Trận đại quyết chiến thứ hai, Hoàng đại ca hấp thu giáo huấn, mà lại bởi vì lúc trước sau khi chiến bại mà không đủ ưu thế, hắn cũng không vội vã quyết nhất tử chiến với Lam đại tỷ, mà là không ngừng chia binh ra, lấy một phần binh lực nhỏ đánh lén quấy rối đại quân bên Lam đại tỷ, Lam đại tỷ cũng không nghĩ tới Hoàng đại ca lại vô sỉ như vậy, trong lúc nhất thời lại khó mà chống đỡ.
Đến khi góp nhặt được ưu thế nhất định, Hoàng đại ca lôi hết đại quân ra, nhất cử chuyển bại thành thắng, kết quả như vậy để Dương Khai ngoài ý muốn, càng làm cho Lam đại tỷ khó mà tiếp nhận.
Có điều vô luận thực lực của hai người mạnh bao nhiêu, vẫn luôn có một ưu điểm, đó chính là có chơi có chịu.
Lần đầu tiên Hoàng đại ca thua, mặc dù không cam tâm tình nguyện cơ nào, cũng chỉ có thể cắn răng hô một tiếng tỷ tỷ.
Lần này cũng giống như thế, chỉ đến phiên Lam đại tỷ hô ca ca.
Hai người đều là người tâm cao khí ngạo, rất bình thường, bọn hắn vốn là cường giả Chí Tôn, tự có kiêu ngạo tại thân.
Cho nên sau khi đạt được thắng lợi, hai người cũng không đuổi tận giết tuyệt đối phương.
Giống như lúc trước Lam đại tỷ lưu lại cho Hoàng đại ca mười Thạch Vương cùng không gian thời gian phát triển, Hoàng đại ca cũng tương tự làm được điểm này.
Cũng không phải là lòng có thương hại, chỉ vì muốn nói cho đối phương biết ngươi không bằng ta, một tiếng ca ca tỷ tỷ kia phải cam tâm tình nguyện gọi lên.
Cho nên trong vòng một năm sau đó, Dương Khai thấy tận mắt Hoàng đại ca Lam đại tỷ trưởng thành thiên phú chỉ huy điều binh đến mức kinh khủng.
Lần thứ nhất tranh đấu, hai người có thể gọi là không cần dùng não, kéo hết quân lính dưới trướng ra, một lần phân thắng bại, không có ý muốn hay suy nghĩ cần chỉ huy gì cả.
Mà sau khi đều thắng một lần thua một lần, hai người có vẻ đều đã chơi tiểu xảo, cũng có tự học, điều động điều khiển Tiểu Thạch tộc như cánh tay.
Mỗi năm đi qua, Dương Khai gặp được các loại thủ đoạn cực kỳ
ngoạn mục, đánh lén phản kích, mai phục phản mai phục, thỉnh quân nhập úng, giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn. . .
Hai người càng đánh càng thể hiện ra trình độ binh trận binh pháp cao thâm mạt trắc, mỗi thời mỗi khắc đều đang đấu trí đấu dũng, để Dương Khai nhìn mà than thở.
Lúc đề nghị hai người dùng Tiểu Thạch tộc quyết cao thấp, Dương Khai nhưng từ chưa nghĩ tới sẽ có cục diện như hôm nay.
Địa bàn Dương Khai chia cho bọn hắn đã toàn diện hóa thành chiến trường giao phong.
Mà đại quân Tiểu Thạch tộc của hai người đã từ trăm vạn bành trướng đến mấy ngàn vạn, vì thế mà tốn hao tài nguyên nhiều vô số kể.
Nếu để cho các đại động thiên phúc địa biết được điểm này, nhất định phải mắng một tiếng bại gia!
Hoàng đại ca Lam đại tỷ thì không quan tâm tài nguyên gì đó, vì mau chóng bồi dưỡng Tiểu Thạch tộc, ngay cả âm dương hành thất phẩm bát phẩm cũng hết thảy cho ăn.
Bởi vậy mà kết quả đưa đến chính là Thạch Vương bọn họ nuôi trông cũng khác thường, chẳng những hình thể lớn gần gấp đôi bình thường, tần suất cùng số lượng sinh hạ thạch noãn cũng cao hơn rất
nhiều, Tiểu Thạch tộc được ấp ra cũng càng cường tráng hơn.
Hai người tranh đấu không ngớt như vậy, Dương Khai cũng nhận được đầy chỗ tốt.
Tiểu Thạch tộc phồn diễn sinh sống, không giờ khắc nào không tăng cường nội tình Tiểu Càn Khôn, cho nên trong khoảng thời gian này mặc dù hắn không tu hành, thực lực bản thân cũng luôn không ngừng mà gia tăng.
Hoàng đại ca Lam đại tỷ không tiếp tục khen thưởng hắn hoàng tinh lam tinh gì nữa, chỉ tập trung tinh thần đấu trí đấu dũng.
Dương Khai cũng rất thỏa mãn, lần này đến Hỗn Loạn Tử Vực thu hoạch quá to lớn, từ xưa đến nay, tuyệt không có người nào được như hắn, m Dương chúc hành trong Tiểu Càn Khôn chất thành hai ngọn núi lớn.
Đoạn thời gian này Dương Khai rảnh rỗi quan sát qua tình huống chung quanh.
Trước đó hắn theo Cự Thần Linh A Nhị tiến vào Hỗn Loạn Tử Vực, lam tinh hoàng tinh trải rộng hư không, dường như muốn lấy là dễ như trở bàn tay.
Nhưng theo thời gian trôi qua, lam tinh hoàng tinh gần như đã không thấy được.
Một phần là bị Hoàng đại ca Lam đại tỷ đưa cho Dương Khai, còn có một phần là bị hai người dùng để bồi dưỡng Tiểu Thạch tộc.
Có lẽ trong Hỗn Loạn Tử Vực này còn có một số hoàng tinh lam tinh tán loạn, nhưng số lượng tuyệt đối sẽ không quá nhiều.
Mà Dương Khai đến, cũng cải biến cục diện vô số năm của Hỗn Loạn Tử Vực.
Trước khi hắn đến, Hoàng đại ca Lam đại tỷ tranh đấu liên miên không ngớt, mỗi một lần va chạm đều có vô số phân thân tán ra, từng đôi chém giết, dư ba phủ rộng càn khôn, toàn bộ Hỗn Loạn Tử Vực đều tràn ngập lớn lao nguy hiểm.
Nhưng mà bây giờ hai người đắm chìm vào trong việc bồi dưỡng Tiểu Thạch tộc, nguy hiểm trong Hỗn Loạn Tử Vực đã dần dần trừ khử, vô số phân thân kia sớm đã hóa thành hoàng tinh lam tinh, lưỡng sắc quang mang cũng không còn va chạm.
Hỗn Loạn Tử Vực, đã không còn nguy hiểm như trước. Dương Khai cũng là trong lúc vô tình phát hiện việc này.
Cho đến nay, bên ngoài thân A Nhị luôn có một tầng phòng hộ kiên cố, từ khi hắn tiến vào Hỗn Loạn Tử Vực thì luôn duy trì, cho dù ăn no ngủ say cũng chưa từng tiêu trừ, Dương Khai cũng chính là dựa vào phòng hộ của hắn mới có thể bình an đến nay.
Nhưng mà chợt có một ngày, phòng hộ bên ngoài thân A Nhị đột ngột biến mất.
Tận đến giờ phút này, Dương Khai mới phát hiện Hỗn Loạn Tử Vực đã cải biến.
Thấy tình cảnh này, Dương Khai cũng tâm tình phức tạp.
Hắn chỉ là linh quang lóe lên ra một đề nghị, thế mà co ́thể hóa giải mênh mông chi tranh từ thời kỳ Viễn Cổ, chuyển hóa tranh đấu thành một phương thức khác tương đối bình hòa, có cảm giác thành tựu.
Chỉ khổ những Tiểu Thạch tộc kia, Tiểu Thạch tộc cóbản tính công phạt nhau, Hoàng đại ca Lam đại tỷ đang phóng đại đặc thù này.
Hỗn Loạn Tử Vực đã không còn nguy hiểm, Dương Khai cảm thấy đây là thời điểm mình nên rời đi.
Trước đó không đi, là bởi vì không thể đi, thiếu Cự Thần Linh A Nhị bảo hộ, hắn không dám rời nửa bước.
Ước hẹn trăm năm với Khúc Hoa Thường đã đến, hắn đã tốn mất ba bốn mươi năm tại Hỗn Loạn Tử Vực, bây giờ hắn không kịp chờ đợi muốn đi m Dương Thiên một chuyến.
Đã có thân phận cô gia m Dương Thiên, nên cho Khúc Hoa Thường một cái công đạo.
Cho nên Dương Khai tìm một cơ hội, chào từ biệt Hoàng đại ca Lam đại tỷ.
Hai người đều rất kinh ngạc.
"Ngươi muốn đi?" Lam đại tỷ nháy mắt to nhìn hắn.
Dương Khai gật gật đầu: "Ta tới đây chỉ là ngoài ý muốn, có thể gặp được Hoàng đại ca Lam đại tỷ, được hai vị rất nhiều chiếu cố, ta đã rất thỏa mãn, chỉ là thiên hạ không có buổi tiệc không tàn, giờ ta cần phải đi."
Dương Khai xác thực rất cảm kích hai người, không có bọn hắn, mình cũng không có khả năng có thu hoạch khổng lồ như vậy. Ở chung được nhiều năm như vậy, bỗng nhiên muốn đi, Dương Khai còn không nỡ đây.
Hai người lại không có vẻ không lỡ như vậy, Lam đại tỷ nghe vậy chỉ gật gật đầu.
Hoàng đại ca lại nói: "Muốn đi thì có thẻ, lưu lại địa bàn cho chúng ta."
Dương Khai lập tức mặt đen như đáy nồi, run rẩy nói: "Địa bàn gì?"
Hoàng đại ca đưa tay vạch một cái: "Chính là mảnh đất này!" Ba thành cương vực Tiểu Càn Khôn như bị cắt mất.
Dương Khai ho một tiếng nói: "Không được, đây là Tiểu Càn Khô tan, lưu lại chẳng phải muốn mạng của ta?"
Muốn mạng thì cũng không đến nỗi, nhưng nếu dứt bỏ rơi một khối cương vực như thế lớn, thực lực của hắn nhất định sụt giảm cực lớn, về sau có lẽ đều không có hy vọng tấn thăng.
"Vậy ngươi hảo hảo nghĩ biện pháp, đừng ảnh hưởng đến tranh đấu của chúng ta."
"Cái này đơn giản." Dương Khai đã sớm chuẩn bị, nếu quyết định rời đi, tự nhiên không có khả năng không để ý hai người, việc này hai người cũng sẽ không đồng ý.
Hoàn cảnh cho Tiểu Thạch tộc sinh tồn rất đơn giản, chỉ cần tìm một khối đất bình thường cho bọn chúng phồn diễn sinh sống là được.
Hỗn Loạn Tử Vực cái khác không nhiều, Càn Khôn thế giới phá toái lại có không ít, tùy tiện tìm một khối Linh Châu phá toái lớn là đủ cho hai người buông tay buông chân tiếp tục tranh đấu.
Dương Khai nói ra ý nghĩ của mình, Hoàng đại ca xòe hai tay nói: "Không có."
"Sao lại không có?" Dương Khai trừng mắt.
Hoàng đại ca dậm chân: "Trước đó có một ít lưu lại, đều bị tên này
ăn."
Hắn chỉ tất nhiên là A Nhị.
Dương Khai lập tức im lặng.
Có lẽ là bị Hoàng đại ca đá cho một cước, A Nhị vốn đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh lại, lần này hắn không có ý muốn tìm đồ ăn nữa, mà co cẳng phóng đi nơi xa.
Nhìn phương hướng kia, hẳn là vực môn.
Càn Khôn phá toái đã bị A Nhị ăn sạch sẽ, hắn đương nhiên muốn lưu lại.
Đối với cái này, Hoàng đại ca Lam đại tỷ cũng không có ý ngăn cản.
Cự Thần Linh bộ tộc vào xem địa bàn của bọn hắn đã không phải lần đầu tiên, mỗi một lần bọn hắn tranh đấu lan đến gần một đại vực, hủy diệt vô số càn khôn, Cự Thần Linh đều sẽ nghe tiếng mà đến, ăn xong Càn Khôn phá toái kia lại rất nhanh rời đi.
Cho nên đối với tình cảnh này, hai người đều đã tập mãi thành thói quen.
Mấy ngày sau, thấy vực môn ở xa xa, A Nhị tiến vào trong đó, gầm nhẹ một tiếng, hình thể cấp tốc thu nhỏ, đâm vào vực môn.
Thoáng qua biến mất không thấy gì nữa.
Dương Khai thì vẫn còn ở lại tại chỗ.
Tiểu Càn Khôn hắn vốn là trải ra trên đỉnh đầu A Nhị, nên luôn đi theo A Nhị, nhưng bây giờ A Nhị đi, hắn lại còn ở lại.
Hắn thậm chí không phát giác Hoàng đại ca hay Lam đại tỷ có động tay chân gì, nhưng việc này tất nhiên có quan hệ với bọn hắn.
Dương Khai lập tức tan nát cõi lòng, A Nhị này bỏ hơi hắn mất rồi. . .
Hoàng đại ca Lam đại tỷ cũng mặc kệ hắn, đối với hai người, Tiểu Càn Khôn Dương Khai chỉ được xem như chiến trường mà thôi, về phần bản nhân Dương Khai, thật ra là không quan trọng.
Nhìn qua hai người còn dàng vùi đầu bận rộn, Dương Khai to cả đầu.
Không giải quyết được chuyện của bọn hắn, hắn căn bản không thể rời đi.
Mà muốn giải quyết việc này. . . Có vẻ cũng không khó. Tròng mắt đi lòng vòng, Dương Khai rất nhanh có chủ ý.
"Như này, Hoàng đại ca, Lam đại tỷ, ta tìm một chỗ chiến trường cho các ngươi, cam đoan lớn hơn chỗ này, càng rộng lớn hơn, cũng có thể để cho các ngươi càng buông tay buông chân, thế nào?"
Hoàng đại ca Lam đại tỷ liếc nhau, khẽ gật đầu nói: "Ngươi tìm được trước đi rồi nói."
Dương Khai nói: "Vậy ta phải rời nơi này một chuyến, nơi này không có thứ các ngươi cần."
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.