" m Dương Thiên ta có tam đại chú pháp, Vạn Chấp Chú chính là một trong số đó, chỉ alf chú pháp này quá mức cường đại, cần rất nhiều người hợp lực mới có thể ngâm xướng, cũng không có lực sát thương gì, lại có hiệu quả trong việc tĩnh tâm ngưng thần." Dư Hương Điệp nói.
Dương Khai gật đầu hiểu rõ. Hồi tưởng vừa rồi ngâm xướng Vạn Chấp Chú, tâm cảnh của mình xác thực đạt được sự yên tĩnh trước nay chưa có.
Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn vốn là cô gia Âm Dương Thiên, xem như nửa người Âm Dương Thiên, ngâm Vạn Chấp Chú này hay không đều không thay đổi được cái gì.
Lại đợi mấy ngày, Lạc Thính Hà mới miễn cưỡng có thể khống chế lực lượng của mình.
Chưởng giáo Âm Dương Thiên dẫn một đám thượng phẩm Khai
Thiên đến trước, đến trước mặt Lạc Thính Hà, tề thân hành lễ: "Bái kiến Thái Thượng!"
Lạc Thính Hà đi đến trước mặt hắn, cười híp mắt nắm chặt râu dài dưới hàm chưởng giáo: "Tả sư đệ, nhiều năm không gặp, sao mà râu ria đều có một nắm lớn!"
Tả Khâu Minh mắt run đùng đùng, trong lòng ngầm cười khổ cuống quít, đã nhiều năm như vậy, vị sư tỷ này vẫn là như vậy a, trước kia tính tình cứ thoải mái như vậy, cũng chỉ có Tôn sư huynh mới có thể hàng phục nàng, bây giờ Tôn sư huynh đã vẫn lạc hơn hai nghìn năm, các sư huynh đệ cùng bối phận sợ là không ai co ́thê ̉quản được nàng.
Huống chi, bây giờ nàng đã là bát phẩm Thái Thượng.
"Lạc Thái Thượng, ta họ Tả khâu, không họ Tả." Chưởng giáo ngữ khí yếu ớt trả lại một tiếng.
"Như nhau!" Lạc Thính Hà đĩnh đạc vỗ vỗ vai chưởng giáo, vừa mới tấn thăng mấy ngày, nắm giữ lực lượng không tốt lắm, một bàn tay xuống, bả vai Tả Khâu Minh lùn hẳn xuống một đoạn.
Một đám thất phẩm trưởng lão đi theo phía sau nhìn mà hãi hùng.
Lạc Thính Hà bỗng nhiên nháy mắt ra hiệu: "Tả sư đệ, những phấn hồng tri kỷ của ngươi đâu? Sao ta không thấy ai hết, trước kia lúc
ngươi ra cửa không phải trái ôm phải ấp, rất khoái hoạt sao." Một lời ra, thật nhiều các trưởng lão mặt lộ thần sắc chấn kinh.
Rất nhiều người cũng không rõ chuyện phong lưu xưa của chưởng giáo, bình thường chưởng giáo trước mặt người khác là biểu hiện trang nghiêm túc mục, hình tượng một tông chi chủ nhập lòng người, ai cũng sẽ không thể nghĩ hắn cùng loại người phong lưu lãng tử có điểm gì chung.
Mà một lời của Lạc Thính Hà lại làm cho bọn họ mơ màng hết bài này đến bài khác.
Tả Khâu Minh đỏ mặt lên: "Lạc Thái Thượng cũng không thể nói bậy, bây giờ ta là chưởng giáo Âm Dương Thiên, đại biểu là mặt mũi Âm Dương Thiên, những lời này nếu truyền đến tai ngoại nhân, thật sự sẽ khiến người ta hiểu lầm đấy, có hại vinh dự Âm Dương Thiên ta."
Lạc Thính Hà giơ bàn tay lên đếm ngón: "Ta ngẫm lại a, năm đó ngươi 15 tuổi, có một Chu sư tỷ lớn hơn ngươi ba tuổi, về sau ngươi di tình biệt luyến, Chu nha đầu còn chạy đến trước mặt ta khóc sướt mướt vài ngày, phiền đến chết ta. Đến khi ngươi 20 tuổi lại tìm được một Trương sư tỷ lớn hơn ngươi 10 tuổi, thời gian cũng không làm thay đổi gì, cũng không được mấy tháng Trương sư tỷ lại đau tâm phế phổi. A, một năm kia ngươi tấn thăng Đế Tôn, có một vị Đàm sư
thúc. . ."
Mỗi một chuyện Lạc Thính Hà nói, sắc mặt Tả Khâu Minh lại đen hơn một phần, nói đến Đàm sư thúc, Tả Khâu Minh rốt cục không kiềm chế được nữa, cười theo, há miệng ngừng Lạc Thính Hà lại: "Trí nhớ Sư tỷ thật sự là tốt, phong thái vẫn như năm đó, dm sư tỷ!"
Lạc Thính Hà cười híp mắt nhìn hắn, lại nằng nặng một bàn tay vỗ xuống vai hắn: "Đúng vậy nha, cái gì mà Thái Thượng, từ nhỏ đến lớn, sư tỷ lau mông cho ngươi cũng không biết bao nhiêu lần, hô Thái Thượng có phải quá xa lạ hay không."
"Sư tỷ nói như thế nào thì chính là như thế!" Tả Khâu Minh xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, "Chẳng qua hiện nay sư tỷ đã là bát phẩm, theo quy củ xác thực đã là Thái Thượng trưởng lão, còn cần sư tỷ dành thời gian đi theo một chuyến, sư đệ muốn tạo sách cho ngươi, tên sư tỷ cũng phải lưu trên Trường Thanh Phổ, hưởng tất cả đãi ngộ của Thái Thượng."
Lạc Thính Hà đĩnh đạc nói: "Ừm, ân, chờ ta có rảnh lại đi tìm ngươi đi, đi trước một bước."
Nói rồi, quay người bay tới chỗ bọn người Dư Hương Điệp, sau khi nháy mắt ra dấu, thôi động lực lượng bao lấy Dư Hương Điệp, lách mình rời đi.
Lưu lại Dương Khai cùng Khúc Hoa Thường mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Cung tiễn Thái Thượng!" Tả Khâu Minh khom mình hành lễ, những người khác cũng đều có học theo
"Chưởng giáo thích người lớn tuổi hơn a?" Sau lưng, một vị trưởng lão bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Tả Khâu Minh đưa tay vuốt râu, thản nhiên nói: "Vương sư đệ, ngươi nhập môn muộn, có lẽ là không rõ tính tình vị Lạc Thái Thượng này, nàng nghe là được, không cần coi là thật."
Vương sư đê ̣ còn muốn hỏi thêm, Tả Khâu Minh lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về Dương Khai cùng Khúc Hoa Thường: "Hai người các ngươi, đi theo ta một chuyến, Trần trưởng lão, ngươi cũng tới, đem đệ tử ngươi theo!"
Cách đó không xa, Trần Tu khom người nói: "Vâng!"
Dương Khai lập tức minh bạch, Tả Khâu Minh đây là muốn trò chuyện việc hôn ước với mình.
Lạc Thính Hà tấn thăng Thái Thượng, đông đảo Khai Thiên kết thúc xem lễ, tự nhiên là rất nhanh tán đi, tin tức phấn chấn lòng người này, hẳn sẽ oanh động trong Âm Dương Thiên một thời gian rất dài.
Dương Khai nắm tay Khúc Hoa Thường đi theo Tả Khâu Minh, Trần Tu mang theo Đào Lăng Uyển từ phía sau đuổi theo, mấy bước liền
tới bên cạnh, chủ động hô: "Dương hiền chất!"
"Trần trưởng lão!" Dương Khai gật đầu ra hiệu, lại nhìn Đào Lăng Uyển bên cạnh hắn, mỉm cười: "Đào sư muội."
Đối với Trần Tu, hắn không có bao nhiêu hảo cảm, nhưng đối với Đào Lăng Uyển, hắn lại có một ít áy náy.
Sắc mặt Đào Lăng Uyển hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Dương sư huynh."
Trần Tu cùng Dương Khai sánh vai phi đi, mỉm cười nói: "Khúc sư điệt là người rộng lượng, không biết Dương hiền chất có thể rộng lượng một lần?"
Dương Khai nói: "Không biết Trần trưởng lão có ý gì."
Trần Tu thở dài một tiếng: "Sư chất làm gì giả bộ hồ đồ? Việc làm trước đó Trần mỗ quả thật có phần tư tâm, những cũng không có ác ý, hiền chất có lời oán giận đối với ta, Trần mỗ có thể hiểu, cũng không sao, chỉ là Uyển Nhi a, đứa nhỏ này tương lai tính mệnh ngày sau phụ thuộc vào ngươi, mong rằng hiền chất có thể cẩn thận suy tính. Nếu có thể thấy đứa nhỏ này hạnh phúc, Trần mỗ chính là chết cũng không hối tiếc."
Dương Khai nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Trần Tu thấy thế cũng không nói nhiều, trong lòng biết Dương Khai
oán khí đối với hắn không nhỏ, nói nhiều ngược lại không đẹp.
Chốc lát, một nhóm mấy người theo chưởng giáo đi tới một chỗ Linh Châu, trong đại điện, nơi này hẳn là nơi chưởng giáo làm việc công.
Đám người chủ khách ngồi xuống, tự có đệ tử dâng lên nước trà.
Đây là lần đầu Dương Khai gặp mặt chưởng giáo Âm Dương Thiên, trước kia vô luận là đại hội luận đạo, hay là Luân Hồi các, vị chưởng giáo này đều không lộ mặt, cho nên cũng không thể nào phán đoán tính tình người ta như thế nào.
Tả Khâu Minh rõ ràng có uy nghiêm của người đứng đầu một phái, đây là khí chất mà rất nhiều người trường cư cao vị đều có, không cần bất kỳ ngôn ngữ gì, thần sắc không giận tự uy.
Có điều để Dương Khai cực kì bất ngờ là Tả Khâu Minh đầu tiên là đứng dậy, khom người thi lễ với hắn một cái.
Dương Khai giật mình, vội vàng đứng lên: "Chưởng giáo, đây là ý gì? Vãn bối không nhận nổi."
Tả Khâu Minh chầm chậm ngồi thẳng lên, mở miệng nói: "Cái cúi đầu này là bản chưởng giáo thay mặt Âm Dương Thiên, cám ơn ân tình ngươi cứu Lạc Thái Thượng."
Dương Khai cứu ra, không đơn giản chỉ là một vị phẩm Lạc Thính Hà, còn là một cường giả tương lai có hi vọng tấn thăng cửu phẩm
Chí Tôn.
Đây đối với toàn bộ Âm Dương Thiên, ý nghĩa phi phàm.
Dương Khai khoát tay nói: "Cũng là cơ duyên xảo hợp, trước đó vãn bối cũng không biết Lạc sư thúc bị nhốt trong Luân Hồi các, ta nhập Luân Hồi các, chỉ là vì Khúc sư tỷ."
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Khúc Hoa Thường.
Tả Khâu Minh gật gật đầu: "Chuyện của ngươi cùng Khúc sư điệt, bản chưởng giáo biết, trước đó cách làm của Trần trưởng lão có thiếu cân nhắc, mong rằng sư chất thứ lỗi."
Dương Khai thản nhiên nói: "Trần trưởng lão đã nói với ta việc này."
Hắn chợt nhớ tới, Trần Tu làm việc như vậy khẳng định là được Âm Dương Thiên cao tầng cho phép, nói cách khác, Tả Khâu Minh hẳn là cũng biết, nhưng lúc đó hắn cũng không ra mặt ngăn cản.
Dứng trên lập trường của hắn, bất kỳ chuyện gì có lợi đối với Âm Dương Thiên, hắn đều sẽ đồng ý, không quan hệ vinh nhục cá nhân.
"Bây giờ Khúc sư điệt cũng được ngươi mang ra, có thể thấy được hai người các ngươi xác thực tình hơn kim kiên, Âm Dương Thiên ta, phàm là người có thể thông qua luyện tâm khảo nghiệm Luân Hồi các, tất cả đều sẽ trở thành bạn lữ cả đời."
Dương Khai kính cẩn nghe theo nói: "Ta đến Âm Dương Thiên, chính là vì hôn ước với Khúc sư tỷ."
Tả Khâu Minh gật gật đầu: "Như vậy rất tốt! Ngươi đã có ý, bản chưởng giáo cũng không quanh co lòng vòng, ngươi có dự định khi na ̀o thành hôn?"
Dương Khai thản nhiên nói: "Việc này tạm thời còn chưa cân nhắc, chưởng giáo có lẽ không biết, trước khi gặp Khúc sư tỷ, ta đã có mấy vị bạn lữ theo ta nhiều năm, nhữn cũng chưa từng thành hôn, mà bây giờ, bởi vì đủ loại nguyên nhân, các nàng đều tới khác nhau, ta muốn chờ một ngày các nàng tề tựu, sẽ cho các nàng một cái công đạo."
Tả Khâu Minh gật đầu: "Nam nhân tam thê tứ thiếp cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, ngươi có thể được nhiều nữ tử ưu ái như vậy, cũng là bản sự của ngươi. Âm Dương Thiên cũng không phải là chỗ mục nát, bản chưởng giáo sẽ không để ý những điều này, tin tưởng Khúc sư điệt cũng sẽ không để ý."