Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4777: Cổ Linh Nhi Mời



Một trận thí luyện cấp độ Khai Thiên Cảnh của Lang Gia diễn ra 

oanh oanh liệt liệt, mặc dù kết thúc cuối cùng không hoàn mỹ lắm, nhưng cuối cùng còn có thể để cho người ta tiếp nhận. 

Mà trong lần thí luyện này, Dương Khai thế nhưng là hiển lộ tài năng, hắn làm thí luyện mục tiêu, hầu như đem toàn bộ lục phẩm Khai Thiên Lang Gia đều đánh mấy lần! 

Cứ việc tại trong thí luyện, tất cả lục phẩm Khai Thiên Lang Gia đều đối với Dương Khai hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng là thực lực cường đại của Dương Khai đã khiến cho rất nhiều người kính nể. 

Lang Gia có nội tình của Lang Gia, các đệ tử cũng không phải người thua không trả tiền, lần này thua, lại thêm cố gắng, lần tiếp theo thắng trở về là được, trên con đường Võ Đạo vốn là nên như vậy, biết hổ thẹn rồi dũng mãnh tiến lên. 

Cho nên sau khi thí luyện kết thúc, Dương Khai đã nhận được rất 

nhiều thiệp mời. 

Rất nhiều lục phẩm Lang Gia nhao nhao mời hắn tiến về động phủ của mình làm khách, giao lưu tâm đắc tu hành. 

Đây cũng là chuyện rất thường gặp, trên con đươ ̀ng tu hành của võ giả, đóng cửa làm xe thì rất dễ dàng đi đường quanh co, có đôi khi ở trong quá trình giao lưu ,võ giả có thể lóe lên linh quang, có chỗ đốn ngộ. 

Những thiệp mời này ít nhất cũng có mấy chục tấm, nhao nhao được đưa đến nơi ở của Cố Phán. 

Nhuyên bản Dương Khai còn có chút phát sầu, hắn nên như làm như thế nào mới có thể tiếp xúc với những người mặc hóa kia một cách tự nhiên, bây giờ những thiệp mời này thật đúng là đưa tới gối đầu lúc ngủ gật. 

Những Khai Thiên Lang Gia mời hắn thì tự nhiên là cũng mời luôn bạn tốt của mình, mọi người cùng nhau giao lưu mới thật sự là giao lưu, cho nên trong thời gian nửa tháng sau đó, Dương Khai bận bịu không nghỉ, mỗi ngày hắn đều bôn tẩu tại trên tất cả Linh Châu lớn nhỏ của Lang Gia, tiến về động phủ của những Khai Thiên Lang Gia mời hắn, một ngày một bữa tiệc nhỏ, ba ngày một bữa tiệc 

lớn.

Lúc ít người, thì ba năm người hội tụ một chỗ, lúc nhiều người,thì 8~10 hợp tụ một chỗ, hoặc mỗi người phát biểu ý kiến của mình, hoặc luận bàn thử tay nghề. 

Mọi người đều có thu hoạch không nhỏ. 

Dương Khai cũng thấy được nội tình cường đại của Khai Thiên Lang Gia. 

Trước đó ,lúc thí luyện, vì thăm dò ra thân phận của người mặc hóa, hắn đều là ra đòn mạnh, cho nên hầu như mỗi một vị Khai Thiên Lang Gia cùng hắn đối mặt, cũng sẽ bị hắn đánh bại trong thời gian cực ngắn. 

Nhưng việc này cũng không hề nói lên Khai Thiên Lang Gia đều là gối thêu hoa, Lang Gia là một trong 72 phúc địa, truyền thừa vô số năm, sừng sững ở 3000 thế giới mà không ngã, nếu các đệ tử thật là một đám gối thêu hoa thì Lang Gia cũng không làm được như vậy. 

Cùng tu vi cùng nội tình,nhưng Dương Khai rõ ràng cảm giác được nếu so với Khai Thiên cảnh bên ngoài thì Khai Thiên Lang Gia lớn mạnh hơn một chút, đem người như Mao Triết ném vào Lang Gia, thì tại trong cảnh giới lục phẩm, hắn chưa hẳn có thể xếp vào tốp một trăm. 

Rất nhiều bí thuật Lang Gia để hắn mở rộng tầm mắt, một chút bí

pháp tu hành càng là làm cho hắn được lợi rất nhiều. Mỗi một ngày Dương Khai đều là cao hứng mà đi, cao hứng mà về. 

Sau nửa tháng như vậy ,sáng sớm, Dương Khai cầm một tấm thiệp mời cổ hương cổ sắc, kiểu chữ trên thiệp mời kia rất xinh đẹp, vừa nhìn là biết do một cô gái viết, mà lại trên thiệp mời còn có một cỗ thanh hương nhàn nhạt, rất là dễ ngửi. 

Kí tên sau cùng trên thiệp mời rõ ràng là ba chữ Cổ Linh Nhi! 

Thiệp mời này được Cổ Linh Nhi đưa đến mấy ngày trước đó, mời hắn đi tham gia tụ hội vào hôm nay! 

Sẽ có phát hiện cùng thu hoạch gì hay không? Dương Khai không biết, nhưng từ nơi sâu xa, hắn cảm giác chính mình cách người mặc hóa hạch tâm đã không xa! 

Mà chỉ cần có thể tìm tới người mặc hóa hạch tâm, thì hắn sẽ có cơ hội tìm hiểu nguồn gốc của Mặc tộc đang ẩn tàng. 

Tiếng xé gió truyền đến, hình như có người từ bên ngoài bay tới, rơi vào trước phòng, ngay sau đó thanh âm ôn nhu của Cổ Linh Nhi kia vang lên: "Dương sư đệ!" 

Dương Khai thu thiệp mời, đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Cổ Linh Nhi đứng ở bên ngoài, bốn mắt nhìn nhau, Cổ Linh Nhi mỉm cười, chỉ một thoáng, đất trời đều ảm đạm phai mờ.

Dương Khai kinh ngạc nói: "Sao Cổ sư tỷ lại đích thân đến đây? Ta đang muốn đi qua đâu." 

Cổ Linh Nhi hé miệng cười nói: "Sư đệ không phải chưa quen thuộc Lang Gia sao, nghe nói mấy ngày trước đây ngươi đi tụ hội ở chỗ Vương sư đệ, còn đi lầm đường, kết quả bọn hắn đợi hơn nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của ngươi." 

"Ha ha ha. . ." Dương Khai tràn đầy xấu hổ: "Ngoài ý muốn ngoài ý muốn, thật sự là Lang Gia có số lượng Linh Châu quá nhiều, trong thời gian ngắn ta không nhớ rõ." 

Cổ Linh Nhi thâm ý sâu sắc nói: "Sợ là Cố sư muội đi Ngũ Quang giới lịch luyện, sư đệ có chút nhớ nhung,cho nên không tập trung a?" 

Sau khi thí luyện kết thúc, Cố Phán đã bị Lý Nguyên Vọng truyền lệnh, tiến về Ngũ Quang giới lịch luyện, cho nên trong khoảng thời gian gần đây, Dương Khai vẫn luôn là một thân một mình ở lại trên Linh Châu của Cố Phán. 

Lý Nguyên Vọng làm như thế, hiển nhiên là cũng cân nhắc đến sự an toàn của Cố Phán. Ngũ Quang giới có một vị Thái Thượng trưởng lão trấn giữ, coi như Lang Gia nổi lên sóng gió gì thì cũng không lan được đến nơi đó. 

"Sư tỷ nói đùa." Dương Khai nghiêm mặt nói: "Ta cùng Cố sư muội

thật sự là không có gì." 

Cổ Linh Nhi che miệng nói: " Ngươi cùng những sư huynh đệ khác nói lời này, xem bọn hắn là tin hay là không tin!" 

Dương Khai đau răng, toàn bộ Lang Gia đều nhận định hắn cùng Cố Phán có quan hệ không trong sáng, hắn thật sự là không có cách nào giải thích. 

Đến cùng là nơi nào có vấn đề đâu? Dương Khai nghĩ mãi mà không ra hiểu lầm lúc ban đầu là từ nơi nào truyền tới. 

Chẳng qua hắn cũng lười xoắn xuýt, cây ngay không sợ chết đứng mà. 

"Sư tỷ, chúng ta đi thôi?" Dương Khai nói một tiếng. 

Cổ Linh Nhi gật đầu nói: " Xin mời sư đệ đi theo ta." Nói xong, nàng đi trước dẫn đường . 

Dương Khai lóe lên thân hình, đứng ở bên cạnh nàng, cùng nàng sánh vai tiến lên, hai người đều bay từ từ, vừa đi vừa thuận miệng trò chuyện, thanh âm Cổ Linh Nhi ôn nhu như nước, nghe cực kỳ uyển chuyển, hàm xúc, thư thái. 

Dương Khai thở dài trong lòng, người như vậy lại là người mặc hóa, không thể không nói tạo hóa trêu ngươi.

Trước đó ,hắn cũng hỏi qua Lý Nguyên Vọng, sau khi một người bị lực lượng của mặc ăn mòn, thì người đó còn có hi vọng trở lại bình thường hay không, Lý Nguyên Vọng chỉ trả lời ba chữ không có khả năng. 

Nói cách khác, một khi bị mặc hóa, vậy thì sẽ triệt để là địch nhân! Mặc kệ vẻ bề ngoài nhìn cùng người bình thường không khác , nhưng người mặc hóa thủy chung là người mặc hóa. 

Ngẫm lại cũng thế, căn nguyên của việc bị mặc hóa là tiểu thế giới của võ giả bị lực lượng của mặc ăn mòn, Dương Khai cũng nghĩ không ra có biện pháp nào, có thể gột rửa sạch sẽ lực lượng của mặc trong tiểu thế giới. 

Lực lượng kia thật sự là quá mức quỷ dị. 

Lúc gần tới nơi, Cổ Linh Nhi bỗng nhiên mở miệng nói: "Sư đệ, đợi chút nữa có một vị khách nhân trọng yếu, sư đệ không cần thiết thất lễ!" 

Lúc nói câu nói này, sắc mặt của nàng ngưng trọng dị thường, rõ ràng là cùng lúc ôn nhu bình thường giống như hai người. 

Bề ngoài Dương Khai vẫn thản nhiên như thường, nhưng ở sâu trong nội tâm lại là chờ mong phấn chấn. 

Cuối cùng cũng muốn lộ ra chân ngựa sao? Hắn mở miệng trả lời:

"Sư tỷ yên tâm, ta sẽ chú ý!" 

Tại trong đám người mặc hóa của Lang Gia, hắn đã bị nhận định là đồng bạn, tiếp xúc cùng những người như Cổ Linh Nhi ,Tông Ngọc Tuyền, cũng không cần lo lắng bị bại lộ, nhưng nếu lát nữa hắn gặp phải người khách nhân trọng yếu kia, thì hắn nên ứng đối như thế nào? 

Vị khách nhân kia đến cùng là thuần chính Mặc tộc, hay là người mặc hóa? 

Một tòa Linh Châu ở xa xa khắc sâu vào tầm mắt, nó không tính quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, tại toàn bộ Lang Gia, Linh Châu dạng này không có 1000 cũng có 800. 

Trên Linh Châu có một tòa đại điện, cực kỳ dễ thấy. 

Cổ Linh Nhi dẫn Dương Khai bay về hướng Linh Châu kia, cười nói: "Đây là chỗ ở của ta." 

Dương Khai gật gật đầu: "Đúng là nơi sơn thanh thuỷ tú, trách không được có thể nuôi dưỡng ra một người xinh đẹp như sư tỷ." 

Cổ Linh Nhi thâm ý sâu sắc nhìn hắn một cái, mỉm cười, phất tay, mở ra cấm chế đại trận ngăn cách trong ngoài của Linh Châu. 

Cổ Linh Nhi dẫn đầu bước về phía cung điện kia, Dương Khai đi theo sát phía sau.

Một lát sau, hai người vào trong đại điện, rẽ trái lách phải một phen, đi tới trong một sân nhỏ. 

Trong sân nhỏ kia, đã có bốn người đang đợi. 

Trước đó Dương Khai đã nói cho Lý Nguyên Vọng về danh sách bốn người, theo thứ tự là Cổ Linh Nhi, Thường An Nghĩa, Lương Khâu Hoành, Giang Ngạn. 

Bốn người này cũng đều đã nói với hắn câu Mặc tướng vĩnh hằng trong lúc thí luyện, bị hắn nhận định là người mặc hóa. 

Đọc bản dịch Vũ Luyện Điên Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com.

Bây giờ trong mấy người đó, ngoại trừ Giang Ngạn đi Tinh Giới, thì hai người khác đều ở đây, Tông Ngọc Tuyền cũng ở, một người khác lại không nằm trong danh sách mà Dương Khai cung cấp. 

Nhưng Dương Khai thấy người này rất quen mắt, có thể xác định là, hắn đã gặp qua người này trong thí luyện, chẳng qua hắn không biết tên đối phương. 

Xem ra danh sách mà hắn thăm dò trong lúc thí luyện, vẫn là có cá lọt lưới a! 

Lúc Cổ Linh Nhi cùng Dương Khai đến, bốn người cùng nhau trông lại. 

Dương Khai thản nhiên như thường, tiến lên chào: "Dương Khai gặp qua chư vị sư huynh!"

Tông Ngọc Tuyền cười ha ha nói: "Sư đệ khách khí, trong trận thí luyện vừa rồi, Dương sư đệ thế nhưng là hiển lộ tài năng, chúng ta đều rất bội phục." 

Dương Khai hơi có chút lúng túng nói: "Chư vị sư huynh không trách ta ra tay quá nặng liền tốt!" 

Nhũng người ở đây, đều là bị hắn hung hăng đánh qua, ép mua ép bán đan dược chữa thương qua, ngay cả Tông Ngọc Tuyền cũng không ngoại lệ. 

Thường An Nghĩa nói: "Lúc thí luyện là tình thế bất đắc dĩ, chúng ta đương nhiên sẽ không trách tội ngươi." 

"Vậy là tốt rồi!" 

Cổ Linh Nhi mở miệng nói: "Dương sư đệ, ngươi cũng đã quen biết Tông sư huynh, Thường sư huynh, Lương sư huynh , vị này là Cung Văn Sơn sư huynh, ngươi hẳn là gặp qua tại trong thí luyện." 

Dương Khai gật gật đầu: "Tự nhiên! Chỉ là ta chưa từng nghĩ tới, Cung sư huynh cũng là người trong thế hệ chúng ta." 

Cung Văn Sơn cười cười nói: "Ta chưa từng chủ động lộ ra, Dương sư đệ tự nhiên là không biết, ngược lại là ngày đầu tiên mà Dương sư đệ đến Lang Gia, chúng ta đều đã biết." 

Tông Ngọc Tuyền nói: "Chỉ cần trong mặc đồ chúng ta có thêm

những người cường đại như Dương sư đệ thì tương lai tất cả đều là có thể a!" 

Mặc đồ. . . 

Dương Khai đem hai chữ này ghi tạc trong lòng, hắn cùng bọn người Lý Nguyên Vọng đều là xưng hô bọn họ là người mặc hóa, mà những người mặc hóa này lại tự xưng là mặc đồ. 

"Sư huynh quá khen!" Dương Khai khiêm tốn nói: "Nếu không có Thạch Chính trưởng lão chỉ cho con đường sáng, thì chỉ sợ bây giờ sư đệ vẫn như cũ đang lạc đường chìm nổi, không cách nào tự kềm chế, việc này còn muốn đa tạ Thạch Chính trưởng lão!" 

Nói xong, hắn nghiêm túc, dùng một tay đỡ ngực, trầm giọng nói: "Mặc tướng vĩnh hằng!" 

Mấy người sửng sốt một chút, rất nhanh cũng cùng nhau nói theo: "Mặc tướng vĩnh hằng!" 

Dương Khai phát hiện câu nói này giống như đối với mặc đồ có lực lượng không cách nào kháng cự, chỉ cần nói ra câu nói này ở ngay trước mặt bọn họ, thì bọn họ tất nhiên sẽ đáp lại. 

Cũng không biết trong chiến đấu làm như vậy thì có hiệu quả gì hay không. 

Chẳng qua Dương Khai đoán chừng là rất không có khả năng, bởi vì

mặc dù mặc đồ bị mặc hóa, nhưng kỳ thật tư duy của bọn họ cùng người bình thường không khác nhau, chỉ là ở sâu trong nội tâm bọn họ đã biến thành một người khác, người kia, duy mặc chí thượng! 

Đây mới là nguy hại lớn nhất của lực lượng mặc, nó có thể làm cho một người kiên định loại tín niệm này, đồng thời vì thế mà bỏ ra hết thảy, bất cứ chuyện gì khác đều không thể quan trọng bằng Mặc tướng.