Rống. . ."
Tiếng Long ngâm vang lên, uy áp cuồng bạo như thực chất quét
ngang bốn phía, từng bóng người lần lượt ngã bay ra ngoài, chỉ một thoáng đã lộ ra Dương Khai đang bị đám người vây ở giữa.
Giờ này khắc này, mặt mũi Dương Khai bầm dập, vô cùng chật vật, con mắt sưng híp lại thành một cái khe hở,hắn tức giận nhìn chằm chằm đám người, cắn răng quát: "Các ngươi thật quá đáng, thật coi
Dương Khai ta là người dễ bắt nạt sao, còn dám tiến lên nữa thì đừng trách ta ra tay không lưu tình!"
Đông đảo Khai Thiên bị đánh bay ra ,nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó. . . Không nói một lời, không hẹn mà cùng xông lên một lần nữa.
"Không biết xấu hổ!" Dương Khai tức giận mắng rồi bay thẳng xuống
dưới, sau khi bay xuống mấy trăm trượng thì chuyển hướng, bay thẳng tắp về một phương hướng phá vây.
Sau lưng hắn ,có một chùm sáng lớn bay theo, từng đạo thần thông bí thuật đánh tới ầm ầm, càng là có người hét lớn: "Đừng để tên này chạy thoát!"
Dương Khai chật vật tránh né, chỉ cảm thấy giờ này khắc này mình lâm vào trong đại dương mênh mông đệ tử Lang Gia, hoàn toàn không thoát khỏi được đám người đang truy đuổi sau lưng.
Ăn thua thiệt vừa rồi, Dương Khai nào dám tiếp tục dừng lại, nếu lại bị vây lại, hắn khẳng định là sẽ bị tiếp tục vây công, coi như hắn mạnh hơn, cũng không thể nào là đối thủ của đám đông đệ tử tinh nhuệ Lang Gia này.
Huống chi, giữa lẫn nhau cũng không có thù oán lớn lao gì, Dương Khai căn bản là bị gò bó tay chân.
Lang Gia phúc địa truyền thừa vô số năm, từ xưa đến nay vẫn là một trong 72 phúc địa, nhưng vô số năm qua, chưa bao giờ nó lại náo nhiệt như hôm nay.
Trên một tòa Linh Châu, một đám đệ tử tầng dưới chót của Lang Gia đang lắng nghe một vị sư thúc có thực lực Khai Thiên cảnh giảng dạy.
Những đệ tử này đều có tu vi dưới Đế Tôn, tuy rằng bây giờ tu vi của bọn hắn còn thấp, nhưng bọn hắn lại là tương lai của Lang Gia. Vị sư thúc đang giảng dạy này có tu vi chừng ngũ phẩm Khai Thiên, nội dung mà hắn giảng dạy rất sâu sắc, dễ hiểu, để các đệ tử phía dưới đều được ích lợi không nhỏ.
Lúc hắn giảng đến chỗ đặc sắc, bỗng nhiên trên đỉnh đầu hắn có một tia sáng vụt qua nhanh như thiểm điện.
Đám người không hiểu nhìn lại.
Vị sư thúc này uy nghiêm quát: "Điểm tối kị của con đươ ̀ng tu hành là không chuyên tâm, bất cứ lúc nào cũng đều nên toàn tâm toàn ý mới phải!"
"Đúng!" Đông đảo đệ tử cung kính trả lời, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, chuyên tâm nghe giảng.
Xoát xoát xoát. . .
Một chùm sáng lớn lại bay qua trên đỉnh đầu, trong lúc đó còn có người hô to: "Nhanh nhanh nhanh, sư huynh trước mặt mau ngăn lại tên này, tên này đùa bỡn tình cảm của Cố sư muội, bây giờ hắn ăn xong lau sạch không nhận nợ!"
"Cái gì?" Nghe vậy ,vị sư thúc đang giảng dạy lập tức giận dữ, vươn người đứng dậy: " Co ́người đùa bỡn tình cảm của Cố sư muội, là tên
không biết xấu hổ nào dám làm ra việc như vậy!"
Nói xong ,hắn xông lên trời.
Một đám đệ tử ngồi ở phía dưới ngạc nhiên nhìn nhau, chẳng phải ngươi vừa nói xong điểm tối kỵ của con đường tu hành là không chuyên tâm, bất cứ lúc nào cũng đều muốn toàn tâm toàn ý sao?
Vị sư thúc kia bỗng nhiên lại quay về, nhìn qua mọi người nói: "Hôm nay dừng ở đây, riêng phâ ̀n mình trở về tu hành đi, sư thúc ta có chuyện quan trọng trong người, ngày mai ta lại đến giảng bài cho các ngươi!"
Nói xong,hắn lại rời đi.
Đám đệ tử lập tức sôi trào, có người nói: "Các ngươi nghe được không, vừa rồi một vị sư thúc nói có người đùa bỡn tình cảm của Cố sư thúc, vị Cố sư thúc này là ai a?"
"Ta biết!" Một vị nữ đệ tử nói:”Là vị nữ sư thúc đã tấn thăng thẳng đến lục phẩm, tương lai nàng thế nhưng là có hi vọng trở thành bát phẩm Khai Thiên,có địa vị rất cao trong tông môn chúng ta."
"Đến cùng là ai ăn gan hùm mật báo ,dám làm ra việc như thế!" "Người này sợ là dữ nhiều lành ít!"
"Hừ, nếu ta gặp phải người này thì nhất định phải giáo huấn hắn một
trận, ta xem thường nhất là loại đàn ông phụ lòng, bội tình bạc nghĩa này! Nếu ta có bạn lữ thì tất nhiên sẽ cùng nàng chung sống cả đời!"
"Ai bội tình bạc nghĩa! Ngươi nói ai bội tình bạc nghĩa!" Một thanh âm đột nhiên vang lên từ sau lưng đám người.
Đám đệ tử quay đầu nhìn lại, vô cùng ngạc nhiên, chỉ thấy một người thanh niên có mặt mũi bầm dập ,con mắt híp lại thành khe hở đang đứng ở sau lưng mọi người, căm tức nhìn người mới vừa nói.
"Ngươi là. . ." Người kia rất nghi nhờ.
Chưa thấy qua người này a,hắn ở đâu ra?
Lúc hắn còn đang không hiểu ,thì người thanh niên kia đã đập một bàn tay đi qua, uy áp to lớn từ trên trời giáng xuống, người nói chuyện bị đập nằm trên mặt đất, hiện lên một hình chữ đại.
"Khai Thiên cảnh!" Đám đệ tử chấn kinh.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng: "Ta ghét nhất là những người như các ngươi , không biết chuyện gì mà lại dám ăn nói lung tung như vậy! Ta cùng Cố sư muội là trong sạch, nào có bội tình bạc nghĩa gì!"
Tên này chính là người bị đông đảo sư thúc truy kích a! Tại sao hắn lại ở chỗ này? Các sư thúc lại đang truy kích ai?
Một vị nữ đệ tử không chút do dự thi pháp kêu to: "Các sư thúc cứu
mạng a, tên đàn ông phụ lòng kia đang ở đây!"
Mặc dù vị nữ đệ tử này có thực lực không cao lắm, nhưng dù sao nàng cũng là Đế Tôn , vừa thi pháp kêu to, đám người Khai Thiên cảnh ở xa xa kia sao có thể không nghe được?
Nguyên bản đám người đuổi theo đột nhiên không thấy Dương Khai, đang tìm kiếm ở bốn phía.Vừa nghe được tiếng la bọn hắn lập tức giết trở về, trong khoảnh khắc một chùm tia sáng lớn khắc sâu vào tầm mắt Dương Khai.
Dương Khai vừa đau răng vừa đau gan, toàn thân đều đau, hăn trừng nữ đệ tử kia một chút, nhưng không ngờ đối phương thế mà không chút nào yếu thế trừng lại.
"Tốt tốt tốt, các ngươi đều tốt!" Dương Khai cắn răng, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Hắn còn không đến mức đi bắt nạt một đám Đế Tôn cảnh cùng Đạo Nguyên cảnh, làm vậy cũng quá không ra gì.
Hắn tinh thông Không Gian Pháp Tắc, sau khi chạy ra khu vực bị phong tỏa kia kia, hắn chỉ cần thuấn di liền có thể nhẹ nhõm thoát khỏi truy kích.
Nhưng mà rất nhanh ,hắn lại bị tìm ra tung tích.
Không phải bản lĩnh của hắn thấp mà thật sự là đối phương có người
đông thế mạnh, vô luận trốn đến nơi nào, chẳng mấy chốc hắn sẽ bị tìm ra bóng dáng, sau đó ,một tiếng la lớn vang lên, đông đảo Khai Thiên cảnh lập tức xông về phía hắn đánh tới.
Đọc bản dịch Vũ Luyện Điên Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com.
Việc này khó. . .
Dương Khai cũng có chút im lặng, vốn hắn tới Lang Gia phúc địa, chỉ là vì tìm hiểu tin tức về người mặc hóa cùng Mặc tộc, bây giờ hắn còn không có đầu mối gì về người mặc hóa cùng Mặc tộc, ngược lại còn giống như là chuột chạy qua đường, tại trong Lang Gia này người người kêu đánh.
Sóng gió quá lớn, trước tiên hắn cần phải trốn tránh mấy ngày , chờ sóng gió đi qua lại lộ diện cũng không muộn.
Chỗ Cố Phán khẳng định là không thể trở về, bên người nàng hẳn là có Khai Thiên cảnh đang giám thị, một khi lộ diện, hắn khẳng định là lại bị vây công, đến lúc đó hắn liền không có đường trốn.
Nhưng là. . . Chỗ nguy hiểm nhất cũng có thể là chỗ an toàn nhất. Tròng mắt vòng vo một lần, Dương Khai rất nhanh đã có chủ ý.
Một lát sau, trên tòa Linh Châu mà Cố Phán ở lại, dưới hồ nước to lớn kia, Dương Khai chìm vào trong đáy hồ, ẩn nấp hơi thở, giống như một khối tảng đá chìm vào trong nước.
Trốn ở chỗ này thì không đến mức còn sẽ bị người phát hiện a?
Nhớ lại chuyện hôm nay, Dương Khai cảm thấy cực kỳ biệt khuất, hắn rõ ràng là vì sự an ổn của Lang Gia phúc địa mà đến, lại bị người ta đuổi theo đến mức lên trời không đường xuống đất không cửa, còn bị một đám Khai Thiên cảnh vây công , đánh sưng mặt sưng mũi.
Sau việc này hắn phải cùng Lý Nguyên Vọng lý luận, để hắn bồi thường cho mình mới được.
Thỉnh thoảng ,Dương Khai lại phát giác được trên đỉnh đầu có động tĩnh do Khai Thiên cảnh xẹt qua, rõ ràng là các cường giả Lang Gia đang tìm kiếm tung tích của hắn.
Ban đầu, tần suất Khai Thiên cảnh xuất hiện còn rất cao, nhưng theo thời gian trôi qua, loại tần suất này càng ngày càng nhỏ. Có thể thấy được đám người Khai Thiên cảnh của Lang Gia cũng đã dần dần nguôi giận, không còn tận sức tìm kiếm hắn.
Mấy ngày sau, Dương Khai rốt cuộc cảm giác thấy không có vết tích Khai Thiên cảnh xẹt qua.
Dương Khai dần dần thả lỏng.
Trên một tòa Linh Châu, Chu sư tỷ bay xuống, phía dưới đã có mấy người đang đợi, thấy nàng đến ,bọn hắn đều nhao nhao ôm quyền: "Chu sư tỷ."
"Thế nào? Có manh mối gì?" Chu sư tỷ hỏi.
Mấy người đều lắc đầu: "Tìm không thấy a, tên này trốn rất kĩ, chúng ta hoàn toàn không phát hiện được nửa điểm hơi thở của hắn."
Chu sư tỷ nghiến răng nghiến lợi: "Nghe Cố sư muội nói, người này tinh thông Không Gian Pháp Tắc, giỏi nhất là trốn tránh, bây giờ xem ra, quả nhiên là thế!"
"Chu sư tỷ, nếu không thì quên đi thôi, nói thế nào người ta cũng là khách nhân, chúng ta đánh không lại hắn chính là đánh không lại hắn, đông đảo sư huynh đệ cùng nhau bắt nạt hắn cũng không tốt!"
Chu sư tỷ nghe vậy, nguýt hắn một cái: "Bắt nạt hắn? Đến cùng là ai bắt nạt ai? Tên này không đem Lang Gia để ở trong mắt, trước đó hắn còn phát ngôn bừa bãi nói ở Lang Gia ,không có người nào là đối thủ của hắn, các ngươi đều quên sao?"
Đám người cúi đầu, nhớ lại một màn kia, xác thực cảm thấy rất khuất nhục.
Bọn hắn cu ̃ng thừa nhận Dương Khai cường đại, nhưng ngươi phách lối như vậy,nói trong Lang Gia không có ai là đối thủ của mình, thì cũng quá đáng lắm rồi.
Nếu không phải như vậy, bọn hắn cũng sẽ không cùng nhau vây công Dương Khai.
"Thế nhưng là coi như chúng ta tìm được hắn, bằng vào thực lực của mấy người chúng ta, cũng chưa chắc có thể bắt được hắn a." Có người mở miệng nói: "Các sư huynh đệ đều có trách nhiệm trong người, sau khi truy tìm mấy ngày nay, người thì không tìm được, ngược lại bọn hắn còn góp nhặt một đống nhiệm vụ chưa hoàn thành, đại đa số người đều đã từ bỏ."
Chu sư tỷ nghe vậy , nhíu chặt mi, điều này cũng đúng, nàng cùng Dương Khai chiến đấu qua, biết rõ Dương Khai cường đại, chỉ bằng vào mấy người bọn họ, coi như thật tìm được Dương Khai cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.
Nhưng nàng thật sự là nuốt không trôi cục tức này a!
Đúng lúc này, lệnh bài đệ tử treo lơ lửng bên hông nàng bỗng nhiên sáng lên, chẳng những là nàng như vậy, những đệ tử khác cũng đều như vậy.
Chu sư tỷ ngạc nhiên: "Tông môn gửi tin tức. . ."
Lệnh bài đệ tử chẳng những là thứ tượng trưng cho thân phận, mà còn có thể truyền lại một chút tin tức giữa lẫn nhau, nếu chỉ là lệnh bài của một mình nàng có phản ứng, thì có lẽ là có người đưa tin cho nàng, nhưng lệnh bài của mọi người đều cùng có phản ứng, vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là tin tức của Lang Gia.
Đám người bắt được lệnh bài, hướng bên trong phun trào thần niệm, một lát sau biểu lộ của bọn họ trở nên cổ quái.
Chu sư tỷ nhịn không được cười nói: " Tên hỗn đản họ Dương, lần này xem ngươi có chết hay không!"
Mấy người khác cũng đều phấn chấn: "Xem ra cách làm của hắn khiến chưởng giáo đều tức giận, nên mới điều động toàn bộ lục phẩm Khai Thiên của Lang Gia tới đối phó hắn!"
"Việc này có chút không tốt lắm?" Có người chần chờ.
"Chưởng giáo đã ra mệnh lệnh, có cái gì không tốt? Huống chi, nếu có thể bắt hắn, chúng ta thế nhưng là có cơ hội tiến vào Ngũ Quang giới lịch luyện! Ngươi không muốn đi vào sao?"
"Muốn a, ta làm sao lại không muốn, lần trước Triệu sư huynh đi vào lịch luyện một lần, tu vi tăng cao, đáng tiếc người chờ đợi tiến vào thực sự là quá nhiều, nếu phải xếp hàng thì ta phải chờ thêm mấy trăm năm nữa."
"Nếu đều muốn, vậy thì không nên do dự, chúng ta kết thành một đội ngũ, chưởng giáo thế nhưng là nói, không giới hạn thủ đoạn, không giới hạn số người, người có công đem Dương Khai bắt được, đều có thể được ưu tiên tiến vào Ngũ Quang giới lịch luyện!" Chu sư tỷ nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, truyền ra một trận nổ vang lốp bốp.
"Chu sư tỷ, tất cả chúng ta đều nghe theo ngươi." Mấy người nhao nhao gật đầu.