Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 4827: Cầu Hôn



"Đó là hộ vệ của Mạnh phủ thủ hộ có công, Phùng mỗ cũng không bỏ ra công sức gì, đại tiểu thư nói nghiêm trọng." Phùng Thừa Tự mỉm cười. 

Mạnh Như lắc đầu nói: "Nếu không có thiếu thành chủ dẫn người kịp thời đuổi tới, thì hậu quả khó mà lường được." Thấy Phùng Thừa Tự vẫn đứng đấy, nàng vội vàng mời hắn ngồi xuống. 

Phùng Thừa Tự nói cám ơn, rồi hào phóng ngồi xuống. Hai người nói chuyện phiếm một trận, cũng là nói cười vui vẻ. 

Sau một nén nhang, Mạnh Như lộ ra vẻ mệt mỏi, đúng lúc đó Thúy nhi nói: "Đại tiểu thư, sắc trời sắp muộn, chúng ta cần phải trở về, bằng không thì lão gia sẽ lo lắng." 

Mạnh Như gật gật đầu, đứng dậy cùng Phùng Thừa Tự cáo biệt, người sau chưa làm giữ lại, chỉ là đưa mắt nhìn Mạnh Như dẫn người 

rời đi. 

Mãi đến lúc bóng người của Mạnh Như cùng một đám hộ vệ biến mất không thấy, Phùng Thừa Tự mới mỉm cười, mở miệng hô một tiếng: "Dương sư đệ!" 

Thiếu niên nâng kiếm vẫn luôn đứng ở bên cạnh hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, không biết tại sao thiếu gia nhà mình bỗng nhiên lại đối với không trung nói chuyện, lúc hắn đang muốn hỏi một câu, một bóng người bỗng nhiên giống như quỷ mị như từ chỗ bóng tối hiển lộ ra, trước đó đúng là không có dấu hiệu nào. 

Thiếu niên nâng kiếm bị dọa đến kêu to một tiếng, nhanh nhẹn trốn đến sau lưng Phùng Thừa Tự, thăm dò quát to: "Người nào!" 

Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là nhìn chằm chằm Phùng Thừa Tự, ôm quyền thi lễ: "Phùng sư huynh!" 

Ánh mắt hai người va chạm, trong không gian ẩn ẩn có ánh lửa văng khắp nơi. 

Thiếu niên nâng kiếm mờ mịt, nếu chỉ nghe thiếu gia nhà mình cùng nam tử xa lạ này xưng hô, thì hai người dường như là có quan hệ sư huynh đệ, nhưng nhìn tư thế của hai người thì cũng không biết vì sao lại có chút đối chọi gay gắt. 

Càng làm cho thiếu niên nâng kiếm không hiểu là, vị Dương sư đệ

đột nhiên xuất hiện này rõ ràng là mặc một bộ trang phục hộ vệ của Mạnh phủ, sao có thể cùng thiếu thành chủ cao cao tại thượng có quan hệ sư huynh đệ? 

"Nghe qua thanh danh của Dương sư đệ, hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên là dáng vẻ đường đường." Phùng Thừa Tự mỉm cười. 

"Sư huynh quá khen!" Dương Khai nhàn nhạt trả lời một câu. 

Giống như cảm nhận được ý lạnh của hắn, Phùng Thừa Tự nhíu nhíu mày nói: " Tuy chuyện ở giới này không phải ý nguyện của ta, nhưng đã nhận được mệnh lệnh của sư phụ, thì sư huynh cũng muốn tận lực hoàn thành, nếu có chỗ đắc tội, thì nhờ sư đệ thứ lỗi." 

Dương Khai gật đầu nói: "Vậy chúng ta liền dựa vào bản lĩnh của chính mình, nhưng là ta vẫn là phải khuyên sư huynh một câu, vẫn là nhanh chóng rời khỏi mới tốt, miễn cho đến lúc đó bị mất mặt." 

Phùng Thừa Tự khẽ cười nói: "Sư đệ đối với mình có lòng tin như vậy?" 

Dương Khai ngửa đầu, kiêu căng nói: "Sư huynh có biết cái gì gọi là lâu đài gần nước?" 

Không hiểu sinh ra một loại cảm giác cùng người tranh giành tình nhân, Dương Khai cũng cảm giác có chút buồn cười. 

Phùng Thừa Tự nói: "Sư đệ có ưu thế của mình, ta đã biết được,

nhưng sư đệ cũng không nên coi thường ta, sư huynh cũng là có ưu thế của mình." 

"Vậy ta rửa mắt mà đợi!" Dương Khai quay người bước vào trong bóng đêm, biến mất không thấy gì nữa. 

Hồi lâu sau, thiếu niên nâng kiếm ẩn núp sau lưng Phùng Thừa Tự mới thò đầu ra nhìn: "Thiếu gia, con quỷ kia. . . Đi rồi sao?" 

Phùng Thừa Tự tức giận gõ đầu của hắn: "Nói hươu nói vượn thứ gì, trở về phủ!" 

"Đúng!" Thiếu niên nâng kiếm lên tiếng, cẩn thận mỗi bước đi hướng thạch đình nhìn lại, giống như nơi đó tùy thời đều có thể sẽ có một con quỷ mị cầm bội đao mang kiếm giết ra. 

Dương Khai rất nhanh đã lĩnh giáo đến thủ đoạn của Phùng Thừa Tự, tên khốn này chỉ bằng vào một chiêu đã đem ưu thế của mình phát huy ra vô cùng tinh tế, mà lại còn lập tức khiến Dương Khai rơi vào tuyệt đối hạ phong . 

Sau khi từ Cảm  n Tự trở về, đại tiểu thư và Thiến Thiến cô nương đang cùng Dương Khai tập võ, Thúy nhi hưng phấn từ bên ngoài vọt vào, hét lớn: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, xảy ra chuyện lớn!" 

Mạnh Như đang quơ kiếm gỗ giật mình, vội vàng dừng lại động tác trong tay nhìn lại, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện trên mặt Thúy

nhi, Đại tiểu thư nhịn không được trừng nàng một chút: "Hô to gọi nhỏ cái gì, hồn đều bị ngươi dọa bay!" 

Thúy nhi đứng trước mặt đại tiểu thư, thè lưỡi, thấp giọng nói: "Thế nhưng là đại tiểu thư, thật sự là xảy ra chuyện lớn." 

"Chuyện gì?" Mạnh Như nhíu mày hỏi. 

Thúy nhi ngẩng đầu nhìn nàng một chút, thần thần bí bí nói: "Chuyện tốt, chuyện tốt động trời!" 

Mạnh Như lấy nàng không có cách nào, bỗng nhiên nhanh như thiểm điện đưa tay cào vào bên hông nàng: "Nói hay không nói hay không, còn dám câu mồi ta.” 

Thúy nhi cười khanh khách không ngừng, mở miệng xin tha, lúc này Mạnh Như mới buông tha nàng. 

Thiến Thiến lấy ra khăn mặt đưa cho Mạnh Như, Mạnh Như nhẹ nhàng lau khuôn mặt của mình, nghiêng tai lắng nghe. 

Lúc này Thúy nhi mới nói: "Phủ thành chủ đưa tới thật nhiều lễ vật a, mấy xe lớn đâu, nói là đến cầu hôn cho thiếu thành chủ." 

Động tác của Mạnh Như lập tức cứng đờ, nàng bối rối hướng Dương Khai liếc qua, khẩn trương nói: "Cầu hôn? Cầu hôn ai?" 

Thúy nhi cười nói: "Còn có thể cầu hôn ai? Đương nhiên là thiếu

thành chủ cầu hôn đại tiểu thư á! Hôm qua người cũng đã gặp thiếu thành chủ, dáng dấp hắn đẹp trai, võ công cũng tốt, mà lại gia thế cũng tốt, tính tình cũng tốt, thật sự là chỗ nào cũng tốt, cùng đại tiểu thư thật sự là xứng đôi. . ." 

Mạnh Như hoảng loạn nói: "Cha ta đáp ứng sao?" 

Thúy nhi lắc đầu: "Không biết đâu, chẳng qua lão gia nhìn qua giống như rất hài lòng, lúc này hắn đang cùng thiếu thành chủ nói chuyện đâu." 

Mạnh Như nghe vậy vội vàng vứt khăn lông ướt trong tay xuống, dẫn theo váy của mình , hướng ra phía ngoài chạy tới. 

Thúy nhi cả kinh nói: "Đại tiểu thư, ngươi muốn làm gì?" 

Mạnh Như ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng chưa chạy được mấy bước, nàng lại bỗng nhiên dừng lại, đứng ở nơi đó một hồi lâu, rồi mới xoay người, dùng ánh mắt phức tạp nhìn xem Dương Khai nói: "Dương hộ vệ, hôm nay ta có chút mệt mỏi, không luyện nữa." 

Dương Khai gật gật đầu: "Nếu đã mệt mỏi, vậy thì đại tiểu thư nghỉ ngơi đi." 

Mạnh Như đi thẳng vào trong nhà, khép cửa phòng lại. 

Thúy nhi bỗng nhiên hung tợn trừng Dương Khai một chút, trong ánh mắt kia tràn đầy địch ý.

Sau nửa canh giờ, gia chủ Mạnh gia Mạnh Đức Nghiệp đi vào nội viện, tiến vào gian phòng của Mạnh Như, cũng không biết hắn cùng Mạnh Như nói điều gì, lúc trở ra hắn tràn đầy bất đắc dĩ, lắc đầu thở dài không thôi. 

Thúy nhi vẫn luôn đi theo, nhưng không bao lâu nàng đã bị cận vệ của gia chủ bắt lại, đưa đến trước mặt Mạnh Đức Nghiệp. 

Tại trước mặt đại tiểu thư, Thúy nhi không hề cố kỵ, dù sao hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm như tỷ muội, nhưng ở trước mặt gia chủ, Thúy nhi cũng không dám có nửa điểm làm càn. 

Chỉ vì lúc trước có khoảng chừng bốn vị tiểu tỷ muội làm bạn đại tiểu thư trưởng thành, nhưng những năm qua này, cuối cùng chỉ còn lại có một mình nàng. 

Đại tiểu thư ngây thơ thiện lương, coi là ba vị tiểu tỷ muội kia có kết cục tốt, nhưng Thúy nhi lại biết ba người kia sớm đã hóa thành bạch cốt. 

Làm việc tại bên người đại tiểu thư, bất kỳ một chút chủ quan nào, đều có thể mang đến tai hoạ ngập đầu cho mình. 

Thúy nhi quỳ gối trước mặt gia chủ, nơm nớp lo sợ: "Lão gia, tiểu tỳ có chuyện muốn nói." 

Mạnh Đức Nghiệp chắp hai tay sau lưng đứng ở trước mặt nàng,

thản nhiên nói: "Nói!" 

Thúy nhi trù trừ một lát, rồi run giọng nói: "Không biết có phải tiểu tỳ bị hoa mắt hay không, đại tiểu thư. . . Đại tiểu thư đối với Dương hộ vệ. . . giống như có chút không đúng lắm!" 

Sau khi nói xong, nàng lại vội vàng bổ sung: "Tiểu tỳ cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không, không dám khẳng định." 

Gia chủ không có phản ứng, nhưng Thúy nhi lại biết đây là biểu hiện tức giận của gia chủ, cho nên càng thấp thỏm lo âu. 

Sau một lát, gia chủ mới hỏi: "Ngươi phát hiện lúc nào?" 

Thúy nhi run giọng trả lời: "Lần trước , sau khi đại tiểu thư được cứu trở về." 

Mạnh Đức Nghiệp nói: "Đại tiểu thư được cứu trở về đã hai tháng, vì sao ngươi không nói sớm một chút?" 

Thúy nhi đều sắp nằm sấp trên mặt đất: "Tiểu tỳ không dám!" 

"Tốt một cái không dám!" Mạnh Đức Nghiệp cười lạnh một tiếng: "Băm ra bón cho hoa!" 

Trong nháy mắt Thúy nhi mềm nhũn ra, mãi đến lúc hai tên hộ vệ bắt lấy cánh tay của nàng đưa nàng kéo ra bên ngoài, nàng mới hoảng sợ cầu xin tha thứ: "Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng a! Bây

giờ bên người đại tiểu thư cũng chỉ còn lại có một mình ta là lão nhân, nếu ta chết rồi, thì đại tiểu thư nhất định sẽ rất thương tâm." 

Đọc bản dịch Võ Luyện Đỉnh Phong miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com. 

Câu nói này đã cứu nàng một mạng, hai tên hộ vệ kia cũng không biết đã nhận được chỉ thị gì, bỗng nhiên đưa nàng ném xuống. 

Thanh âm của Mạnh Đức Nghiệp từ xa xa truyền đến: " Coi chừng đại tiểu thư cho tốt, có chuyện gì thì trước tiên nói cho ta biết, nếu lại có sai lầm, thì cẩn thận mạng chó của ngươi!" 

Thúy nhi vội vàng đáp ứng, lúc ngẩng đầu, trước mặt nàng đã không có một ai. 

Sau ngày đó, đại tiểu thư hình như lại khôi phục bình thường, Dương Khai cũng không có hỏi thăm việc thiếu thành chủ đến cầu hôn cuối cùng được xử lý như thế nào, nhưng Ân Chí Dũng ngược lại là tìm hiểu được không ít tin tức. 

Thiếu thành chủ đúng là đến cầu hôn, mà lại còn tự mình đến, Mạnh Đức Nghiệp rõ ràng là đối với hắn rất hài lòng, dù sao Phùng Thừa Tự có thân phận địa vị rất cao, cùng đại tiểu thư của Mạnh gia rất xứng đôi. 

Mạnh Như cũng đã không nhỏ, không có khả năng vẫn luôn ở Mạnh gia, nếu là có thể có một mối hôn sự tốt, Mạnh Đức Nghiệp cũng sẽ không từ chối.

Chỉ là đối với lần cầu hôn này, Mạnh Đức Nghiệp hình như cũng không chính diện đáp lại. 

Việc này khiến Ân Chí Dũng càng thêm cảm khái đại tiểu thư được sủng ái, không nói nhà bình thường, chính là trong gia đình so với Mạnh phủ cao quý hơn, việc hôn nhân của con gái cũng là do cha mẹ làm chủ, nào đến lượt tự mình làm chủ? 

Hết lần này tới lần khác, ở Mạnh gia, đại tiểu thư nói một không hai, ngay cả gia chủ vẫn luôn xử sự cường ngạnh cũng không ép buộc nàng. 

Nhưng Dương Khai rõ ràng là cảm giác được, tại xung quanh Tú Lâu của đại tiểu thư, nhiều một chút người bí mật quan sát, những người kia chú ý đại tiểu thư đồng thời, cũng đang ngó chừng chính mình. 

Những ngày này biểu hiện của Thúy nhi cũng có chút kỳ quái, trước kia hắn cũng cảm giác Thúy nhi có chút chán ghét chính mình, nhưng trong khoảng thời gian gần nhất , nàng hình như trở nên cừu hận hắn. 

Trong ánh mắt kia tràn đầy cừu hận, căn bản là ẩn tàng không nổi! Dương Khai ẩn ẩn cảm giác có chút không đúng. 

Một ngày này, Dương Khai cùng Ân Chí Dũng thu được mệnh lệnh, tiến đến bái kiến gia chủ.

Bên trong tòa đại điện kia, Mạnh Đức Nghiệp nhìn qua hai người đứng ở phía dưới, mở miệng nói: "Ngày mai Mạnh gia có một đám hàng hóa, muốn đưa đến thành Định Viễn, đám hàng này rất trọng yếu, hai người các ngươi cùng đi theo bảo hộ." 

Ân Chí Dũng nghe vậy ngạc nhiên: "Vậy còn Đại tiểu thư. . ." 

Hắn cùng Dương Khai là cận vệ của đại tiểu thư, theo đạo lý mà nói, loại chuyện đưa hàng này là không cần bọn hắn nhúng tay, cho nên mệnh lệnh này của Mạnh Đức Nghiệp để hắn không hiểu. 

Mạnh Đức Nghiệp nói: "Chỗ đại tiểu thư ,ta tự sẽ có an bài, các ngươi không cần để ý tới." Dừng một chút hắn lại giải thích nói: "Đại tiểu thư sớm muộn cũng muốn gả đi, hai người các ngươi đối với Mạnh phủ trung thành tuyệt đối , chờ đại tiểu thư gả đi, Mạnh phủ còn cần các ngươi xuất lực, trước làm quen một chút đi." 

Ân Chí Dũng phấn chấn, ôm quyền lĩnh mệnh: "Vâng, đa tạ gia chủ vun trồng." 

Mạnh Đức Nghiệp phất phất tay, hai người cung kính lui ra.