Kiểm tra ngân phiếu trong bao, Lâm Tiểu Sơn cau mày nói: "Thiếu chút, đương gia muốn là 100. 000 lượng, mà lại. . . Trên núi thiếu nữ nhân!"
Đầu mục lắc đầu: "Đây chính là thành ý của Mạnh phủ, sẽ không nhiều thêm, cũng sẽ không bớt đi."
Lâm Tiểu Sơn thu bao: "Ta hiểu được, ta sẽ mang cho mấy vị đương gia, về phần sẽ có quyết định thế nào, không phải ta có thể can thiệp."
Nói xong, người bắn lên, vượt lên nóc nhà, người nhẹ như yến giẫm lên gạch ngói, cấp tốc rời đi.
Bọn hộ vệ Mạnh phủ cũng không có ý ngăn cản, mặc cho hắn rời đi.
Thành ý Mạnh phủ nói đến không hề ít, nhưng nếu như không thể để cho Bảo Điền phong hài lòng, vậy một trận tai họa vẫn không có cách nào hóa giải, cho nên Mạnh luôn không dám có chủ quan.
Mà sau khi trải qua nửa tháng huấn luyện, đám hộ vệ mới thu cũng được an bài việc mình cần làm.
Dương Khai rất chờ mong co ́thể được đưa tới nội viện làm việc, kể từ đó, hắn có thể quang minh chính đại đi tìm hiểu tin tức về nội viện, tìm kiếm tung tích Khúc Hoa Thường.
Nhưng hắn cũng biết ý nghĩ này không thực tế, bất kể nói thế nào, bọn hắn đều là mới được chiêu thu vào, độ trung tâm chưa được trải qua khảo nghiệm, có thể ủy thác một vài nhiệm vụ, nhưng tuyệt đối sẽ không được an phòng tại vị trí trọng yếu.
Quả nhiên, nơi Dương Khai cần làm là thủ hộ ngoại viện sân nhỏ, một vị lão hộ vệ tên là Ân Chí Dũng tới hợp tác, có bốn người khác phối hợp hành động, mỗi ngày phân ba ban, mỗi hai người âm thầm thủ hộ bốn canh giờ.
Nhiệm vụ không nhẹ, nhưng cu ̃ng không quá nặng.
Mọi người gặp mặt làm quen nhau, quen thuộc ám hiệu, Dương Khai cùng Ân Chí Dũng phân biệt ẩn thân trong xó xỉnh, giám sát tứ phương, phòng bị đạo chích.
Liên tiếp ba ngày bình yên vô sự.
Những lúc bình yên, Dương Khai cũng sẽ đi mua chút rượu ngon đến ăn uống với Ân Chí Dũng, hắn thức thời như vậy, Ân Chí Dũng tự
nhiên rất là thưởng thức, thái đô ̣ đối với hắn cũng thân thiết không ít.
Cho nên chỉ qua ba ngày, Dương Khai cùng Ân Chí Dũng đã thành bạn nhậu.
Một ngày này, Dương Khai lại mua rượu thịt, hai người thuần thục đối bàn mà ngồi, vừa nói chuyện phiếm vừa uống rượu.
Cảm thấy thời cơ đã đến, Dương Khai mới giả bộ say khướt nói: " n lão ca, tiểu đệ mới đến, nói thật không hiểu rõ đối với Mạnh phủ, ngươi ở chỗ này làm vài chục năm, không biết có nơi nào có thể đề điểm chút?"
Ân Chí Dũng ném vào trong miệng một hạt lạc, cười mỉm nhìn hắn: "Muốn đề điểm ngươi tự nhiên có rất nhiều, chỉ là trong thời gian ngắn cũng nói không rõ được, ngươi ở chỗ này mấy năm sẽ tự rõ ràng. Mạnh phủ là chỗ tốt, ở chỗ này làm hộ vệ không có gì nguy hiểm, tiền thưởng cu ̃ng cao, hàng năm không biết có bao nhiêu người tranh vào đến vỡ đầu."
Dương Khai rót cho hắn chén rượu: " n lão ca cứ tùy tiện nói là được, hai anh em ta một người nói, một người nghe, nói không ra khỏi căn phòng này."
Ân Chí Dũng thu lộc của người ta, mà lại mấy ngày nay Dương Khai xác thực hiếu kính hắn không ít đồ tốt, nên chỉ trầm ngâm một
phen, liền nói chút tin tức đơn giản mình góp nhặt được cho Dương Khai.
Theo hắn nói, Mạnh phủ buôn muối làm giàu, về sau mới lấn sang nghề khác, Mạnh phủ sản nghiệp trải rộng Tam Giang Ngũ Hồ, hàng năm co ́thê ̉thu ngân hàng trăm hàng ngàn vạn chi cự.
Bây giờ gia chủ Mạnh gia Mạnh Đức Nghiệp tuổi vừa mới 50, thê thiếp hơn mười người, sinh được tứ tử tam nữ, sản nghiệp gia tộc cơ bản đều nắm giữ trong tay bốn nhi tử, trong ba cái nữ nhi có hai nữ nhi đều có kết quả tốt, gả cho người ta xem như môn đăng hộ đối.
"Chỉ có Đại tiểu thư chúng ta để gia chủ luôn đau đầu đến cực điểm." Ân Chí Dũng nói đến đại tiểu thư cũng nhíu chặt mày.
Dương Khai nhạy cảm nói: "Đại tiểu thư thế nào?"
Ân Chí Dũng bỗng nhiên nhìn chung quanh, lại không yên lòng, đứng dậy mở cửa phòng xác định không có ai, lúc này mới đi về chỗ, nhỏ giọng nói: "Tại Mạnh phủ, chuyện của đại tiểu thư là một cấm kỵ, ngươi phải ngàn vạn nhớ kỹ không được tùy ý nhắc đến."
Dương Khai nghiêm mặt gật đầu: " n lão ca yên tâm, ta hiểu."
Ân Chí Dũng lại nhấp một miếng rượu, lúc này mới nói: "Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư đều sớm lập gia đình, hết lần này tới lần khác đại tiểu thư còn là khuê nữ, ngươi nói có kỳ quái hay không."
Dương Khai làm bộ giật mình: "Đại tiểu thư còn là khuê nữ? Vậy nàng lớn bao nhiêu rồi?"
Ân Chí Dũng lắc đầu nói: "Không rõ, hẳn cũng nên có hai mươi sáu hai mươi bảy đi."
Hai mươi sáu hai mươi bảy. . . Dương Khai nghĩ nghĩ. Thấp giọng nói: "Chẳng lẽ. . . Đại tiểu thư xấu vl? Không ai vừa ý?" Ân Chí Dũng giật mình, dựng thẳng lên một ngón tay đặt trước miệng, khẩn trương nhìn quanh "Ngươi không muốn sống sao? Sao lại dám nói xấu đại tiểu thư như thế! Ngươi không muốn sống cũng kéo ta theo."
Dương Khai vội vàng vỗ vỗ miệng.
Ân Chí Dũng chậm chậm bình tĩnh, tiếp tục thấp giọng nói: "Ta nói cho ngươi biết, đại tiểu thư cũng không phải khuôn mặt đáng ghét xấu xí, ngược lại xinh đẹp như Tiên."
Dương Khai ngạc nhiên nói: " n lão ca làm sao mà biết được?"
Ân Chí Dũng cười cười nói: "Nói thế nào ta cũng làm hộ vệ tại Mạnh phủ được vài chục năm, lúc đầu ta đến Mạnh phủ, đại tiểu thư mới là nha đầu mười mấy tuổi, lúc kia đã là mỹ nhân, trưởng thành co ́thể kém? Tuy nói từ nhiều năm trước đại tiểu thư một mực thâm cư tại nội viện không ra ngoài, cho dù ngẫu nhiên ra ngoài cũng che mặt,
mang theo mũ rộng vành, nhưng ba năm trước đây. . . Đúng, chính là ba năm trước đây, có một lần trong lúc vô tình ta liếc thấy dung mạo đại tiểu thư, ai da, phải gọi là xinh đẹp kinh diễm a! Ân mỗ cũng coi là người kiến thức rộng rãi, cô nương đứng đầu Bất Quy lâu ta cũng bỏ ra nhiều tiền đi thưởng thức qua một lần, quả thật không tệ, xem như nhân gian tuyệt sắc, nhưng so với đại tiểu thư, xách giày cho nàng cũng không xứng."
Dương Khai một bộ không tin: " n lão ca nói thật hay giả? Làm sao nghe được mơ hồ khó tin."
Ân Chí Dũng không kiên nhẫn khoát tay: "Không tin cũng được, nhưng sự thật như vậy!" Hắn có vẻ không muốn nhiều lời về dung mạo đại tiểu thư, phảng phất nói nhiều một câu đều là một loại khinh nhờn.
Dương Khai chỉ có thể chủ động tìm chủ đề khác: "Theo đạo lý tới nói, nếu đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, vì sao còn là khuê nữ, chẳng lẽ ánh mắt quá cao?"
Ân Chí Dũng lắc đầu nói: "Ai biết được, có lẽ vậy. Mà Mạnh phủ giàu có như vậy, coi như đại tiểu thư thật có khuôn mặt xấu xí cũng vẫn sẽ có người thành quần kết đội đến cầu thân. Mà lại, tự thời điểm đại tiểu thư cập kê, gia chủ đã tìm kiếm thí sinh cho nàng, những năm này cũng tìm được không ít tuấn ngạn, được cho là môn đăng hộ đối,
chỉ tiếc chẳng tên nào được đại tiểu thư coi trọng."
Dương Khai gật đầu nói: "Đó chính là đại tiểu thư ánh mắt quá cao."
Ân Chí Dũng cười hắc hắc nói: "Tục truyền nói, đại tiểu thư từng nói với tỳ nữ bên cạnh mình, sở dĩ nhiều năm như vậy không lấy chồng, cũng không phải chướng mắt những thanh niên tuấn ngạn kia, mà là nàng đang đợi một người trong số mệnh! Hắc, cái gì cẩu thí số mệnh."
Uống có hơi nhiều, Ân Chí Dũng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, cảm thán thế đạo bất công, một thân bản lĩnh tài giỏi của mình lại không được coi trọng, trung thành tuyệt đối vài chục năm tại Mạnh phủ, vẫn chỉ là hộ vệ.
Dương Khai lại đã bắt đầu sáng tỏ.
Vị đại tiểu thư này. . . Có khả năng cực lớn là Khúc Hoa Thường!
Ở Luân Hồi giới này, vị đại tiểu thư này đã hai mươi sáu hai mươi bảy, tại lứa tuổi nàng cập kê, gia chủ vì nàng tìm kiếm nhân tuyển, tính ra là khoảng mười năm trước, cùng thời gian Khúc sư tỷ tiến vào Luân Hồi các.
Nàng còn phải đợi một người trong số mệnh!
Khúc sư tỷ tiến vào Luân Hồi các, thiết hạ tâm chướng, nàng có lẽ đã đã mất đi ký ức, nhưng tâm chướng lại chân thực tồn tại, tâm
chướng ảnh hưởng, theo một cách tự nhiên nàng sẽ làm ra cử động thuận theo bản tâm.
Phải đi nội viện một chuyến, gặp vị đại tiểu thư này, như vậy mới có thể thật xác định nàng đến cùng có phải Khúc sư tỷ hay không.
Ngay lúc Dương Khai đang trầm tư, một tiếng hốt hoảng kêu to đột nhiên từ nơi nào đó truyền đến: "Hoả hoạn hoả hoạn!"
Ngoài cửa sổ hình như có một ánh lửa đang chập chờn.
Dương Khai giật mình, vội vàng đứng lên, mở cửa phòng, xoay người nhảy lên nóc nhà, phóng tầm mắt liền thấy nơi nào đó trong Mạnh phủ đang ánh lửa ngút trời, toàn bộ Mạnh phủ một đoàn hỗn loạn, số lớn nô bộc chạy tới nơi bị cháy, mang theo thùng nước dập lửa.
Ân Chí Dũng bọc lấy một thân toàn mùi rượu cũng tới bên cạnh hắn, nhăn mày lại, ẩn ẩn có một ít cảm giác bất an.
" n lão ca. . ." Dương Khai quay đầu nhìn hắn.
"Không có mệnh lệnh, không nên khinh cử vọng động, làm tốt vị trí của mình!" Ân Chí Dũng mặc dù còn có vẻ say khướt, nhưng đầu vẫn coi như thanh tỉnh, làm việc đại gia tộc như tại Mạnh phủ, kiêng kỵ nhất chính là trong lúc bối rối lúc vượt qua cương vị của mình, mỗi người quản lí chức vụ của mình mới là ứng đối tốt nhất.
Dương Khai đang muốn gật đầu, bỗng nhiên lạnh cả tim, quay đầu
nhìn lại, thấy bên kia, trên nóc nhà cao hơn, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện mười cái đầu, tay dựng Kình Cung, chuẩn bị kéo dây cung.
Cho dù là đang lúc ban đêm, nhưng được ánh lửa ấn chiếu xuống, đám mũi tên kia xạ ra quang mang băng lãnh.
"Địch tập!" Dương Khai gầm lên, một tay kéo Ân Chí Dũng từ trên nóc nhà xuống.
Ngay chớp mắt sau, vài mũi tên liền đâm vào chỗ bọn hắn vừa đứng, lực lượng cường đại trực tiếp đánh xuyên qua nóc nhà.
Ân Chí Dũng đang chếnh choáng cũng phải lập tức thanh tỉnh, đứng thẳng người lên, gật đầu với Dương Khai, biểu thị cảm tạ.
Nhưng mà hai người còn chưa kịp lấy lại tinh thần, lại có lực gió đánh tới.
Dương Khai vội vã tay trái rút đao, một đao chém xuống sau lưng.
Một tiếng tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi mà dồn dập vang lên, người đánh lén sau lưng trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử, có một thanh kiếm sắc khác lướt sát bộ ngực của hắn, cắt qua quần áo.
Dương Khai lắc người, từng bước một bước ra, ánh đao lướt qua, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Đến khi Dương Khai dừng bước, sau lưng đã ngã xuống năm sáu
người, từng người đều là một đao mất mạng, trên đao mỏng kia, máu tươi nhỏ xuống, nhuộm đỏ đại địa.
Ân Chí Dũng ngây ngốc nhìn qua Dương Khai, trường kiếm bên hông mới vừa ra khỏi vỏ, địch nhân đã nằm xuống hết, nhẫn nhịn một hồi lâu mới khen lớn một tiếng: "Lão đệ hảo công phu!"
Vừa dứt lời, Dương Khai đã nâng đao chạy tới hắn, vẻ mặt sát khí đằng đằng.
Ân Chí Dũng lệch chân ra, trường kiếm theo bản năng đưa ra phía trước, Dương Khai lệch thân tránh kiếm, một tay đè bờ vai của hắn, thuận thế quay ngừoi Ân Chí Dũng một vòng, đồng thời tránh đi một mũi tên từ phía sau phóng tới.