Vu Thần Kỷ

Chương 291: Truyền tống



Quân đội vây kín bốn phía, Đế Sát quân đoàn đã bị bao vây ở trong một khu vực nho nhỏ chật hẹp, đại khái dài rộng không đến ba mươi dặm.

Ba mươi dặm, Đại Vu tiễn thủ yếu nhất, mũi tên của bọn họ cũng có thể thoải mái bắn ra ba mươi dặm.

Ba mươi dặm, đại biểu quân đội vây kín bốn phía, bất cứ một bên nào cũng có thể tiến hành đả kích mọi mặt đối với toàn bộ kẻ địch trong vòng vây.

Tên như mưa, sấm sét như thủy triều, cự mãng phun nọc độc giống như nước lũ, người Khoa Phụ tộc ném tảng đá giống như trời sập, công kích bốn phương tám hướng không ngừng hạ xuống đánh cho Đế Sát quân đoàn không hội được thành quân.

Con em đại gia tộc đến kiếm quân công đã bị đánh cho đầu óc choáng váng, bọn hắn khóc trời kêu đất ở dưới các hộ vệ vây quanh, từ phía đông vòng vây chạy đến phía tây, kết quả đàn cự mãng phun nọc độc một phen, dọa bọn hắn chật vật hướng mặt bắc chạy trốn.

Đến phía bắc, cây gậy lớn của người Khoa Phụ tộc hung hăng đập chết mấy tên, những người này lại tiếng khóc rung trời hướng Cơ Hạo bên này chạy tới.

Vũ Mục cười lớn một tiếng, mảng lớn mây mưa bay lên trời, bao trùm phạm vi vài dặm, nước mưa màu xanh lục nhạt trút xuống, kịch độc bọc trong nước mưa, mấy ngàn phó binh và nô lệ kêu thảm ngã xuống đất, vì thế những người này lại hướng mặt đông chạy trốn.

Nhưng vừa mới hướng phía đông chạy ra chưa được vài bước, bọn con em đại gia tộc này đột nhiên tỉnh ngộ, lúc sớm nhất bọn hắn chính là từ phía đông chạy loạn. Mắt thấy vô số lôi thú gào thét chạy băng băng đến, những người này rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, bọn hắn khàn giọng cầu xin, hướng phía Huyết Nguyệt thần tháp bỏ chạy.

Bốn phương hướng không ngừng có đào binh chạy về, bọn hắn khàn giọng rống giận, đem các phó binh và nô lệ xua chạy tới bên ngoài chắn đao thay bọn hắn, bọn hắn dốc hết toàn lực lao về phía Huyết Nguyệt thần tháp, cực lực khiến mình cách Huyết Nguyệt thần tháp gần hơn chút nữa.

Đế Sát trợn mắt há hốc mồm đứng ở trên thần tháp, khóe miệng điên cuồng run rẩy, ba con mắt vô thần nhìn bốn phía.

Chi Huyết Nguyệt quân đoàn này hắn vừa mới tiếp nhận không đến ba năm, so sánh với quân đoàn tinh nhuệ khác từng trải nhiều, chi quân đoàn này của hắn ở trên trang bị cùng kinh nghiệm chiến đấu, đều không bì được các quân đoàn lâu năm được hưởng tiếng tăm. Nhưng mặc kệ như thế nào, quân đoàn mới chỉnh biên cũng tốt, dù sao cũng là quân thường trực của Huyết Nguyệt nhất mạch.

Đế Sát không chút nghi ngờ, chiến sĩ dưới trướng hắn mỗi người đều là tinh nhuệ, mỗi người đều là dũng sĩ. Đối mặt quân đội dân bản xứ cho dù gấp mười, hắn cũng có thể đánh một trận là thắng. Nhưng hôm nay, ngắn ngủn hai ba canh giờ, đại quân dưới trướng hắn lại tan tác như vậy.

“Đại nhân, chúng ta, không ngăn được nữa.” Một tướng lĩnh tâm phúc đè thấp thanh âm thấp giọng nói: “Xin ngài mang theo quân kỳ… Sớm làm chuẩn bị đi.”

Mang theo quân kỳ sớm làm chuẩn bị? Đế Sát chán ghét hướng tướng lĩnh ngày thường rất được hắn coi trọng nhìn một cái: “Muốn ta bỏ lại chiến sĩ dưới trướng chạy trốn? Loại chuyện này… Hả?”

Trên Huyết Nguyệt thần tháp một mảng huyết quang cấp tốc đi lên, trong không khí xung quanh đột nhiên có mảng lớn gợn sóng nhộn nhạo ra. Sắc mặt Đế Sát chợt trở nên dễ coi hơn rất nhiều, hắn lại khôi phục vẻ mặt trấn định tự nhiên ban đầu. Nhẹ nhàng bâng quơ phất phất tay, từng khối lớn vu tinh không ngừng từ trên hắn trào ra, nhanh chóng bị Huyết Nguyệt thần tháp cắn nuốt hết.

Một luồng huyết quang lao thẳng lên trời cao, sau đó cấp tốc đảo ngược bắn về, hung hăng đánh ở trên đất trống cạnh thần tháp.

Từng luồng huyết quang tràn đi bốn phía, kèm theo tiếng gầm rú đáng sợ, Huyết Nguyệt chi lực mạnh mẽ điêu khắc ra trên mặt đất một bộ trận đồ cực lớn đường kính vài dặm. Phù văn trận đồ xâm nhập mặt đá phiến sâu cả trượng, từng nét như tự nhiên hình thành, trong phù văn tràn ngập hồng quang dinh dính như máu.

Hư không chấn động, mặt đất mơ hồ run rẩy. Chiến sĩ Lôi Trạch bộ ở phía đông chạy băng băng đến cẩn thận quát vật cưỡi dừng lại.

Phía tây, các vu tế đến từ Bắc Hoang cũng thật cẩn thận bảo đại mãng dưới mông dừng tiến công, mọi người đều cẩn thận nhìn Huyết Nguyệt thần tháp huyết quang tuông trào.

Chỉ có người Khoa Phụ tộc phía bắc sức chiến đấu siêu quần, thân thể mạnh mẽ vô cùng trời sinh chỉ có một sợi gân, bọn họ vẫn ‘hộc hộc hộc hộc’ vung cây gậy lớn, giống như đánh chuột đồng đập kẻ địch chắn trước mặt, không chút úy kỵ hướng phía trung quân của Đế Sát tới gần.

Trận đồ màu máu trên mặt đất phun ra cả mảng lớn lửa sáng. Trong huyết quang mấy vạn bóng người từ từ hiện lên. Huyết Nguyệt thần tháp bên cạnh Đế Sát phun ra một mảng ánh sáng mạnh mẽ, trong mấy vạn bóng người thong thả hiện lên đó, một luồng huyết quang tương tự trào ra, nhanh chóng hòa hợp một thể với huyết quang của Huyết Nguyệt thần tháp bên người Đế Sát.

Hai luồng lực lượng cường đại hợp lực, hư không vặn vẹo một trận, mấy vạn chiến sĩ Ngu tộc, Già tộc võ trang hạng nặng bỗng dưng toát ra.

Lại một tòa Huyết Nguyệt thần tháp xuất hiện giữa không trung, hai tòa Huyết Nguyệt thần tháp đồng thời phun ra huyết quang mãnh liệt, tướng lĩnh Ngu tộc đứng ở trên tòa thần tháp mới tới lạnh nhạt cười hướng Đế Sát gật gật đầu: “Đế Sát, tình huống ngươi nơi này thoạt nhìn không phải tốt lắm?”

Đế Sát nâng tay phải, ở tim ấn một cái, hướng nam tử Ngu tộc kia hành một lễ: “Đế Nhất, đa tạ ngươi tiếp viện. Thật ra, ngươi không cần sốt ruột đến cứu viện ta, bọn dân bản xứ dã man này căn bản không thể đánh bại ta, ta đang ấp ủ phản kích!”

Đế Nhất giang hai tay, bật cười.

Đế Sát nhìn Đế Nhất, cũng nở nụ cười.

Trong lòng hai người biết rõ, bọn họ là quý tộc Ngu tộc tôn quý, hơn nữa là một mũi tộc nhân huyết thống cao quý nhất trong Đế thị nhất tộc. Bọn họ cho dù chiến bại bị giết, bọn họ cũng sẽ lựa chọn một tư thế tử vong ‘ưu mỹ, có thể diện nhất’. Muốn một quý tộc Ngu tộc thừa nhận mình thất bại? Điều này căn bản là chuyện không có khả năng!

“Tốt lắm, ngươi đã đang ấp ủ phản kích, như vậy không ngại ta đến giúp ngươi gia tăng một chút lực lượng phản kích?” Đế Nhất cười hướng Đế Sát nhìn một cái: “Mọi người đều là huynh đệ đồng tộc, ngươi đem quặng Ma Lãnh Ô kia trong lãnh địa của ngươi cho ta là được.”

Đế Sát hít một hơi thật sâu, hắn hướng Đế Nhất gật gật đầu: “Rất công bằng hợp lý. Quặng Ma Lãnh Ô kia, đã là của ngươi… Ngươi tháng sau sinh nhật? Cái này coi như quà sinh nhật của ta đi.”

Đế Nhất cười lớn vung tay, mấy vạn tinh nhuệ dưới trướng hắn nhanh chóng rời khỏi trận pháp, sau đó hai tòa Huyết Nguyệt thần tháp đồng thời kịch liệt run rẩy lên, hai luồng huyết quang trào ra, một lần này so với vừa rồi hao phí thời gian ít hơn rất nhiều, lại là mấy vạn dị tộc tinh nhuệ thông qua pháp trận trên mặt đất truyền tống tới.

“Đế Sa, ngươi có thể đến, ta rất cao hứng!” Đế Sát hướng tướng lĩnh quân đoàn Ngu tộc mới tới hành một lễ.

“Đế Sát, về sau ta hy vọng, ngươi đừng xuất hiện ở bên người Tú Mạt Nhi tiểu thư nữa.” Đế Sa ôn hòa hướng Đế Sát trả lễ: “Dù sao, ngươi là người có hôn ước. Tú Mạt Nhi tiểu thư, có sự quan tâm ái mộ của ta là đủ rồi.”

“Rất hợp lý. Về sau ta sẽ không xuất hiện ở bên người Tú Mạt Nhi nữa.” Đế Sát thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đế Sa đưa ra điều kiện, so với Đế Nhất hậu đãi hơn nhiều. Cái này cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cùng là huynh đệ Đế thị nhất tộc, quan hệ huyết thống giữa Đế Sát cùng Đế Sa so với Đế Nhất thân cận hơn rất nhiều.

Ba tòa Huyết Nguyệt thần tháp lơ lửng ở trên không chiến trường, sau đó ba đạo huyết quang hiện lên, lại một quân đoàn Ngu tộc xuất hiện ở trên chiến trường.

Một lần này quân đoàn Ngu tộc truyền tống tới, lại là do một vị thiếu nữ Ngu tộc xinh đẹp tuyệt trần quản lý.