Trong đội ngũ, sĩ khí đê mê, Cổ Linh Nhi cùng hai vị đồng môn cấp tốc bay về phía Linh Châu gần đó, đội ngũ của nàng chỉ còn lại ba người cuối cùng, căn bản là không phải đối thủ của Dương Khai, cho nên bọn hắn nhất định phải tìm tới đội ngũ khác, tìm kiếm che chở.
Nàng đã đưa tin cho sư huynh dẫn đội ở một tòa Linh Châu gần đây, sư huynh kia cũng dẫn theo đội viên của mình, vô cùng lo lắng hướng bên này tiếp ứng, e sợ cho tới chậm thì bọn người Cổ Linh Nhi sẽ gặp phải ngoài ý muốn.
" Vì sao tên họ Dương kia luôn nhằm vào chúng ta, không bỏ ?!" Trong đội ngũ, một vị sư đệ họ Tôn tràn đầy bi phẫn và tuyệt vọng nói.
Sau khi Nhạc Mãng đại sư huynh truyền lệnh xuống , cải biến sách lược ứng đối, đội ngũ bọn hắn chính là đội thứ nhất gặp phải Dương
Khai, sau đó liên tục giảm quân số.
Lúc này mới vẻn vẹn không đến nửa ngày, sư huynh đệ trong đội ngũ đã lần lượt mất tích.
Mặc dù những đội ngũ khác cu ̃ng có đội giảm quân số, nhưng tình huống tuyệt đối là không nghiêm trọng như bọn hắn, Dương Khai lần lượt đến tìm bọn hắn, khiến cho bây giờ , một nhóm sáu người bọn hắn chỉ còn lại có ba người.
Cục diện ác liệt đến tột đỉnh, đội ngũ bọn hắn rất có thể sẽ trở thành đội bị toàn diệt đầu tiên sau khi cải biến sách lược!
"Chẵng lẽ có người trong chúng ta đắc tột hắn rồi?" Một vị lục phẩm khác mở miệng nói.
Tôn sư đệ uể oải nói: "Ta chưa từng đắc tội hắn a, các ngươi đắc tội hắn sao?"
"Ta cũng chưa a!"
Hai người cùng hướng Cổ Linh Nhi nhìn lại, nếu là không có ai đắc tội hắn, vậy thì nguyên nhân rất có thể là bởi vì Cổ sư muội.
Tên họ Dương này quả nhiên là tên du côn háo sắc, đối với Cố sư muội bội tình bạc nghĩa thì cũng thôi đi, chẳng lẽ hắn còn coi trọng Cổ sư muội?
Vừa nghĩ đến đây, hai vị lục phẩm đều vô cùng hào hùng!
Vị lục phẩm họ Tôn trầm giọng nói: "Cổ sư muội, chút nữa nếu tên họ Dương kia lại xuất hiện, thì ngươi mau trốn đi, ta cùng Tiền sư đệ sẽ liều chết ngăn lại hắn, ngươi ngàn vạn không thể rơi vào ma chưởng của hắn!"
Cổ sư muội ôn nhu hiền lành như vậy ,nếu là nàng rơi vào trong tay tên kia, thì bọn hắn cũng không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì.
Thanh âm Cổ Linh Nhi nhu nhu: "Ta sao có thể để hai vị sư huynh đặt mình vào nguy hiểm, nếu chúng ta là một đội ngũ, vậy thì dĩ nhiên là muốn cùng tiến cùng lui!"
Tôn sư đệ rất là cảm động, khóe mắt đều có chút ẩm ướt, hắn còn đang muốn nói thêm điều gì thì vị lục phẩm họ Tiền bỗng nhiên hét lớn: "Đến rồi!"
Không gian lại nổi lên gợn sóng, đây chính là dấu hiệu Không Gian Pháp Tắc bị điều động, trước đó , mỗi một lần Dương Khai xuất hiện đều có loại động tĩnh này.
Quả nhiên, một lát sau, Dương Khai đột ngột hiện thân, ngăn cản bọn hắn. Nhìn qua ba người đối diện, hắn nhếch miệng cười một tiếng.
Vị lục phẩm họ Tôn cắn răng, bỗng nhiên bước ra phía trước một
bước, ngăn ở trước người Cổ Linh Nhi, rồi hét to: "Cổ sư muội, ngươi mau trốn đi!"
Hắn vừa hét xong thì lập tức anh dũng lao về phía Dương Khai. Sau đó. . . Liền không có sau đó. . .
Nhìn qua nơi Dương Khai cùng vị lục phẩm họ Tôn biến mất, vị lục phẩm họ Tiền vội vàng nói: "Cổ sư muội, chúng ta đi nhanh đi, không thể để cho Tôn sư huynh hi sinh vô ích!"
Cổ Linh Nhi cũng biết ,mình không có cách nào thay Tôn sư huynh báo thù rửa hận, chỉ có thể gật đầu nói: "Vâng!"
Nhưng mà mới qua mười hơi thở, Dương Khai liền lại xuất hiện lần nữa, đem vị Tiền sư huynh bắt đi.
Lần này ,toàn bộ đội ngũ cũng chỉ còn lại một mình Cổ Linh Nhi, nàng cắn răng, đeo lên hi vọng cùng tương lai của cả chi đội ngũ, cấp tốc lao về phía Linh Châu gần đó.
Từ nơi xa xa, nàng đã nhìn thấy một dải hào quang, rõ ràng là các sư huynh ở tòa Linh Châu kia đang chạy đến tiếp ứng.
Cổ Linh Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ở bên đối diện , sư huynh dẫn đầu hiển nhiên cũng nhìn thấy Cổ Linh Nhi, nhiệt tình nói: "Cổ sư muội mau tới đây!"
Cổ Linh Nhi gật đầu, ngay vào lúc này, việc bất ngờ xảy ra, không gian phía trước bỗng nhiên sụp đổ, một lỗ đen đột ngột hiện lên.
Lỗ đen kia nối với nơi không biết, bên trong một mảnh hư vô, để cho người ta nhìn mà phát khiếp.
Cổ Linh Nhi biến sắc, vội vàng dừng lại thân hình, hiểm hiểm đứng tại phía trước lỗ đen.
Sau đó còn không đợi nàng thả lỏng một hơi, trong lỗ đen kia lại đột nhiên nhô ra một bàn tau, đem nàng kéo vào.
Ngay tại chỗ chỉ còn sót lại một tiếng kêu sợ hãi của Cổ Linh Nhi!
"Cổ sư muội!" Vị sư huynh dẫn đội đến tiếp viện bi phẫn rống to, vội vàng đuổi tới, nhưng trước mắt đâu còn có bóng dáng của Cổ Linh Nhi, ngay cả lỗ đen đột nhiên xuất hiện kia cu ̃ng biến mất không thấy.
Một đám người đều hồn bay phách lạc! Vẻ mặt sư huynh dẫn đội càng là cực kỳ khó coi.
Sau khi nhận được tin tức của Cổ Linh Nhi, hắn lập tức đến đây tiếp ứng, nhưng hắn làm sao cu ̃ng không nghĩ tới Dương Khai có hiệu suất cao như vậy, đem ba người còn sót lại của đội ngũ Cổ Linh Nhi bắt đi trong thời gian ngắn ngủi như thế, cuối cùng càng là đem Cổ Linh Nhi bắt đi ngay trước mặt hắn.
"Đưa tin. . ." Sư huynh dẫn đội vô cùng lo lắng, nghiêm túc nói: "Đội ngũ Cổ sư muội đã hoàn toàn bị diệt, Địa Sát Linh Châu, luân hãm!"
Trong đội ngũ có người đem tin tức truyền ra ngoài.
Lênh bài thân phận vẫn luôn không ngừng chớp động bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Một lát sau, số lượng tin tức nhiều hơn bình thường gấp mấy lần hiện lên ở mỗi lệnh bài, từng tin tức xuyên thẳng qua trong đó.
"Vì Cổ sư muội báo thù rửa hận!"
"Không bắt được Dương Khai, Võ mỗ thề không làm người!"
"Đơn giản là phát rồ, ngay cả người ôn nhu như Cổ sư muội mà hắn cũng ra tay được, tên họ Dương thật không phải là người!"
"Có ai nhìn thấy hắn sao? Ta muốn cùng hắn quyết nhất tử chiến a a a a a!"
. . .
Cổ Linh Nhi không những có danh tiếng to lớn ở trong các đệ tử tầng dưới chót, ngay cả trong những sư huynh đệ Khai Thiên cảnh này cũng giống như vậy, mà lại còn lớn hơn.
Dù sao bởi vì thân phận địa vị cho nên các đệ tử tầng dưới chót không thể thường xuyên nhìn thấy vị Cổ sư thúc này, còn Khai Thiên
cảnh thì không giống vậy, lúc không bế quan tu hành, Cổ Linh Nhi thường xuyên cùng bọn hắn gặp qua.
Trên Linh Châu mà Cổ Linh Nhi ở, thường xuyên có sư huynh đệ si tâm chờ đợi, chỉ vì xa xa nhìn nàng một lần, hoặc là giả vờ đi ngang qua, cùng với nàng chào hỏi, nhìn nàng đối với mình nhoẻn miệng cười, cũng đã vừa lòng thỏa ý.
Chưởng giáo Lý Nguyên Vọng đã từng cố ý để Cổ Linh Nhi tìm kiếm một người trong tông, kết làm bạn lữ, nhưng mà cuối cùng việc này lại thất bại, có đồn đãi nói bây giờ Cổ Linh Nhi chỉ một lòng muốn tu hành, leo lên cảnh giới Võ Đạo cao hơn, cho nên đối với chuyện bạn lữ cũng không cân nhắc.
Việc này cũng khiến cho đông đảo sư huynh đệ có hi vọng lớn lao.
Mà bây giờ, vị sư muội bị không ít các sư huynh coi là người mà mình phải bảo vệ cả đời, lại bị Dương Khai bắt đi, lại thêm tên họ Dương này từng đối với Cố sư muội bội tình bạc nghĩa, đám người sao có thể yên tâm?
Không ít sư huynh đệ đều sắp điên rồi, vội vàng tìm kiếm bóng dáng Dương Khai, e sợ cho Cổ Linh Nhi cùng hắn đơn độc ở chung sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn ghê gớm gì.
Nhưng Dương Khai xuất quỷ nhập thần, mặc dù bọn hắn muốn tìm
kiếm cũng tìm không thấy nửa điểm manh mối.
Trên một tòa Linh Châu nho nhỏ, Dương Khai lẳng lặng nhìn qua Cổ Linh Nhi, chau mày, lộ vẻ khó xử.
Cổ Linh Nhi cu ̃ng đang quan sát Dương Khai, mặc dù trong khoảng thời gian này bởi vì Dương Khai đến mà toàn bộ Lang Gia đều trở nên huyên náo náo nhiệt, nhưng đây là lần đầu Cổ Linh Nhi nhìn thấy hắn.
Vừa nhìn, nàng cũng không thấy có gì đặc biệt, mặc dù hắn có dáng vẻ không tầm thường, khí độ bất phàm, nhưng Khai Thiên cảnh có dáng vẻ khí độ như vậy rất nhiều, nàng thực sự nhìn không ra ,hắn có điểm nào không tầm thường, mà khiến nhiều sư huynh đệ như vậy đều gãy kích trầm sa.
Nhưng cùng với miêu tả của các sư huynh đệ khác biệt, giờ phút này Dương Khai lộ vẻ xoắn xuýt, giống như có chút khó mà quyết đoán, xem kỹ nàng, cũng không mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Cổ Linh Nhi mở miệng trước: "Ta có tuổi tác lớn hơn ngươi, thời gian tu hành cũng so với ngươi lâu hơn, gọi ngươi là sư đệ được chứ?"
Thanh âm của nàng yếu đuối như nước, rất dễ dàng kích phát ý muốn bảo hộ của nam nhân.
"Ừm, không sao không sao!" Dương Khai khoát khoát tay, nếu thật là tính toán ra, thì toàn bộ lục phẩm Lang Gia đều là sư huynh sư tỷ của hắn, ngoại trừ Cố Phán.
"Dương sư đệ muốn đối với ta làm gì đây?" Cổ Linh Nhi ngoẹo đầu, lộ vẻ thiên chân vô tà, con mắt cong thành hình trăng khuyết, nàng cũng không e ngại, mỉm cười nói: "Bán đan dược chữa thương của ngươi sao? Ta nghe nói mỗi một vị sư huynh đệ bị ngươi đánh bại, đều mua một viên."
Dương Khai gật đầu nói: "Đan được chữa thương khẳng định là muốn bán. . ."
"Vậy ta mua một viên?" Cổ Linh Nhi hướng hắn hơi chớp mắt to, "Giá một bộ tài nguyên lục phẩm đúng không?"
Dương Khai cười: " Các ngươi đều rất rõ ràng giá thị trường nha."
Cổ Linh Nhi hé miệng nói: "Nhiều sư huynh đệ như vậy đều mua, tin tức tự nhiên là sẽ truyền ra, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, Dương sư đệ, ngươi thấy đúng không?"
Dương Khai nhíu mày: "Sư tỷ đang ám chỉ điều gì?"
Cổ Linh Nhi lắc đầu nói: "Không phải, ta chỉ là thuận miệng nói." Nàng ngừng một chút, rồi nói tiếp: "Sư đệ, ta muốn mua một viên đan dược chữa thương, dù sao ta cũng không phải là đối thủ của
ngươi, bị loại như vậy cũng được."
Nhưng nàng không nghĩ tới, Dương Khai thế mà lắc đầu. Cổ Linh Nhi không hiểu: "Sư đệ có ý gì?"
Đây là dự định buông tha cho mình sao? Cũng không phải là không có khả năng, Cổ Linh Nhi cũng biết mình xinh đẹp như thế nào trong mắt nam nhân, nếu bởi vì nguyên nhân này mà Dương Khai buông tha cho nàng thì cũng nói thông.
Nàng đang muốn nói cám ơn,thì lại nghe Dương Khai nói: "Sư tỷ còn chưa bị thương, không cần đến đan dược chữa thương."
Đây quả nhiên là muốn buông tha cho mình a. . .
Cổ Linh Nhi mỉm cười, mặc dù nàng cũng biết có đôi khi mị lực đáng chết không chỗ để yên của mình không phải vật gì tốt, nhưng nếu vì vậy mà tiết kiệm được một bộ tài nguyên lục phẩm, thì cũng là một chuyện tốt.
Dương Khai đã nắm chặt nắm đấm, bóp vang lốp bốp: "Nếu ta đem sư tỷ đánh bị thương, vậy thì ngươi sẽ cần đan dược chữa thương!"
Cổ Linh Nhi: ". . . !"
Ngươi còn là người sao? Ngươi là yêu ma a?
"Sư đệ đang nói đùa sao?" Nụ cười trên mặt Cổ Linh Nhi có chút
cứng ngắc.
Dương Khai lắc đầu, vừa đi lại gần nàng vừa nghiêm mặt nói: " Từ trước đến nay, ta đều làm ăn công bằng, tới tới tới, sư tỷ kiên nhẫn một chút, ta cam đoan không đánh mặt ngươi!"
Cổ Linh Nhi lập tức tái nhợt cả mặt, thân hình lảo đảo lui lại.
Bỗng nhiên Dương Khai lại dừng lại, xoắn xuýt vạn phần: "Nhưng là đánh nữ nhân luôn luôn không tốt a. . . Ai, ta quả nhiên là quét rác sợ tổn thương sâu kiến, lo lắng thiêu thân sa vào lửa!"
Hắn ngửa đầu thở dài, lộ vẻ trách trời thương dân.
Cổ Linh Nhi nhẹ nhàng thở ra , nói: "Sư đệ, không cần tự trách như vậy, ta mua một viên đan dược chữa thương là được."
Dương Khai bỗng nhiên nhìn nàng: " Hay là sư tỷ tự mình ra tay đi, ta sợ nếu là ta ra tay, không nắm chắc được sức lực, thật sự đem sư tỷ đánh thành trọng thương thì sẽ không tốt."