"Tất cả đều ngồi xuống đi." Thân là chủ nhân nơi đây, Cổ Linh Nhi nói một tiếng.
Đám người vây quanh một tấm bàn đá ngồi xuống, trên bàn đã dọn lên rượu linh quả, đám người cần thì tự rót.
Dương Khai vốn cho rằng những mặc đồ này tụ tập ở đây, chắc chắn là đang thương nghị một chuyện nào đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng mà sự thật chứng minh cũng không phải là như vậy.
Mấy người kia tụ tập cùng một chỗ, lại cũng giống như những cuộc tụ hội mà Dương Khai tham gia trước đó, chỉ trao đổi những vấn đề liên quan tới tu hành, ngẫu nhiên kể một ít kỳ văn dật sự, cảnh tượng hòa hợp đến cực điểm.
Dương Khai không khỏi nổi lên một loại cảm giác cực kỳ cổ quái, nếu không phải hắn biết mấy người kia đều là mặc đồ, thì e là cho dù
thấy tận mắt, hắn cũng khó có thể hoài nghi điều gì.
Bọn hắn cùng người thường thật sự là không có nửa điểm khác nhau.
Hai người Tông Ngọc Tuyền cùng Thường An Nghĩa đang biện luận về thủ pháp thi triển một loại bí thuật của Lang Gia, lẫn nhau đều có quan điểm, Cổ Linh Nhi bỗng nhiên xích lại gần Dương Khai thấp giọng nói: "Dương sư đệ, ngươi mới trở thành mặc đồ không bao lâu, có chỗ nào cảm thấy không thích ứng không?"
Nàng vốn là ngồi tại bên cạnh Dương Khai, bây giờ chủ động dán đến, trong lúc nhất thời thổ khí như lan, trạng thái cũng là thân mật không gì sánh được.
Hai người Cung Văn Sơn cùng Lương Khâu Hoành hướng bên này nhìn lại, đều là mỉm cười, trong lòng biết biểu hiện của Dương Khai trong trận thí luyện vừa rồi để Cổ Linh Nhi coi trọng.
Nàng sợ là muốn cùng Cố Phán hoành đao đoạt ái a.
Qua nhiều năm như vậy ,Cổ Linh Nhi vẫn chưa từng lựa chọn bạn lữ cho mình, một là tầm mắt nàng không thấp, trong đám Khai Thiên cảnh đồng phẩm giai, có rất ít người có thể vào pháp nhãn của nàng, thứ hai cũng là bởi vì thân phận mặc đồ của nàng. Nếu là nàng thật sự yêu phải một người thì, rất có thể sẽ lộ ra thân phận.
Dương Khai không giống với những người khác, thực lực của hắn có thể nói là có một không hai trong cảnh giới lục phẩm Khai Thiên, mà lại bản thân hắn chính là mặc đồ, Cổ Linh Nhi căn bản là không cần lo lắng điều gì.
Con đường tu hành rất buồn tẻ, Khai Thiên cảnh lại có tuổi thọ rất dài, nếu có người mình thích làm bạn, thì cũng là một chuyện tốt.
Dương Khai ngửi mùi thơm cơ thể của nàng, thản nhiên gật đầu nói: "Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo chư vị."
Thường An Nghĩa cùng Tông Ngọc Tuyền đều ngừng tranh luận, quay đầu nhìn hắn.
Cổ Linh Nhi khẽ cười duyên: "Dương sư đệ có chuyện gì thì cứ mở miệng nói ra, mặc đồ chúng ta vốn là một nhà, đương nhiên là sẽ không giấu diếm điều gì."
Dương Khai nói: " Tiểu thế giới của mặc đồ chúng ta được mặc chi điểm hóa, đối với việc tu hành sau này có ảnh hưởng gì không?"
Đám người đều nhìn nhau một chút, Tông Ngọc Tuyền cười nói: " Nguyên lai Dương sư đệ đang lo lắng việc này, ừm, nếu nói ảnh hưởng thì khẳng định là có, chẳng qua. . . Là phương diện tốt!"
"Ồ?" Dương Khai kinh ngạc: "Còn xin Tông sư huynh chỉ giáo!" Tông Ngọc Tuyền nghiêm túc nói: "Mặc chi lực, huyền diệu vô song,
chỗ tốt lớn nhất chính là tại phương diện tấn thăng. Trước đó ,Nhạc Mãng sư huynh có cảm ngộ rõ ràng, muốn tấn thăng thất phẩm, Dương sư đệ hẳn là thấy được."
Dương Khai gật gật đầu.
Tông Ngọc Tuyền nói tiếp: " Mặc dù Nhạc Mãng sư huynh đã cảm ngộ đến thời cơ tấn thăng, nhưng muốn thành công tấn thăng cũng không phải là chuyện dễ dàng, lục phẩm tấn thăng thất phẩm chính là một cánh cửa, bước qua được thì trời cao biển rộng, không vượt qua nổi thì kết cục tốt nhất chính là cả một đời đều dừng lại ở lục phẩm, nếu là không may mắn thì rất có thể sẽ dẫn đến tiểu thế giới rung chuyển, rơi xuống phẩm giai thậm chí vẫn lạc. Nhưng mà mặc đồ chúng ta không cần sầu lo những việc này, tiểu thế giới của chúng ta được mặc chi lực che chở, nếu tấn thăng thất phẩm thì tuyệt đối là không nửa điểm nỗi lo về sau."
Dương Khai kinh ngạc đến cực điểm: "Mặc chi lực thần diệu như vậy!"
Nếu thật là như vậy, thì mặc chi lực quả thật là có chút không tầm thường.
Cổ Linh Nhi cười cười nói: "Đây chỉ vẻn vẹn là một phương diện mà thôi, chỗ tốt lớn nhất chính là mặc đồ chúng ta đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích tấn thăng của Khai Thiên cảnh !"
"Chỉ giáo cho?" Dương Khai khiêm tốn thỉnh giáo.
Tông Ngọc Tuyền giải thích nói: "Ta nghe nói ,Dương sư đệ tấn thăng thẳng lên ngũ phẩm Khai Thiên?"
Dương Khai gật gật đầu.
Tông Ngọc Tuyền đưa tay chỉ một vòng: "Không dối gạt sư đệ, chúng ta đều là như vậy, theo đạo lý mà nói, mặc dù ngày sau người tấn thăng thẳng lên ngũ phẩm có tài nguyên tu hành dư dả, nhưng cực hạn cũng chỉ là thất phẩm mà thôi, nhưng mà đây chỉ là đối với những Khai Thiên cảnh khác , còn mặc đồ chúng ta. . . Ha ha."
Dương Khai lập tức lộ vẻ phấn chấn, hô hấp đều có chút hỗn loạn: " Ngụ ý của Tông sư huynh là mặc đồ chúng ta không nhận khốn nhiễu cực hạn này?"
Tông Ngọc Tuyền khẽ gật đầu: "Đúng là như thế, chỉ cần chúng ta vẫn luôn cố gắng tu hành, chỉ cần chúng ta không vẫn lạc ở nửa đường, thì chúng ta cũng có thể chạm đến cửu phẩm chí cao!"
"Việc này là thật chứ?" Dương Khai gấp rút hỏi, trong thần thái phấn chấn kia xen lẫn không dám tin, còn có chút lo được lo mất.
Tông Ngọc Tuyền nghiêm mặt gật đầu: "Thật!"
"Tông sư huynh gặp qua sao?"
Tông Ngọc Tuyền xấu hổ cười một tiếng: "Ta tự nhiên là chưa thấy qua, cửu phẩm chí cao là nhân vật bực nào, những tôm nhỏ cá con như chúng ta sao có thể muốn gặp là được, nhưng việc này đúng là thật."
Hắn cũng không bỏ ra nổi chứng cớ gì, nhưng đối với chuyện này lại là tin tưởng không nghi ngờ. Dương Khai biết đây là những thất phẩm mặc đồ như Thạch Chính nói cho bọn hắn.
Dương Khai cũng không thể nào phán đoán việc này đến cùng là thật hay là giả, nhưng nếu là thật, vậy thì mặc chi lực cũng quá có lực hút. Đối với võ giả Khai Thiên cảnh mà nói, một trong những khốn nhiễu lớn nhất, chính là cực hạn của bản thân.
Thế Giới Quả có thể đánh vỡ cực hạn này, nhưng cũng chỉ có thể dùng một viên mà thôi, huống chi, Thế Giới Quả trân quý bực nào? Người bình thường sao có thể có được?
Nhưng nếu mặc chi lực có thể đánh vỡ thậm chí không nhìn cực hạn này,thì Dương Khai đơn giản là không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ phát sinh.
Chỉ cần có thể làm cho mình tiến thêm một bước!
Sẽ có người chủ động tìm kiếm mặc chi lực hay không? Tuyệt đối là có! Ai không muốn thực lực của mình càng cường đại?
Ai không muốn ngày sau mình cao cao tại thượng, không cần nhìn sắc mặt người khác.
Dương Khai chợt nhớ tới, cao tầng của các đại động thiên phúc địa đều có biết được chuyện Mặc tộc, sau khi tấn thăng Khai Thiên, đệ tử hạch tâm cũng sẽ bị các sư trưởng báo cho , nhưng trừ những người này ra, thì toàn bộ 3000 thế giới, thậm chí các đệ tử bình thường của động thiên phúc địa, cũng đều không nghe nói qua chuyện này.
Từ xưa đến nay, động thiên phúc địa vẫn luôn phong tỏa hết thảy tình báo liên quan tới mặc, chỉ lưu thông giới hạn ở cao tầng, dẫn đến những thượng phẩm Khai Thiên giấu kín ở Phá Toái Thiên thậm chí cũng không biết tại sao mình lại bị động thiên phúc địa để mắt tới.
Trước đó Dương Khai còn nghĩ không ra đây rốt cuộc là vì sao, nếu mặc chi lực quỷ dị như thế, thì càng nên làm cho tất cả mọi người đều biết, để đề phòng mới đúng.
Nhưng nếu như mặc chi lực có thể đánh phá cực hạn của Khai Thiên cảnh mà nói, Dương Khai ngược lại là có thể lý giải cách làm của động thiên phúc địa!
Bọn hắn sợ có người chịu không được sức hấp dấn của mặc chi lực. . .
Động thiên phúc địa là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Nghĩ đến đây, Dương Khai ngược lại là hơi tin tưởng mặc chi lực có thể đánh vỡ cực hạn của Khai Thiên cảnh.
"Thế nhưng là. . . sao lại có thể như vậy?" Dương Khai vẫn có chút không hiểu.
"Chúng ta sao có thể hiểu rõ được sự huyền diệu của mặc chi lực?" Tông Ngọc Tuyền cao thâm mạt trắc nói, đoán chừng chính hắn cũng không rõ ràng.
Dương Khai cúi đầu, tóc đen nồng đậm trên trán rũ xuống che lấp khuôn mặt, hắn bỗng nhiên phát ra tiếng cười ôi ôi.
Cổ Linh Nhi cả kinh nói: "Dương sư đệ ,ngươi bị làm sao vậy?"
"Ha ha ha ha ha!" Dương Khai chợt cười to lên, vẻ mặt tùy tiện: "Trời có mắt rô ̀i! Thật sự là trời có mắt rồi a!"
Mấy người đều nhìn nhau một chút, không rõ vì sao Dương Khai nổi điên.
Ngược lại là Cổ Linh Nhi có huệ chất lan tâm, suy nghĩ một chút, giải thích nói: " Trước kia Dương sư đệ là có thể tấn thăng thẳng lên thất phẩm, nhưng mấy nhà động thiên phúc địa lấy Vạn Ma Thiên cầm đầu kiêng kị hắn, chèn ép rất nhiều, ta nghe nói trong Phá Toái Thiên, tại dưới tình huống không thể làm gì ,Dương sư đệ buộc phải
tấn thăng ngũ phẩm Khai Thiên."
Gần trăm năm trước đó, chuyện này đã từng làm đến sôi sùng sục lên, rất nhiều đệ tử của động thiên phúc địa đều nghe nói qua.
Cổ Linh Nhi tìm hiểu qua tin tức của Dương Khai, tự nhiên là biết được chuyện này.
Trừ Phá Toái Thiên, Vô Ảnh Động Thiên, chuyện Dương Khai tấn thăng ngũ phẩm cũng không phải là bí mật gì, lúc ấy rất nhiều người tận mắt nhìn thấy.
Nghe Cổ Linh Nhi nói như vậy, mọi người đều hiểu rõ.
Nguyên bản có thể thẳng tấn thất phẩm, cuối cùng lại bị người khác ép tấn thăng ngũ phẩm, thấp hơn trọn vẹn hai phẩm tu vi, đây là chênh lệch to lớn cỡ nào! Chớ đừng nói chi là, cực hạn của thất phẩm là cửu phẩm, mà cực hạn của ngũ phẩm chỉ là thất phẩm.
Không có bất ngờ gì xảy ra, thì những năm này Dương Khai không thể nghi ngờ là rất biệt khuất, rất phẫn nộ.
Tương lai tốt đẹp của mình bị người khác phá hủy, thì ai cũng khó mà tiếp nhận.
Mà bây giờ, khi biết mặc chi lực thế mà có thể đánh phá loại cực hạn này, Dương Khai tự nhiên là sẽ sinh ra một loại cảm giác liễu ám hoa minh.
Đối với biểu hiện của hắn, đám người ít nhiều cũng có thể hiểu.
Tông Ngọc Tuyền vỗ vỗ bả vai Dương Khai, thấm thía nói: "Dương sư đệ, con đường phía trước còn rất dài, chúng ta đi từ từ sẽ đến, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, mặc đồ chúng ta có thể đứng tại đỉnh phong của 3000 thế giới, phía dưới mặc đồ, tất cả đều là chó săn!"
Dương Khai cắn răng gật gật đầu: "Lúc đó, ta chắc chắn đem mấy nhà động thiên phúc lấy Vạn Ma Thiên cầm đầu san thành bình địa, như vậy mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng ta!"
Tông Ngọc Tuyền há to mồm: "Sư đệ quả nhiên là có hùng tâm tráng chí!"
Dương Khai nói: "Nếu ta thật làm như vậy thì có vấn đề gì hay không a? Có thể hỏng việc của phía trên hay không?" Lúc nói chuyện , hắn đưa tay chỉ trên trời.
Tông Ngọc Tuyền cũng không tiện trả lời, hắn nào biết phía trên đến cùng là có mưu đồ gì.
Đúng vào lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên: "Đến lúc đó, bản tọa sẽ đi cùng ngươi!"
Đám người vội vàng đứng lên.
Dương Khai cũng đứng lên theo, hướng nơi phát ra thanh âm kia nhìn lại.
"Gặp qua Nguyên sư thúc!" Đám người hành lễ.
"Gặp qua Nguyên tiền bối!" Dương Khai ôm quyền nói, vẻ mặt tự nhiên.
Nguyên Đốc!
Một trong tam đại phó chưởng giáo của Lang Gia, trước đó , lúc Dương Khai vừa mới tới Lang Gia phúc địa, Cố Phán mang theo hắn đi gặp mặt Lý Nguyên Vọng, trên nửa đường bọn họ từng đụng phải người này.
Cố Phán nói phó chưởng giáo Nguyên Đốc yêu thích nhất chính là nghe người ta nịnh nọt, lúc ấy Dương Khai còn cảm thấy vị cao nhân thất phẩm này rất là hòa ái dễ gần, làm sao cũng không nghĩ tới, hắn cũng là mặc đồ!
Lúc này, Nguyên Đốc vẫn tươi cười ôn hòa, nhìn qua Dương Khai , lộ vẻ tán dương, giống như trưởng bối nhìn xem vãn bối nhà mình.
Dương Khai lại cảm thấy phía sau lưng trở nên lạnh lẽo!
Cứ việc sớm đã có suy đoán, trong đám thất phẩm Lang Gia còn có mặc đồ khác, nhưng mà đây chính là một trong tam đại phó chưởng giáo a!
Lang Gia đang làm cái gì, một trong những căn cơ trọng yếu nhất thế mà đều bị mặc chi lực ăn mòn.
Chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút, trước đó Lý Nguyên Vọng đã từng giao cho hắn một tấm danh sách, trong danh sách kia có tên những Khai Thiên cảnh có quan hệ tốt với Thạch Chính cùng Tông Ngọc Tuyền.
Mà Nguyên Đốc đương nhiên là một trong số những người đó!