Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4772: Khí Thế Như Hồng



Vừa rồi bốn người ra tay quả quyết như vậy, cũng là bởi vì Dương Khai từng lấy một địch bốn, rồi hoàn toàn tiêu diệt đối phương. 

Theo đạo lý mà nói, vừa rồi Dương Khai hoàn toàn có thể ra tay toàn lực, đem toàn bộ bọn hắn đào thải. 

Hết lần này tới lần khác ,hắn không làm như vậy, ngược lại chỉ bắt Đinh sư đệ rồi rời đi! Một người vui mừng nói: "Chẳng lẽ hắn đã suy yếu rồi!" 

Một người khác nghe vậy gật đầu: "Có loại khả năng này!" 

Trận thí luyện này đã bắt đầu được nửa tháng, mà trải qua thời gian dài như vậy, Dương Khai vẫn luôn tác chiến lẻ loi một mình, mặc dù hắn có thực lực mạnh hơn, nội tình của tiểu thế giới lại hùng hồn, nhưng phải tiêu hao trong thời gian dài như vậy, thì thực lực của hắn nhất định đã suy yếu xuống. 

Có lẽ hôm nay, hắn đã không thể lấy một địch bốn! 

"Chúng ta phải lập tức truyền tin tức này ra ngoài!" Người lên tiếng lúc trước phấn trấn nói, cho tới nay, trong trận thí luyện này bọn hắn đều cảm thấy tuyệt vọng không gì sánh được, mặc dù Khai Thiên Lang Gia có người đông thế mạnh, nhưng Dương Khai tinh thông Không Gian Pháp Tắc, có thể đánh có thể trốn, thỉnh thoảng lại đột nhiên 

tinh Gian thể đột đánh lén, bắt người liền đi, khiến bọn hắn khó lòng phòng bị. 

Nhưng mà bây giờ, cục diện tuyệt vọng này rốt cục có một tia hy vọng thắng lợi. 

Dương Khai. . . Cũng không phải làm bằng sắt, hắn cũng không thể bảo trì loại chiến lực kinh khủng kia trong thời gian dài! 

Mà việc này chính là do những sư huynh đệ bị đào thải kia dùng vô số tài nguyên cùng %

máu tươi đổi lấy, bọn hắn tuyệt đối sẽ không hi sinh lãng phí, thắng lợi cuối cùng rồi sẽ thuộc về Lang Gia! 

Rất nhanh, tin tức đã được truyền lại cho mỗi một vị Khai Thiên may mắn còn sót lại, trong lúc nhất thời, quần hùng xúc động! 

Trên thực tế bọn hắn phỏng đoán cũng không sai , mặc dù chỉ đối mặt với một đám địch nhân có thực lực không bằng mình, nhưng sau khi trải qua thời gian dài tranh đấu với cường độ cao thì lục phẩm bình thường tất nhiên là sẽ tiêu hao rất lớn, cuối cùng có khả năng kiệt lực mà bại. 

Mặc dù trong thời gian này có thể luyện hóa Khai Thiên Đan để khôi phục lực lượng, nhưng lại có thể khôi phục bao nhiêu? Khai Thiên Lang Gia sao có thể sẽ cho hắn thời gian khôi phục? 

Dương Khai không giống vậy, bây giờ hắn đã thiết thực cảm nhận được chỗ tốt của việc nuôi nhốt sinh linh trong Tiểu Thế Giới của mình. 

Bây giờ sinh linh từ trong Lê Hoa Động Thiên di chuyển đi vào, đã nhiều đến mấy ngàn vạn, vẫn luôn liên tục không ngừng cung cấp đại lượng thiên địa vĩ lực cho hắn, tăng lên nội tình Tiểu Thế Giới. 

Còn có số lớn Tiểu Thạch tộc, Tiểu Thạch tộc có tốc độ sinh sôi cực nhanh, mà lại ở số lượng ngang nhau, Tiểu Thạch tộc có thể cho Dương Khai chỗ tốt, thế nhưng là gấp 10 lần sinh linh bình thường! 

Lại thêm việc tốc độ chảy của thời gian trong Tiểu Thế Giới khoảng chừng nhanh gấp hai lần bên ngoài, cho nên mặc dù nửa tháng này không có một khắc nghỉ ngơi, vẫn 

hai lần bên ngoài, cho nên mặc dù nửa tháng này không có một khắc nghỉ ngơi, vẫn luôn không ngừng tranh đấu, Dương Khai cũng không có nửa điểm dấu hiệu mệt mỏi, việc nội tình của Tiểu Thế Giới vẫn luôn tăng trưởng dẫn tới tự thân tiêu hao không đáng giá nhắc tới. 

Loại cường độ tranh đấu này, Dương Khai có thể tiếp tục đến thiên hoang địa lão! 

Hắn không có lấy một địch bốn, toàn diệt tiểu đội của Đặng Trì, ngược lại chỉ bắt giữ một người rồi chạy, chủ yếu là do hắn cân nhă ́c đến người 

mặc hóa. 

Nếu trong đó có một vị Khai Thiên Lang Gia là người mặc hóa thì ở hoàn cảnh nhiều người phức tạp, hắn căn bản sẽ không cùng Dương Khai lộ ra cái gì. 

Chỉ có lúc đơn độc ở chung như lúc bắt giữ Cổ Linh Nhi, Dương Khai mới có thể điều tra đến một chút dấu vết để lại, thậm chí tìm hiểu ra đối phương có phải người mặc hóa hay không. 

Một lát sau, Đặng Trì đang ngồi xuống chữa thương , trơ mắt nhìn Dương Khai không ngừng đi đi về về, đem một vị rồi lại một vị sư đệ bắt đi! 

Mấy sư đệ kia đều sắp điên rồi, nếu Lý Nguyên Vọng không truyền xuống mệnh lệnh,thì bọn hắn còn có thể đào vong sang Linh Châu khác, nhưng mà cũng không biết vì sao, chưởng giáo thế mà lại truyền xuống mệnh lệnh ai về chỗ nấy, cho nên bọn hắn muốn trốn cũng chỉ có thể trốn trong phạm vi tòa Linh Châu này. 

Thậm chí, bọn hắn cũng không thể cầu viện những tiểu đội khác như trước đây. 

Bởi vì những tiểu đội khác cũng không thể chống lại mệnh lệnh ,rời khỏi tòa Linh Châu mà mình phụ trách đến đây cứu viện. 

Chưởng giáo rõ ràng là cho Dương Khai cơ hội đem từng đội đánh tan a! Không ai biết vì sao chưởng giáo làm như vậy , chỉ đoán chừng là do chưởng giáo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một chi tiểu đội có nhiều người như vậy mà đều không đánh lại được Dương Khai, lại hướng những tiểu đội khác cầu viện thì có chút mất mặt.

Sau khi Lý Nguyên Vọng truyền mệnh lệnh xuống, thế cục lại phát triển về phía có lợi Dương Khai. 

Chỉ có Dương Khai hiểu rõ dự định của Lý Nguyên Vọng, cũng đang cố gắng phối hợp với hắn. 

Chiến hỏa thiêu đốt trên từng tòa Linh Châu Lang Gia, chỗ Dương Khai đến, tiểu đội Khai Thiên cảnh trấn giữ trên Linh Châu kia liền bị hủy diệt, mỗi người bị Dương Khai bắt đi, đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng dù vậy, cũng không có một vị Khai Thiên nào của Lang Gia mở miệng nhận thua. 

Sau khi đội ngũ Đặng Trì đem tin tức truyền ra ngoài, sự phản kháng của bọn họ lại càng thêm kịch liệt, mỗi một người bị đào thải đều là cùng Dương Khai chiến đấu đến kiệt lực. 

Đương nhiên, kể từ đó, so với người bị đào thải lúc ban đầu, thì những người này bị đánh thảm hại hơn một chút. 

Nhưng mà bọn hắn lại vui vẻ chịu đựng, bản thân bị đào thải không phải là không có ý nghĩa, chỉ cần có thể tiêu hao lực lượng của Dương Khai, là có thể giúp các sư huynh đệ còn lại tranh thủ thêm một chút cơ hội. 

Bọn hắn đang mong đợi, có một người có thể đứng ra, đem Dương Khai đánh bại, lấy lại mặt mũi cho Lang Gia. 

Theo thời gian trôi qua ,phần chờ mong này lại từ từ biến thành tuyệt vọng một lần nữa. 

Mặc dù Khai Thiên cảnh bị đào thải sẽ không lại liên hệ với các sư huynh đệ đang tham dự thí luyện, thông báo tin tức gì, nhưng giữa lẫn nhau vẫn có thể giao lưu. 

Giờ này khắc này, rất nhiều Khai Thiên cảnh bị đào thải đang mượn nhờ lệnh bài thân phận của mình, điên cuồng nói chuyện phiếm. 

"Đạt được tin tức xác thật, nửa canh giờ trước, tiểu đội Chu sư tỷ bị tên họ Dương để mắt tới!"

mắt tới!" 

"Tình huống như thế nào?" 

"Đến nay đã có bốn người bị đào thải, bây giờ trong đội ngũ chỉ còn lại hai người Chu sư tỷ cùng Giả sư đệ!" 

"Chúc Chu sư tỷ cùng Giả sư đệ võ vận long xương, đem tên họ Dương kia đánh chết ở dưới lòng bàn tay!" 

"Khụ khụ. . . Ta cũng bị đào thải, chào chư vị sư huynh!" Giả sư đệ lập tức đưa tin nói. Đám người trầm mặc một lúc. 

Một lát sau mới có người truyền lại tin tức: "Chu sư tỷ dữ nhiều lành ít a!" 

Trước đó Chu sư tỷ đã bị Dương Khai đánh bại qua một lần, đó là tại trước khi thí luyện chính thức bắt đầu, cho nên mọi người đều biết Chu sư tỷ không phải là đối thủ của Dương Khai, bây giờ Dương Khai lôi cuốn mấy trăm trận thắng lợi, khí thế như hồng , Chu sư tỷ sao có thể là đối thủ? 

Tin tức bên này mới truyền lại xong, tin tức bên kia đã lại truyền tới: "Chu sư tỷ cũng bị đào thải!" 

"Thật nhanh! Tên họ Dương khỏe dữ vậy, vì sao ta cảm thấy lực lượng của hắn lấy mãi không hết dùng mãi không cạn , không phải sư tôn nói nhân lực cũng có lúc cạn kiệt sao? Chẳng lẽ sư tôn lừa ta!" 

"Chu sư tỷ? Chu sư tỷ có ở đây không?" 

"Cút! Không cần để ý ta, ta không muốn nói chuyện!" 

"Được rồi, Chu sư tỷ an tâm dưỡng thương, sư đệ quấy rầy." 

. . . 

Cùng lúc đó, trên tòa Linh Châu mà tiểu đội Chu sư tỷ trấn thủ, Chu sư tỷ đang còn uể oải ,Dương Khai đứng tại bên cạnh nàng, đưa mắt trông về phía xa. 

Bên khóe miệng Chu sư tỷ có từng tia máu tươi, nàng đang ho nhẹ , dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua Dương Khai.

tạp nhìn qua Dương Khai. 

Kỳ thật so với lần trước đánh bại nàng, thực lực của Dương Khai lúc này không có bao nhiêu biến hóa, nhưng Chu sư tỷ lại rõ ràng cảm giác được trên thân nam nhân này nhiều thêm một loại khí thế. 

Đó là khí thế bách chiến bách thắng, khí thế này nhìn không thấy sờ không được,nhưng Chu sư tỷ lại cảm thụ rõ rõ ràng ràng, đây là khí thế do Dương Khai chiến thắng mấy trăm Khai Thiên cảnh Lang Gia, từng bước một để dành tới, huy hoàng như đại nhật, loá mắt như ngôi sao. 

Chu sư tỷ không khỏi sinh ra một loại ảo giác, giống như lấy trạng thái này của Dương Khai, thì cho dù phải chiến đấu với một vị thất phẩm, hắn cũng có thể chiến thắng. 

Lang Gia có đông đảo Khai Thiên cảnh, nhân tài đông đúc, nhất là những lục phẩm xếp hạng phía trên , đặt ở bên ngoài người nào không phải ngôi sao chói mắt trên bầu trời. 

Nhưng mà so với người nam nhân trước mắt này, bọn họ đều ảm đạm phai mờ. Nàng chưa bao giờ thấy qua nam nhân như vậy. . . 

"Còn bao nhiêu người a?" Dương Khai bỗng nhiên mở miệng hỏi. 

Chu sư tỷ biết hắn đang hỏi cái gì, hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Chỉ còn lại tiểu đội của Nhạc Mãng đại sư huynh, nếu ngươi có thể thắng bọn họ ,thì trận thí luyện này sẽ kết thúc." 

Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu: "Nhạc Mãng cũng không tệ lắm." 

Hắn cũng cùng Nhạc Mãng chiến đấu qua, biết vị đại sư huynh này xác thực có thực lực không tầm thường. 

Chu sư tỷ nghe vậy không khỏi liếc mắt, cũng chỉ có Dương Khai mới co ́thể đánh giá Nhạc Mãng sư huynh nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nhưng mà nàng lại không có cách nào phản bác. 

"Ngươi có thể chiến đấu quanh minh chính đại một lần hay không, đừng làm những việc tà môn ma đạo kia!" Chu sư tỷ có chút tức giận nói.

việc tà môn ma đạo kia!" Chu sư tỷ có chút tức giận nói. 

Dương Khai bật cười: " Một chi đội ngũ của các ngươi ít thì năm sáu người, nhiều thì 7~8 người tụ tập cùng một chỗ, đồng phẩm giai tu vi, ngươi bảo ta phải chiến đấu quang minh chính đại như thế nào? Ta dựa vào bản lĩnh của mình bắt người, sao lại là oai môn tà đạo rồi." 

Chu sư tỷ đỏ cả mặt, không phản bác được. 

Từ trình độ nào đó mà nói, Dương Khai chiến thắng mỗi một đối thủ, đều là đường đường chính chính đánh thắng, không có nửa điểm loè loẹt, Chu sư tỷ đã tự mình nghiệm chứng qua điểm này. 

Nhưng mà để Chu sư tỷ có chút không phục là, nàng chưa kịp phát huy ra toàn bộ thực lực đã bị Dương Khai đánh bại! 

Không có phát huy ra toàn bộ thực lực, chẳng khác nào là không có cách nào phát huy, chiến đấu kết thúc quá nhanh! 

Nói cách khác, thực lực giữa lẫn nhau cách biệt quá lớn, mặc dù Chu sư tỷ không phục cũng không thể không thừa nhận điểm này. 

"Tốt, trận thí luyện này cũng nên kết thúc! Sư tỷ chữa thương cho tốt, ta đi trước một bước!" Dương Khai nói xong, bước ra phía trước một bước, thân hình cấp tốc làm nhạt. 

Chu sư tỷ quay đầu hướng Vô Hoa Linh Châu mà tiểu đội Nhạc Mãng sư huynh trấn thủ nhìn lại,kết cục của trận chiến này đến cùng là Lang Gia miễn cưỡng bảo vệ mặt mũi, hay là Dương Khai tiếu ngạo quần hùng, thì không ai biết. 

Nhưng là rất nhiều Khai Thiên Lang Gia đang cấp tốc dùng lệnh bài thân phận truyền lại tin tức. 

"Nhanh nhanh nhanh, Dương Khai đã đi về phía Vô Hoa Linh Châu, đây là trận chiến cuối cùng, chúng ta cũng đi nhìn xem, đi cổ vũ cho đại sư huynh!" 

"Nhạc Mãng sư huynh tất thắng, Lang Gia tất thắng!" 

. . .

Đọc bản dịch Vũ Luyện Điên Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com.

. . . 

Thế giới vĩ lực phun trào, từng bóng người phóng lên tận trời, cùng nhau lao tới Vô Hoa Linh Châu, nguyên bản bọn hắn đều đang chữa thương,nhưng bây giờ đã là trận chiến cuối cùng, bọn hắn tự nhiên là không muốn bỏ lỡ, nhao nhao khởi hành. 

Lúc Dương Khai đuổi tới Vô Hoa Linh Châu, trên bầu trời nơi đây đã hội tụ mấy trăm vị Khai Thiên cảnh, phần lớn những người này đều có thương thế chưa lành, rất nhiều người vẫn còn sưng mặt sưng mũi, nhìn cực kỳ buồn cười.