Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4798: Đây cũng không phải là thứ gì tốt



Dương Khai đi theo Cự Thần Linh A Nhị, tới Hỗn Loạn Tử Vực này đã nhiều năm, thời gian trước đó cũng thu hoạch một tinh mạch, nhưng nó chỉ dài mấy trượng mà thôi. 

Nhưng hôm nay Hoàng đệ đệ cùng Lam muội muội thuận tay thu lấy tinh mạnh này, lại dài chừng mấy dặm, càng tràn ngập dao động năng lượng thất phẩm. 

Dương Khai nhảy cả tim lên, một bên khích lệ hai đệ đệ muội muội, một bên lấy sét đánh không kịp bưng tai chi thế chia tinh mạch làm hai nửa, thu vào trong Tiểu Càn Khôn. 

Đây chính là thất phẩm  m hành a!!. 

Có kinh nghiệm lần đầu, chỉ cần trong tầm mắt xuất hiện tinh mạch, Dương Khai kiểu gì cũng sẽ ám chỉ một phen, rất nhanh sau đó, tinh mạch kia sẽ xuất hiện ở trước mặt Dương Khai. 

Thu hoạch ngày càng to lớn! Đã đến mức Dương Khai khó có thể 

tưởng tượng. 

Năm đó ba ̀chủ từng nói, trong Hỗn Loạn Tử Vực này còn nhiều  m Dương chúc hành, nhưng ai lại có thể nghĩ đến, tài nguyên nơi đây lại đầy đủ đến mức này? 

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, mỗi một ngày Dương Khai đều kiếm lời đầy bồn đầy bát, không cần bỏ ra cái gì, chính là phí chút nước bọt mà thôi. 

Có điều đây không phải bấn đề lớn gì, tùy tiện ăn linh quả là có thể bổ sung lại, linh quả trồng trong dược viên chính là có không ít, những linh quả này không có tác dụng lớn đối với hắn, nhuận yết hầu thì lại không còn gì tốt hơn. 

Hắn vốn cho rằng thời gian không biết xấu hổ không biết thẹn này có thể luôn tiếp diễn, mà lại hắn cũng làm xong tâm lý chuẩn bị đánh lâu dài. 

Ai ngờ chợt có một ngày, Hoàng đại ca cùng Lam đại tỷ vì một chuyện nhỏ mà lại cãi vã, nguyên nhân gây ra có thể nói là không có ý nghĩa, nhưng hai người tranh đấu đã thành thói quen, bất kỳ tinh tinh chi hỏa gì đều có thể biến thành liệu nguyên. 

Dương Khai cả người toát mồ hôi lạnh ở bên cạnh khuyên can, sợ bọn họ đánh nhau ngay trước mặt mình, nhưng hai người ai cũng

không để ý tới hắn. 

Ầm ĩ nửa ngày, hai người bỗng nhiên cùng nhau mở miệng. Hoàng đại ca nói: "Không vui gì cả!" 

Lam đại tỷ gật gật đầu: "Phải, không vui gì cả." 

Hoàng đại ca mất hết cả hứng: "Không đùa nữa!" 

Dương Khai ở một bên cười ha hả nói: "Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài, người một nhà làm gì cãi nhau, tới tới tới, hôm nay đến phiên ta làm đại ca." 

Lam đại tỷ nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi còn muốn làm đại ca a?" Dương Khai ngơ ngác: "Đúng vậy a, đến phiên ta." 

Hoàng đại ca hừ lạnh một tiếng: "Chiếm hời lâu như vậy, còn chưa vừa lòng sao?" 

Dương Khai cười xấu hổ, hai tên này không ngốc a, trước đó phối hợp hắn, là cảm thấy mơ ́i lạ đối với loại trò chơi này, bây giờ cảm giác mới lạ đi qua, tự nhiên là cảm thấy không có còn vui gì. 

Cũng may những ngày này thu hoạch không nhỏ, các loại  m Dương hành đủ mọi phẩm giai xếp thành hai ngọn núi lớn, đủ cho võ giả Hư Không Địa dùng tới vài vạn năm thậm chí càng lâu hơn. 

"Vậy bây giờ làm gì?" Dương Khai hỏi, chơi không nổi nữa, mọi người

cũng không thể ngồi ở chỗ này giương mắt nhìn nhau. 

"nên hỏi ngươi!" Hoàng đại ca nhàn nhạt nhìn hắn, "Ngươi nói chúng ta ai lớn ai nhỏ, nếu có thể để cho ta hài lòng, những thứ ngươi có được trước đó đều có thể mang đi, nếu không hài lòng, ta cũng không giết ngươi, lưu đồ lại, sau đó lăn ra khỏi địa bàn của ta!" 

Đồ vật đến tay lại há có thể phun ra ngoài? Huống chi là tài phú khổng lồ kinh khủng như vậy! Lúc này Dương Khai cả người chấn động, kém chút bật thốt lên nói trời đất bao la ngươi lớn nhất. 

Cuối cùng nhớ tới bên cạnh còn có một Lam đại tỷ, lời đến cổ họng lại phải nuốt xuống. 

Quả nhiên, Lam đại tỷ mở miệng nói: "Ta cũng là ý này!" 

Lại trở về vấn đề ban sơ rồi. Trước đó chơi game mặc dù hai người đều làm đại ca đại tỷ, nhưng đối tượng lại là Dương Khai, giữa hai người chưa bao giờ phân ra lớn nhỏ, đây là chấp nhất đến từ tuyên cổ, không phải tùy tiện một trò chơi nhỏ có thể hóa giải. 

Dương Khai nhíu mày thật chặt, vẻ mặt ngưng trọng. 

Cái vấn đề muốn mạng người này trả lời một người này đều sẽ đắc tội một người khác, bây giờ mặc dù không liên quan tới tính mệnh hắn, lại liên quan đến thu hoạch khổng lồ lúc trước, để hắn phải càng thêm cẩn thận.

Không được thì cũng thôi đi, đạt được rồi lại mất đi mới là thống khổ lớn nhất. 

Hơn nửa ngày, Dương Khai mới cân nhắc nói: "Loại chuyện này sao các ngươi lại hỏi ta, các ngươi cứ tranh đấu, người nào thắng người đó làm lớn là được." 

Hoàng đại ca lắc đầu nói: "Không phân ra thắng bại, lực lượng của chúng ta ngang nhau, ai cũng không thắng được ai." 

Dương Khai rất muốn hỏi hỏi, nếu biết phân không ra thắng bại, vì sao còn muốn nhấc lên tranh đấu liên miên vô số năm này, tác động đến vô số đại vực mênh mông. 

Không dám hỏi ra miệng, sợ hai tên này thẹn quá hoá giận. 

Dương Khai lập tức phát sầu, đứng trước cục diện như vậy, nếu hắn không nghĩ ra lí do thoái thác tốt,thu hoạch trước đó khả năng đều phải trôi theo nước, đây là kết quả không thể chịu đựng được. 

Có biện pháp nào có thể làm cho bọn hắn đều hài lòng không? 

Dưới áp lực cực lớn, trong đầu Dương Khai bỗng nhiên lóe lên linh quang, nghĩ ra một biện pháp không tệ. Có điều đến cùng có thể thành hay không, chính hắn cũng không chắc chắn. 

Ngẩng đầu nhìn hai người, Dương Khai nói: "Nếu có thể để cho các ngươi phân ra thắng bại, các ngươi có hài lòng không? Đến lúc đó

thắng làm vua thua làm giặc, người thua kia cũng không được trách ta!" 

Lam đại tỷ sáng mắt, truy vấn: "Ngươi có thế để cho chúng ta phân ra thắng bại?" 

Hoàng đại ca lại khinh thường nói: "Không thể nào, chút lực lượng của sao sao có thẻ quấy nhiễu được tranh đấu giữa chúng ta." 

Dương Khai cười hắc hắc, cao thâm khó lường nói: "Lực lượng của các ngươi giống nhau, tự nhiên không thể nào tuỳ tiện phân ra thắng bại, nhưng nếu như đổi một loại phương thức tranh đấu khác thì sao?" 

Lam đại tỷ ngạc nhiên: "Đổi một loại phương thức tranh đấu?" 

Hoàng đại ca lại cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi lại đang đánh cái mưu ma chước quỷ gì." 

Dương Khai tức giận nói: "Làm sao lại là mưu ma chước quỷ, ta vì các ngươi mà thiện tinh kiệt lự, thật vất vả mới nghĩ ra một cách, nếu ngươi đã hoài nghi như vậy, vậy coi như ta không nói là được! Các ngươi tiếp tục tranh đấu, ta xem tranh đến thiên hoang địa lão có phân ra được cao thấp hay không." 

Hắn một bộ ngôn từ nghĩa chính, để Hoàng đại ca xấu hổ, nghĩ thầm chẳng lẽ mình hiểu lầm hắn rồi?

Tay khẽ vẫy, cũng không biết từ chỗ nào lấy tới ra một đầu lam tinh mạch dài hàng trăm trượng, ném đến trước mặt Dương Khai, quay đầu qua một bên, không nói thêm gì. 

Dương Khai sửng sốt, sau đó cực tốc thu lam tinh vào trong Tiểu Càn Khôn, gật gật đầu: "Tiểu đệ ta nhất thời kích động, đại ca chớ trách!" 

Hoàng đại ca buồn buồn thở một tiếng. 

Lam đại tỷ lại đã hào hứng, truy vấn: "Đến cùng là các gì, ngươi nói coi." 

"Ừm, là như vậy." Dương Khai nói: "Nếu lực lượng hai vị có cùng nguồn gốc, lại không có biện pháp phân ra cao thấp, không bằng mượn tay người khác để phân thắng bại, như vậy đã tránh được việc hai người các ngươi tổn thương nhay, lại có thể hòa bình giải quyết việc này, có thể nói nhất cử lưỡng tiện." 

Lo chuyện nói không rõ ràng, Dương Khai cố ý thử lấy ví dụ đến thuyết minh: "Trước kia từng phát sinh chuyện như vậy, có hai vị cường giả sinh ra đã đối đầu nhau, cả đời tranh đấu vô số, nhưng 

thủy chung không thể phân ra thắng bại, mắt thấy đại nạn sắp tới, nếu còn không phân ra thắng bại, cả đời này cũng khó đạt được tâm nguyện, cuối cùng hai người nhất trí quyết định, mỗi người thu một đồ đệ, sau đó dốc lòng tương thụ, để cho đồ đệ hai người sau khi lớn

lên quyết chiến, đồ đệ thắng chính là sư phụ thắng." 

Lam đại tỷ chú ý trọng điểm, giật mình nói: "Ngươi là muốn làm đồ đệ của hai chúng ta?" 

Dương Khai khoát khoát tay: "Ta cũng thật rất muốn đó, nhưng các ngươi có thể dạy ta cái gì? Phương thức tu hành của chúng ta không giống nhau, huống chi, nơi này chỉ có một mình ta, có thể làm đồ đệ ai? Làm đồ đệ của ngươi, Hoàng đại ca khẳng định không nguyện ý, làm đồ đệ ngươi thì Hoàng đại ca cũng chắc chắn không nguyện ý, đến lúc đó các ngươi lại phải tranh chấp không ngớt." 

Lam đại tỷ gật gật đầu: "Tính ngươi còn tự mình hiểu lấy!" Hoàng đại ca giơ tay lên nói: "Đừng nói nhảm nữa, nói điểm chính." 

Dương Khai nói: "Ta chỉ lấy một thí dụ, cũng không phải là thật muốn các ngươi thu đồ đệ. Hai vị mời vào Tiểu Càn Khôn ta. . . Được rồi, hay là hai vị tự mình xem đi." 

Dương Khai vốn muốn cho hai người bọn họ tiến Tiểu Càn Khôn, nhưng nghĩ lại, mình Tiểu Càn Khôn mới chỉ là lục phẩm Khai Thiên, thể lượng không đủ để hai tôn Đại Thần tiến vào, nói không chừng bọn hắn vừa bước vào trong đó, Tiểu Càn Khôn lập tức bị no bạo. 

Dương Khai không dám mạo hiểm, chỉ có thể thi pháp trải rộng Tiểu Càn Khôn ra.

Tiểu Càn Khôn rơi xuống, trải rộng ra, không có gì khác biệt chân chính Càn Khôn thế giới. 

Trong mắt Hoàng đại ca cùng Lam đại tỷ hiện lên lưu quang, dường như trong nháy mắt đã xem xét toàn bộ Tiểu Càn Khôn. 

Chớp mắt sau, hai người cùng biến sắc, nhìn chằm chằm nơi nào đó trong Tiểu Càn Khôn, nồng đậm sát cơ như thực chất lan tràn ra. 

Dương Khai lập tức như rớt vào hầm băng, không biết mình chỗ nào chọc bọn hắn, dưới sát cơ kia, thậm chí sức lực động một ngón tay đều không còn. 

Phải biết nơi này chính là Tiểu Càn Khôn hắn, tại nơi này, hắn là Chúa Tể, Hoàng đại ca cùng Lam đại tỷ là người từ bên ngoài đến, nhưng chỉ là sát cơ thôi đã để Dương Khai lâm vào cục diện bị động như thế. 

"Ngươi từ đâu lấy được thứ này!" Hoàng đại ca bỗng nhiên quay đầu nhìn Dương Khai hỏi, con ngươi màu da cam lấp lóe tia sáng yêu dị, trên tay của hắn, chẳng biết lúc nào xuất hiện một đám mực đậm, giãy dụa ngọ nguậy như vật sống. 

Đó là mặc chi lực! 

Trong Tiểu Càn Khôn Dương Khai phong trấn không ít mặc chi lực, lúc trước chính là dựa vào điểm này mới thành công lừa được Lang

Gia trưởng lão Nguyên Đốc, có được tín nhiệm của hắn. 

Dương Khai cảm thấy thật ngoài ý muốn, thuận miệng nói: "Trước kia trong lúc vô tình thu lấy, Hoàng đại ca nhận ra vật này?" 

Hắn nhận ra cũng không kỳ quái, lịch sử Mặc tộc tồn tại đã rất lâu, có thể truy tố đến thời điểm trước khi cả động thiên phúc địa sinh ra, mà hai vị này, đều là người thọ nguyên kéo dài. 

Có lẽ trước kia bọn hắn đã từng quen biết Mặc tộc cũng khó nói. 

"Đây không phải là vật gì tốt! Không nên để lại ở chỗ này." Hoàng đại ca không trả lời vấn đề của Dương Khai, chỉ là ngưng trọng nói một tiếng, nắm tay lại, mặc chi lực nhúc nhích kia lập tức tan thành mây khói. 

Ngay sau đó, Hoàng đại ca vung tay nhỏ lên, Dương Khai chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình lay động qua Tiểu Càn Khôn, vị trí phong trấn mặc chi lực kia lập tức biến mất sạch sẽ. 

Tất cả mặc chi lực đều như khói xanh phiêu tán, rất nhanh không còn sót lại chút gì. 

Dương Khai trợn mắt hốc mồm! 

Trong Tiểu Càn Khôn hắn có Thiên Địa Tuyền, căn bản không sợ những mặc chi lực này, phong trấn ở đây không có gì nguy hại, gặp được Mặc tộc hoặc là mặc đồ còn có thể ngụy trang thân phận.