Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4813: Khó Khăn Khiêu Chiến



Dư Hương Điệp nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là được rồi, lời vừa rồi là ta được tông môn nhờ vả, thông lệ hỏi thăm, nếu ngươi nghĩ như vậy, đó chính là đáp án, ta cũng sẽ báo lại, thế nhưng ta cũng thấy Khúc nha đầu từ nhỏ lớn lên, không phải tùy tiện người nào đều có thể khi dễ." 

Dương Khai nghe vậy trong lòng khẽ động, giương mắt quan sát Dư Hương Điệp. Trước đó nàng có nói, nàng tu hành cũng là Hữu Tình Đạo, từng tao ngộ chuyện giống như Đào Lăng Uyển. 

Mà bây giờ nàng đã là thất phẩm Khai Thiên, nói cách khác, lúc nàng gặp phải tẩu hỏa nhập ma, đã được hóa giải, đột phá gông cùm xiềng xích, cho nên mới có thể tấn thăng thất phẩm. 

Như vậy người nàng lựa chọn là ai? Trong đầu Dương Khai không khỏi tung ra bộ dáng Từ Linh Công. 

Lúc trước Từ Linh Công rời Tinh Giới, Dư Hương Điệp liền đến thay chân, mà lại cu ̃ng rất nhiều chiếu cố đối với Dương Khai, bây giờ trên chuyện Khúc Hoa Thường lại cũng để bụng như thế. 

Nếu tình cảm sư thúc bình thường, chưa chắc sẽ làm đến loại trình độ này. Bởi vậy nói rõ, Dư Hương Điệp cùng Từ Linh Công quan hệ không i ́t. 

Dương Khai thầm chậc chậc một tiếng, mở miệng hỏi: "Sư thúc định làm gì?" Dư Hương Điệp lắc đầu nói: "Không phải ta định làm gì, là ngươi phải làm gì." Dương Khai khiêm tốn nói: "Còn xin sư thúc chỉ giáo!" 

Dư Hương Điệp nói: "Nơi Khúc nha đầu bế quan rất đặc thù, chính là một chỗ luyện 

tâm chi địa của  m Dương Thiên ta, tên là Luân Hồi các, vào trong đó sẽ kinh lịch rất %

nhiều lần luân hồi chuyển thế, mà lại không phát giác chút nào, chỉ có khi tìm được chân chính ý trung nhân mới có thể phá bỏ mê vụ, tìm về bản tâm." 

Dương Khai nhíu mày, không hiểu lắm. 

Dư Hương Điệp tiếp tục giải thích: "Luân Hồi các cũng là nơi có đông đảo nữ đệ tử  m Dương Thiên ta tới lựa chọn bạn lữ, bất kỳ một nữ đệ tử nào tiến vào Luân Hồi các đều sẽ tạm thời mất đi ký ức, trải qua nhiều lần luân hồi chuyển thế, mỗi một lần kia các nàng sẽ gặp được rất nhiều người, rất nhiều chuyện, lịch luyện tâm cảnh. Mà ký ức nam đệ tử  m Dương Thiên ta thì không nhận ảnh hưởng gì, có thể tiến vào bên trong, nếu có duyên phận, có thể tìm được giai ngẫu trong Luân Hồi các." 

"Tông môn chỉ định Phùng Thừa Tự làm bạn lữ của Khúc nha đầu, nàng thế đơn lực bạc, vô lực kháng cự, bình thường cũng vô pháp trốn tránh, Luân Hồi các là nơi duy nhất nàng có thể đi, vào Luân Hồi các, nếu không ai đưa nàng ra, nàng đời này đều sẽ trầm luân trong đó." Nói đến đây, trên mặt Dư Hương Điệp toát ra vẻ thương cảm. 

Thế nhân đều coi là nữ đệ tử xuất thân  m Dương Thiên tác phong không nghiêm cẩn, hình hài phóng đãng, tựa như ai cũng có thể làm chồng, nhưng người nào có thể biết, chính là nữ đệ tử  m Dương Thiên mới nhất là người kiên trinh không đổi, bởi vì mỗi một tìm được bạn lữ các nữ đệ tử đều trải qua trùng điệp khảo nghiệm tại Luân Hồi các, đó là trong luân hồi không rời không bỏ. 

Từ xưa đến nay, nữ đệ tử trầm luân trong Luân Hồi các, không thể tìm được bạn lữ mà không thể thoát khốn đếm mãi không hết, nàng từng có một vị sư tỷ, như mẹ như tỷ, nhưng khi đó tiến vào Luân Hồi các, cũng không xuất hiện nữa. 

Có thể xác định chính là sư tỷ không chết, chỉ là hãm trong Luân Hồi các, mỗi lần trong luân hồi chìm nổi, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy hi vọng. 

"Phùng Thừa Tự đã đi?" Dương Khai chợt nói, có thể đoán ra điểm này cũng không khó, nếu  m Dương Thiên cố ý tác hợp hai vị đệ tử hạch tâm này, Khúc Hoa Thường vào Luân Hồi các, Phùng Thừa Tự tự nhiên sẽ theo sát, nếu có thể kéo Khúc Hoa Thường ra ngoài, đó chính là điều trên dưới  m Dương Thiên kỳ vọng nhìn thấy. 

"Đúng vậy!" Dư Hương Điệp gật đầu, "Từ khi Khúc nha đầu đến đó, hắn cũng đã tiến vào." 

"Đây chính là đã có rất nhiều năm a!" Dương Khai thở ra một hơi thật dài, thời gian không đợi ta a! 

Dư Hương Điệp đưa tay ra hiệu hắn an tâm chớ vội: "Về thời gian, mặc dù tiểu tử kia vào Luân Hồi các sớm hơn ngươi mấy năm, nhưng đây cũng không phải là ưu thế gì, muốn tìm được bạn lữ thích hợp, trọng yếu nhất chính là tâm ý! Trong lòng Khúc nha đầu có ngươi, đây là ưu thế lớn nhất của ngươi, Phùng Thừa Tự không thể bằng, mà lại. . . Ta đoán chừng Khúc nha đầu tiến vào Luân Hồi các, tâm chướng nàng đặt nhất định sẽ không quá đơn giản, Phùng Thừa Tự không thể trong khoảng thời gian ngắn được như ý." 

"Tâm chướng?" Dương Khai nghi hoặc hỏi. 

Dư Hương Điệp nói: "Thời khắc thanh tỉnh cuối cùng tước khi vào Luân Hồi các, nữ đệ tử sẽ định cho mình một tâm chướng, nam đệ tử tiến vào Luân Hồi các chỉ có đánh vỡ tâm chướng này mới có thể giúp các nàng tỉnh lại ký ức, đưa các nàng ra. Tâm chướng này cấp độ thấp nhất là tam sinh tam thế, cao nhất là cửu sinh cửu thế!" 

Dương Khai giật mình: "Nói cách khác, cần ít nhất ba lần, nhiều nhất chín lần trong luân hồi phải tìm được nàng, đạt được trái tim của nàng, mới có đánh vỡ tâm chướng của nàng?" 

"Đúng là như thế!" Dư Hương Điệp gật gật đầu, "Khúc nha đầu vào Luân Hồi các, đã tạm

thời đã mất đi trí nhớ của mình, nếu độ khó tâm chướng quá thấp, chẳng phải là lời cho người bên ngoài." 

Dương Khai gật gật đầu: "Vậy sư thúc cảm thấy, Khúc sư tỷ sẽ định ra tâm chướng cấp độ gì?" 

Dư Hương Điệp nói: "Tam sinh tam thế quá thấp, vô cùng có khả năng bị người bên ngoài thừa lúc vắng mà vào, cửu sinh cửu thế lại quá cao, không dối gạt ngươi, Luân Hồi các tồn tại nhiều năm như vậy, đệ tử  m Dương Thiên còn chưa bao giờ có người phá được tâm chướng cửu sinh cửu thế, bởi vì càng luân hồi về sau, muốn có được tâm ý đối phương thì càng khó khăn, Khúc nha đầu chỉ là chờ ngươi, cũng không phải cố ý muốn làm khó dễ ngươi, cho nên nàng lựa chọn tâm chướng hẳn là trong khoảng này, còn cụ thể là mấy đời mấy kiếp, chỉ có ngươi tìm tới nàng mới có thể biết được." 

Dương Khai nghe vậy nhếch miệng cười cười: "Đây thật làkhiêu chiến khó khăn !" 

Dư Hương Điệp hừ một tiếng: "Hi vọng đến lúc đó ngươi vẫn có thể tự tin như vậy, ta cho ngươi biết, nếu ngươi không thể mang Khúc nha đầu ra, ngươi cũng không ra được." 

Dương Khai gật đầu nói: "Sư thúc yên tâm là được, nhất định mang Khúc sư tỷ hoàn chỉnh không thiếu sót ra khỏi Luân Hồi các, có điều. . . Ta chỉ là một ngoại nhân, có tư cách tiến vào Luân Hồi các sao? Trần Tu chỉ sợ sẽ không tuỳ tiện đồng ý a?" 

Dư Hương Điệp hừ lạnh một tiếng: "Việc này giao cho ta xử lý, lão già không biết xấu hổ đó, sử xuất thủ đoạn hạ lưu như thế, ta muốn cho hắn biết cái gì gọi là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!" 

Nói xong, thần sắc lại ảm đạm: "Chỉ là khổ nha đầu Uyển Nhi." 

Dương Khai im lặng không nói, việc này hắn cũng rất bất đắc dĩ, cuối cùng là mặc kệ kết quả như thế nào, Đào Lăng Uyển vẫn là người nhận tổn thương. 

Dư Hương Điệp rất nhanh rời đi, hẳn là đi trải đường giúp Dương Khai tiến vào Luân Hồi các.

Nàng vừa mới đi không bao lâu, Trần Tu dẫn Đào Lăng Uyển chạy tới, thấy Dương Khai, cười híp mắt ngồi xuống: "Hiền chất, trước đó may mà có ngươi, đệ tử này của ta mới không bị tẩu hỏa nhập ma, vốn định nói lời cảm tạ, Dư sư muội lại tính tình quá mau, đưa ngươi đi, chuyến này đến không ý gì khác, chính là Uyển Nhi muốn tự mình nói với ngươi một tiếng tạ ơn, ngươi cũng biết nha đầu này nhát gan, chỉ có thể do ta mang theo đến đây." 

Trước đó hắn xưng hô Dương Khai sư chất, bây giờ lại là kêu hiền chất, một bộ xem hắn như người trong nhà vậy. 

Dương Khai thần sắc như thường, gật đầu nói: "Sư thúc nghiêm trọng, chỉ là tiện tay mà thôi." 

Trần Tu khoát khoát tay: "Đối với hiền chất chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với nha đầu này lại là ân cứu mạng. Uyển Nhi, còn không nói cám ơn?" 

Đào Lăng Uyển từ sau lưng sư phụ mình đi ra, uyển chuyển hành lễ, thấp giọng nói: "Tạ ơn Dương sư huynh xuất thủ tương trợ." 

Đào Lăng Uyển vô luận là niên kỷ hay là thời gian tu hành đều lớn hơn Dương Khai rất nhiều, tính được là sư tỷ, bây giờ Trần Tu lại cứ để nàng xưng hô sư huynh, dụng ý đã không cần nói cũng biết. 

Dương Khai nhìn nàng, ôn thanh nói: "Uyển Nhi sư muội không cần đa lễ." 

Quay đầu, nhìn về phía Trần Tu nói: "Không dối gạt sư thúc, ta đã chuẩn bị tiến vào Luân Hồi các, đi tìm Khúc sư tỷ." 

Vừa mới đứng dậy, Đào Lăng Uyển nghe vậy thân thể lắc một cái, nụ cười trên mặt Trần Tu cũng lập tức cứng ngắc, thật lâu mới gật đầu nói: "Nói như thế, Dư sư muội quả nhiên đã nói cho hiền chất mọi việc." 

"Phải, dcm!" Dương Khai cũng không phủ nhận. 

Trần Tu ừ một tiếng, tay vuốt vuốt sợi râu, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Hiền chất,

trước đó bản tọa làm vậy cũng không có ác ý, chỉ là bất đắc dĩ, mong rằng hiền chất có thể thông cảm." 

Dương Khai không có cái gì mà phải thông cảm, người hắn nên nói lời thông cảm là Đào Lăng Uyển, cho nên cũng không lên tiếng. 

"Chẳng qua hiện nay tương lai của Uyển Nhi đã dính chặt với ngươi, hiền chất đi tìm Khúc sư điệt, ta cũng không có ý kiến, thế nhưng nha đầu thì sao? Ngươi muốn ngồi nhìn mặc kệ sao?" 

Dương Khai nói: "Mọi thứ luôn có biện pháp giải quyết." Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về Đào Lăng Uyển, ôn nhu hỏi: "Sư muội với ta trước đó không quen biết, nửa tháng trước mới là lần đầu gặp mặt, chẳng lẽ cam tâm bởi vì công pháp, cả một đời cột vào trên người ta?" 

Đối mặt Dương Khai hỏi thăm, nàng cúi đầu, thật lâu mới nhỏ giọng nói: "Hết thảy đều nghe sư phụ." 

Dương Khai đau lòng, lắc đầu nói: "Sư muội đã là người lớn, càng là lục phẩm Khai Thiên, nên có chủ kiến của mình, nói câu không khách khí, Trần sư thúc cũng có một ngày thọ hết chết già, cái gì ngươi cũng nghe sư phụ, đợi cho đến ngày đó, ngươi muốn tính thế nào? Chẳng lẽ sống không nổi nữa sao?" 

Một bên, Trần Tu nghe vậy dựng râu trừng mắt, hắn già thì già, nhưng là thất phẩm Khai Thiên, còn bao nhiêu năm có thể sống, Dương Khai này mới mở miệng chính là thọ hết chết già gì, đây là đang rủa hắn chết a. 

Tiểu tử oán khí trong lòng không nhỏ! Chỉ là không biểu hiện ra ngoài, Trần Tu nghĩ thầm. 

Quay đầu, Dương Khai lại nhìn Trần Tu: "Sư thúc, phương pháp nuôi đồ đệ không đúng, sớm muộn cũng sẽ hại người hại mình." 

Bị một vãn bối giáo huấn trước mặt như thế, Trần Tu không nhịn được mặt mũi, phất tay áo lên nói: "Sư chất không cần nói như vậy, lão phu làm việc, không thẹn với lương tâm." 

Đứng trên lập trường của hắn, nếu Dương Khai thật có thể đi theo quỹ tích hắn thiết kế, chẳng những có thể hóa giải cục diện lúng túng cho  m Dương Thiên, còn có thể tìm một giai ngẫu lương phối cho đồ đệ mình, cho nên lời nói này ra, hắn đúng là trung khí mười phần.