Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4810: Tẩu Hỏa Nhập Ma



Trong Lang Gia, hắn thế nhưng khắc sâu trải nghiệm nữ tử nhân khí cao, trong mắt các sư huynh đệ đồng môn có bao nhiêu lực ảnh hưởng. 

Đào Lăng Uyển này mặc dù tính cách e lệ đến cực điểm, nhưng vô luận thực lực hay là dung mạo đều là nhân tuyển tốt nhất, ở trong  m Dương Thiên nhất định nhân khí không thấp. 

Lại khuyên mấy câu, Đào Lăng Uyển từ đầu đến cuối đều không ứng thanh, đối với Dương Khai thuyết phục chỉ là lắc đầu không ngừng. 

Dương Khai lập tức to đầu, căn bản không nghĩ tới Trần Tu đi xong lại ném cho mình như thế nan đề một. 

Nghĩ nghĩ, Dương Khai ra bên ngoài: "Ta tùy tiện đi dạo, sư muội tự 

nhiên!" 

Nói xong cũng không đợi Đào Lăng Uyển có phản ứng gì, tự lo rời đi. 

Đào Lăng Uyển không tự nhiên, mà là nhắm mắt theo sát hắn, duy tr khoảng cáchì không xa không gần, ước chừng vài chục trượng, như tiểu thị nữ tùy thời nghe việc. 

Tình huống này càng nghiêm trọng hơn, nếu để cho người  m Dương Thiên nhìn thấy, muốn không hiểu lầm cũng khó a, cho nên Dương Khai chỉ tùy tiện đi dạo một lúc, lại rất nhanh trở về phòng, mắt thấy Đào Lăng Uyển lại ngoan ngoãn đứng cửa, Dương Khai quyết định không để ý tới nàng. 

Đóng cửa phòng, bế quan tu hành. 

Hắn có thể cảm giác được, khoảng cách mình tấn thăng thất phẩm đã không xa, trên thực tế, sau khi quay về từ Phá Toái Thiên, nếu không phải còn băn khoăn ước hẹn trăm năm với Khúc Hoa Thường, hắn nên bế quan trùng kích thất phẩm. 

Chỉ là cân nhắc đến trùng kích thất phẩm không phải chuyện một sớm một chiều, nhìn bà chủ là biết, nàng đã bế quan một hai trăm năm, nhưng vẫn không thể thành công tấn thăng. 

Cho nên hắn luôn chờ đợi, chờ xử lý xong chuyện bên này rồi mới đi trùng kích thất phẩm.

Những năm gần đây, hắn mặc dù không tu hành, nhưng bởi vì Tiểu Càn Khôn đặc thù, nội tình cũng không giờ khắc nào không tăng trưởng. 

Nhất là bây giờ được trợ lực từ Hứa Ý tu hành Đại Hoang Kinh, tốc độ thời gian trong Tiểu Càn Khôn đã gấp bốn lần ngoại giới, tốc độ tăng trưởng càng nhanh không ít. 

Hắn cũng tốn không ít tinh lực đi bồi dưỡng Huyền  m Trúc, bồi dưỡng Huyền  m Trúc chính là câ ̀n tiêu hao nội tình Tiểu Càn Khôn, nếu không, Dương Khai đoán chừng mình sớm đã sờ đến bậc cửa thất phẩm. 

Liên tiếp nửa tháng, Trần Tu không có chút tin tức nào, Dương Khai không khỏi khả nghi mọc thành bụi. 

Trần Tu rời đi, nói là thám thính tin tức, nhưng thời gian dài như vậy, vô luận sao cũng nên có thu hoạch, dù sao hắn cũng là nội môn trưởng lão  m Dương Thiên. 

Mà lại Khúc Hoa Thường bế quan đâu phải việc cơ mật, chỉ cần dò thăm nơi nàng bế quan là được, cũng không phải việc khó gì. 

Cho nên Trần Tu lâu không lộ diện, ẩn ẩn để Dương Khai cảm thấy bất an. 

Một ngày này, Dương Khai đang tu hành, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng “ưm”, thanh âm kia có vẻ hơi kiềm chế gấp rút, cực kỳ quái dị. 

Đọc bản dịch Vũ Luyện Điên Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com.

Dương Khai nhíu mày. 

Đào Lăng Uyển vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, phát ra thanh âm này không thể nghi ngờ chính là nữ tử tính cách nhát gan này. Nửa tháng này, nàng không có chút động tĩnh, giống như đầu gỗ vậy, kỳ thật Dương Khai cũng hơi băn khoăn, chỉ là trước đó thuyết phục bất động, đành kệ nàng. 

Lúc này, nữ tử này giống như xảy ra điều gì ngoài ý muốn. . . 

Dương Khai nghiêng tai lắng nghe, nhưng lại không nghe được gì nữa, đang muốn thử cảm giác một hai, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng vang trầm, như thế có thứ gì ngã xuống đất. 

Vội vàng đứng dậy, hai ba bước đi tới cửa, đẩy cửa phòng ra, nhìn xuống, chỉ gặp Đào Lăng Uyển co quắp trên mặt đất, thân thể run lẩy bẩy, một cỗ hàn khí nồng đậm tràn ra từ trong thân thể của nàng, khiến vách tường, sàn nhà bốn phía đông thành băng sương. 

Không chỉ như thế, lực lượng trong cơ thể nàng cũng cực kỳ không ổn định. 

Tẩu hỏa nhập ma! Dương Khai kinh hãi. 

Không hiểu rõ nữ tử này sao lại bất chợt tẩu hỏa nhập ma, những

ngày này nàng vẫn luôn chỉ đứng bên ngoài, Dương Khai cu ̃ng không có cảm giác được nàng có vết tích tu hành, căn bản không nên tẩu hỏa nhập ma a. 

Mà lại bây giờ nàng đã là lục phẩm Khai Thiên, thực lực cường đại, sao lại gặp phải loại chuyện này. 

Chẳng lẽ là trước kia lúc tu hành lưu lại tai hoạ ngầm? 

Không kịp nghĩ nhiều, Dương Khai vội vàng xoay người ôm lấy nàng, (chuẩn bị song tu), bàn tay hắn lập tức lạnh buốt, như ôm lấy một khối băng cứng tuyên cổ bất hóa, vậy mà thân thể kia vẫn kiều nhuyễn đến cực điểm, cực kỳ mâu thuẫn. 

Dường như cảm nhận được nhiệt độ, Đào Lăng Uyển ngày bình thường e lệ nhát gan lúc này vô ý thức rúc vào trong ngực Dương Khai, phảng phất muốn toàn bộ cơ thể đều dung nhập vào trong đó, chỉ vì tìm kiếm chút cảm giác ấm áp. 

Dương Khai bị nàng làm cho không được tự nhiên, vội vàng đến bên giường, muốn buông nàng xuống, lại bị hai tay nàng vòng lấy cổ, như bạch tuộc dán sát vào người mình, làm sao cũng không buông ra nổi. 

"Đào sư muội! Đào sư muội!" Dương Khai vội vàng hô vài tiếng, cũng không biết Đào Lăng Uyển nghe thấy nghe không, mở mắt ra nhìn hắn, trong mắt kia chỉ có đầy xuân tình lưu động.

Dương Khai thực sự quá quen thuộc đối với ánh mắt này, đây là ánh mắt muốn ăn người, yêu nữ Phiến Khinh La, Mị Ma Ngọc Như Mộng, thường xuyên sẽ triển lộ phong tình như này trước mặt hắn. 

Hình như éo ổn rồi! 

Dương Khai không kịp nghĩ nhiều (thực ra là không thèm nghĩ nhiều *3), chỉ có thể nói một tiếng đắc tội, lòng bàn tay dán vào trên trán Đào Lăng Uyển, thôi động lực lượng, muốn giúp nàng bình định lại lực lượng trong cơ thể. 

Đây cũng là cách làm bình thường nhất, trừ cái đó ra, Dương Khai không nghĩ ra những biện pháp khác, huống chi, hắn cũng hoàn toàn không biết Đào Lăng Uyển tu hành công pháp gì, căn bản không có cách nào đúng bệnh hốt thuốc. 

Hắn làm như vậy cũng chỉ là làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, coi dáng vẻ Đào Lăng Uyển, dường như cũng không hề hoàn toàn mất lý trí, bản thân nàng hẳn là cũng đang cố gắng đối kháng nguy cơ đang xảy ra. 

Ngoài ý liệu, hiệu quả thế mà không tệ. 

Dương Khai cảm giác được lực lượng Tiểu Càn Khôn lại hoàn mỹ bị Đào Lăng Uyển tiếp nhận, thật giống như căn bản không có xung đột!

Cái này khiến hắn rất là kinh ngạc. 

Phải biết đạo của mỗi Khai Thiên cảnh đều không giống nhau, lực lượng Tiểu Càn Khôn cũng tự có khác nhau, hai người tu hành công pháp khác biệt, hai bên không có liên quan, theo đạo lý tới nói, lực lượng Tiểu Càn Khôn coi như không phát sinh xung đột, cu ̃ng không có khả năng hoàn mỹ dung hợp như thế. 

Hết lần này tới lần khác chuyện cứ như vậy phát sinh! 

Tiểu Càn Khôn Đào Lăng Uyển tiếp nạp lực lượng của hắn, không có nửa điểm bài xích, mà theo thời gian trôi qua, thân thể run run dần dần bình ổn xuống, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục. 

Đến tầm nửa ngày sau, Dương Khai mới thu tay. 

Lúc này, Đào Lăng Uyển an vị ở trước mặt hắn, hô hấp đều đặn, sắc mặt hơi đỏ lên, lông mi thật dài lay động. 

Ý thức của nàng chắc chắn là đã thanh tỉnh, mặt nàng đang đỏ bừng, vừa rồi lại bởi vì tẩu hỏa nhập ma mà làm ra chuyện khác người như vậy, người dễ e thẹn như nàng sao dám mở mắt? 

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt Dương Khai đang quan sát mình, cho nên thân thể lại run rẩy lên, sắc mặt dần dần trở nên đỏ như máu. 

Dương Khai cân nhắc, mở miệng nói: "Sư muội nếu cảm thấy chỗ

nào không ổn, cứ mở miệng, nếu hết thảy như thường, không cần nhiều lời." 

Đào Lăng Uyển không nói một lời. 

Dương Khai sáng tỏ, gật đầu nói: "Vậy sư muội lại ở chỗ này nghỉ ngơi, ta qua sát vách, nếu đang có chuyện, kịp thời gọi ta." 

Chợt Dương Khai còn chưa kịp nhấc chân, bỗng nhiên hai cỗ khí tức cường đại từ rất ra lao đến, Dương Khai lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ. 

Bởi vì tới hai người này hắn đều biết, một người là Trần Tu lâu không lộ diện, một người khác lại là Dư Hương Điệp! 

Dương Khai cũng không nghĩ tới Dư Hương Điệp vậy mà lại ở trong  m Dương Thiên, hắn còn tưởng rằng đối phương ở trong Tinh Giới. 

Đang lúc nghĩ như vậy, bên tai truyền đến tiếng Trần Tu: "Dư sư muội ngươi làm gì vậy? Sao một câu chào hỏi cũng không nói đã chạy đến đây, sớm nói cho ta biết, sư huynh cũng tốt tận tình địa chủ hữu nghị a!" 

Dư Hương Điệp hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đang đánh mưu ma chước quỷ gì coi là ta không biết sao? Dương Khai đâu? Cút ra đây!" 

Đang đầy bụng mừng rỡ, Dương Khai nghe vậy nhịn không được co rụt cổ lại, không biết mình đắc tội vị Dư sư thúc này chỗ nào.

Cũng không dám lãnh đạm, Trần Tu này giống như không quá đáng tin cậy, an bài cho mình một nữ đệ tử lục phẩm phụng dưỡng mình đã không nói, tìm hiểu tin tức nửa tháng cũng không ra sao. Dư Hương Điệp đã tới, Dương Khai vô luận sao cũng là phải gặp một lần. 

Không cho hắn cơ hội mở miệng đáp lại, Dư Hương Điệp đã tràn thần niệm cường đại vào, trong nháy mắt tìm được Dương Khai, chớp mắt sau, một bóng người hiện lên, đi vào trước của phòng. 

"Dư sư thúc!" Dương Khai khom mình hành lễ. 

Trong Tinh Giới, hắn là Đại Đế, khống chế Tinh Giới, có tư cách bình khởi bình tọa cùng ngoại vụ sứ các đại động thiên phúc địa, nhưng ở chỗ này, hắn chỉ là một vãn bối. 

Dư Hương Điệp gật đầu, ánh mắt quét qua, thấy Đào Lăng Uyển khoanh chân ngồi trên giường, ngay lập tức sắc mặt đại biến: "Ngươi. . . Các ngươi. . . Các ngươi đã làm gì?" 

Dương Khai lúng túng muốn chết, vội vàng giải thích: "Dư sư thúc hiểu lầm, vừa rồi Đào sư muội giống như tẩu hỏa nhập ma, ta tiện tay giúp nàng, không nghĩ tới còn thật sự hiệu quả, cũng không làm gì khác." 

Dư Hương Điệp nghe vậy cứng đờ mặt, thật lâu mới ung dung thở dài một tiếng: "Tác nghiệt a!"

Thấy nàng như vậy, giống như mình phạm vào sai lầm lớn, Dương Khai không khỏi bộp chộp: "Sư thúc nói gì vậy? Ta cùng Đào sư muội thật không có gì." 

Cùng lúc đó, Trần Tu cũng chạy tới, đứng ngoài cửa, giương mắt nhìn nhìn, mỉm cười. 

Dư Hương Điệp quay đầu nhìn hằm hằm hắn: "Lần này ngươi hài lòng chưa?" 

Trần Tu lắc đầu nói: "Sư muội nói gì vậy, ta không hiểu." 

Dư Hương Điệp một cước đạp tới, Trần Tu lại sớm có phòng bị, nhẹ nhõm né tránh. 

"Sư muội sao vậy?" Trần Tu vẻ mặt kinh ngạc. 

Dư Hương Điệp nghiến răng nghiến lợi: "Hèn hạ vô sỉ!" 

Nói xong, không tiếp tục để ý Trần Tu, quay đầu hung tợn trừng Dương Khai: "Đi theo ta!"

Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoiz.com.