cao, nhưng bởi vì thời gian tu hành không dài, mà lại bản thân lại xinh xắn lanh lợi, cho nên trong mắt rất nhiều sư huynh nàng là tiểu muội muội không bao giờ thay đổi. 

Các sư huynh đối với nàng chính là chiếu cố có thừa, cực kỳ yêu thương.

Nếu hai người quả thật là lưỡng tình tương tuyệt thì cũng thôi, mấu chốt là tên Dương Khai này lại là cô gia  m Dương Thiên! Ngày sau là phải đế ở rể trong  m Dương Thiên. 

Ngươi không hảo hảo trông coi yêu tinh Khúc Hoa Thường kia, chờ nàng xuất quan thành hôn, chạy tới Lang Gia phúc địa trêu chọc phương tâm tiểu sư muội là có ý gì? 

Hết lần này tới lần khác tiểu sư muội dường như rất để ý hắn, cả ngày theo hắn xuất nhập thành đôi, mang hắn chạy đến Linh Châu này ngắm hoa cỏ, lại chạy đến Linh Châu kia ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn. 

Tâm can đám sư huynh đều sắp muốn nát, cảm thấy như một đóa kiều hoa mình tỉ mỉ che chở thật vất vả lớn lên, sắp bị heo ủi mất. 

Trời xui đất khiến thế nào, người mặc hóa còn chưa có đầu mối gì, toàn bộ Lang Gia phúc địa lại có một mạch nước ngầm đang cuộn trào. 

Một ngày này, Dương Khai đang cùng Cố Phán bay tới một tòa Linh Châu, nghe nói bên kia là một phường thị của nội bộ đệ tử Lang Gia, có không ít đồ tốt. 

Mà lại tọa trấn phường thị chính là một vị thất phẩm Khai Thiên, chính là một thành viên trong danh sách Lý Nguyên Vọng cho hắn.

Dương Khai phiền muộn, hắn ở chỗ này đã có hơn mười ngày, nhưng người mặc hóa ngoại trừ co ́thể xác định một Tông Ngọc Tuyền ra, những manh mối khác một chút đều không có, lần này đi phường thị kia, chủ yếu là muốn coi xem vị thất phẩm kia có phải có vấn đề gì hay không. 

Nhưng mà còn đang trên nửa đường, một đạo lưu quang đâm nghiêng giết ra, ngăn đường hai người. 

Trên người vừa tới có khí tức lục phẩm Khai Thiên, eo gấu lưng hổ, thân hình vĩ ngạn, chợt vừa thấy mặt liền không khách khí dò xét Dương Khai, trong ánh mắt mang theo vẻ xem kỹ. 

"Chung Phiền sư huynh!" Cố Phán nhìn qua người tới, đầu tiên là thi lễ một cái, rồi mới hỏi: "Sư huynh có chuyện gì sao?" 

Chung Phiền hung thần ác sát, nhìn không giống như là thứ gì tốt, vậy mà lúc này lại còn nhìn Cố Phán, hiện ra một nụ cười đủ để dừng tiểu nhi khóc đêm, cố gắng bày ra bộ dáng ôn nhu: "Không có việc gì không có việc gì, nghe nói sư muội có khách tới, tới xem xem." 

Quay đầu nhìn qua Dương Khai, thần thái không khách khí, gằn giọng nói: "Ngươi chính là Dương Khai?" 

"Dương Khai bái kiến Chung sư huynh!" Dương Khai hành lễ, trong

lòng hiếu kỳ, tên Chung Phiền này chặn đường là có ý gì? Hơn nữa nhìn điệu bộ này. . . kẻ đến không thiện a! 

Yên lặng kiểm tra danh sách, Chung Phiền không có trên danh sách. 

Chung Phiền khoát tay, phẫn nộ quát: "Bớt lôi kéo làm quen, lượng chùy đi tiểu tử!" 

Dương Khai không hiểu ra sao! 

Cái gì, cái gì mà lượng chùy? 

Định nhãn nhìn lại, hai tay Chung Phiền bỗng nhiên bắt lấy hai thanh đại chùy, thiên địa vĩ lực cuộn trào, hai thanh đại chùy bỗng nhiên bành trướng, hóa thành hai ngọn núi lớn. 

Chung Phiền giơ một thanh đại chùy lên cao cao, ầm ầm nện xuống Dương Khai, phẫn nộ quát: "Lão tư ̉ghét nhất cái loại đứng núi này trông núi nọ, muốn lừa gạt tình cảm Cố sư muội, vậy bước qua xác ta trước đi." 

Một chùy này thế đại lực trầm, trước mặt chính là có một tòa núi lớn đều có thể nện vỡ nát. 

Cố Phán hoa dung thất sắc: "Chung sư huynh dừng tay!" 

Nói đến đây, một cỗ lực lượng nhu hòa đẩy tới, là Dương Khai đưa tay đẩy nàng sang một bên, mình thì lách mình độn mất.

Chung Phiền một chùy nện vào không trung, quay đầu nhìn lên, Dương Khai chẳng biết lúc nào đã xuất hiện tại một nơi khác. 

Dương Khai bất đắc dĩ nhìn qua hắn, mở miệng nói: "Chung sư huynh, giữa ngươi và ta có phải có gì hiểu lầm hay không?" 

Chung Phiền gật gù đắc ý, giơ lên đại chùy tiếp tục đập tới Dương Khai: "Hiểu lầm hay không, chờ ta dạy ngươi làm người trước rồi nói!" 

Dương Khai lại tránh, người này tuyệt đối là tu hành loại công pháp đại khai đại hợp thẳng tiến không lùi kia, tính cách của hắn có lẽ cũng là như thế, hai thanh chùy như núi lớn uy năng vô tận, xách trên tay không tốn sức chút nào, nhưng cái đồ chơi này uy lực lớn thì lớn, điều kiện tiên quyết là phải đánh trúng người mới được. 

Nếu là lục phẩm bình thường, đối mặt công kích hung mãnh như này chưa hẳn co ́thể tránh hết, nhưng Dương Khai có Không Gian Pháp Tắc nếu còn trốn không thoát, vậy chính ;à uổng phí nhiều năm tu luyện. 

Ba phen mấy bận nện vào không trung, Chung Phiền giận không thể nuốt: "Tiểu tử gan nhỏ như chuột, ngươi như vậy còn muốn lừa gạt sư muội, sư muội ngươi phải cảnh giác cao độ, tìm nam nhân tuyệt đối không thể tìm người không có đảm đương như thế."

Cố Phán đỏ bừng mặt, dậm chân nói: "Chung sư huynh ngươi đang nói cái gì đó!" 

Chung Phiền giận quá, khí thế lục phẩm Khai Thiên liên tục tăng lên, cả người như núi lửa bộc phát, miệng kêu to: "Oa nha nha nha nha, tiểu tử đến quyết nhất tử chiến với ta!" 

"Chung sư huynh, ta cùng Cố sư muội không phải như ngươi nghĩ!" Dương Khai giải thích, hắn bây giờ muốn tra ra Mặc tộc, nào có tâm tư tranh đấu? Mà lại còn là loại tranh đấu vô duyên vô cớ này. 

Huống chi, nơi này là Lang Gia phúc địa, mặc dù hắn đánh thắng Chung Phiền thì thế nào? Đến lúc đó dẫn cường giả Lang Gia ra đập lại mình thì càng không tốt. 

Chung Phiền giận quá: "Ăn xong lau sạch thế mà còn muốn không nhận nợ? Ta đập chết ngươi!" 

Cố Phán mặt đỏ đến mang tai: "Chung sư huynh ngươi đừng nói nữa." 

Tên này lớn giọng như vậy, mở miệng sợ là nửa cái Lang Gia phúc địa đều nghe được, lời này truyền đi, trong sạch của nàng còn có thể giữ sao? 

Dương Khai thở dài một tiếng, hoàn toàn nói không rõ a, tên này đầu toàn đất như vậy, đến cùng là thế nào tu hành đến lục phẩm

Khai Thiên? 

Nói không rõ vậy không nói nữa, mắt thấy lại là một cái búa đập tới, Dương Khai lách mình độn mất, đi thẳng tới bên cạnh Cố Phán, đưa tay nắm eo nàng, thôi động Không Gian Pháp Tắc, biến mất không thấy gì nữa. 

"Người đâu?" Chung Phiền quay đầu chung quanh, đâu còn có bóng dáng Dương Khai, tìm một lát, xác định Dương Khai quả nhiên đã chạy, ngửa mặt lên trời gào thét: "Ngươi cái tên trộm phụ lòng này, mau ra đây quyết nhất tử chiến a a a a!" 

Trên một chỗ Linh Châu vắng vẻ, Dương Khai Cố Phán xuất hiện. 

Cố Phán vẻ mặt áy náy nhìn qua Dương Khai: "Dương sư huynh, thật là có lỗi, Chung sư huynh vẫn luôn là như vậy, sợ là hắn nghe được lời đàm tiếu nên mới hiểu lầm, hắn không có ác ý gì." 

Dương Khai cười cười nói: "Ta biết, nếu không, vừa rồi ta cũng sẽ không xuất thủ." 

"A. . ." Cố Phán bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía một bên, "Lâm sư huynh tại sao ngươi lại ở đây?" 

Cách đó không xa, dưới một đại thụ che trời, một vị nam tử thanh niên áo trắng như tuyết đứng chắp tay, đưa lưng về phía hai người, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, tư thế đẹp trai vãi chưởng, một cỗ tiêu

điều chi khí quanh quẩn quanh thanh niên. 

Chỉ nghe hắn thở dài một cái nói: "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!" 

Dương Khai cùng Cố Phán liếc nhau, vẻ mặt mờ mịt. 

Lâm sư huynh lại nói: "Vốn không có ý định dính vào, nhưng nếu đã đụng phải, mặc kệ thì không ổn, vậy. . . Lượng kiếm đi thiếu niên!" 

Dứt lời, vẫy tay, một cành cây rơi vào trên tay, chỉ một thoáng, kiếm ý trùng thiên, lá cây hoa hoa tác hưởng!