Vu Thần Kỷ

Chương 294: Cường địch



Tổng doanh liên quân nhân tộc, Kì Binh doanh.

Sau liên tục vài ngày hành quân gấp, bỏ lại thám báo dị tộc phía sau, đám người Cơ Hạo rốt cuộc về tới trong quân doanh.

“Ài, lưng ta, có thể nằm xuống thanh thản ổn định ăn miếng thịt, ôi, thật không dễ gì!” Trong lều trại rộng rãi do da thú chế thành, mười phiến đá dày nặng rộng rãi xếp ra hàng chữ Nhất.

Vũ Mục lấy ra một tấm da gấu già trải lên trên phiến đá, vô cùng thích ý nằm ở trên phiến đá, không bao lâu đã ngủ say sưa. Những ngày qua ở dã ngoại liên tục bôn ba chém giết, vài lần bị thương nặng, tinh khí thần của Vũ Mục đều đã đến điểm tới hạn, sắp có chút chống đỡ không nổi nữa.

Không chỉ Vũ Mục, Man Man và Thiếu Ti cũng mặt mang nét mệt mỏi, Thái Ti càng so với Vũ Mục còn tiến vào giấc mộng nhanh hơn. Hắn thậm chí không kịp kiếm miếng da trải ở trên phiến đá, sau khi cắm đầu ngã quỵ ở trên phiến đá, hai ba nhịp thở đã bắt đầu ngáy.

“Man Man, Thiếu Ti, các ngươi yên tâm nghỉ ngơi.” Cơ Hạo dặn dò một tiếng, xốc mành lều trại đi ra ngoài.

Phong Hành đã sớm chẳng biết đi đâu, gã đó đúng là cầm tinh con khỉ, suốt ngày không ngồi yên được, hơn nữa tinh lực dư thừa đến cực điểm, vừa mới tiến vào doanh địa đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cũng không biết hắn đi làm gì.

Người trong doanh địa so với lần trước bọn Cơ Hạo đến đã nhiều thêm không ít. Một cái là kì binh trước đó vài ngày phân tán ra ngoài, có không ít người sau khi chiến đấu bị thương trở về doanh địa dưỡng thương, còn có một số là kì binh vừa từ hậu phương điều phối lên, còn chưa phân phối nhiệm vụ cho bọn họ.

Ở trên một mảnh đất trống cạnh doanh địa, từng miếng da thú lớn trải xuống đất, một số kì binh vừa mới chấm dứt chém giết trở về doanh địa đem chiến lợi phẩm nhà mình đặt ở trên da thú, mỗi người đang mở cổ họng hò hét chiếu cố mua bán.

“Hắc, xem một chút đi, bội kiếm đại chiến sĩ Già tộc, công nghệ chế tạo cao thâm, chém vàng cắt ngọc uy mãnh vô cùng. Chỉ cần ba bình ‘Cửu Độc Hồi Mệnh Đan’, hoặc là đan dược chữa thương dược lực không kém nhiều là có thể đổi!”

“Các huynh đệ, tinh phẩm không gian vu khí của quý tộc Ngu tộc, không gian bên trong dài rộng ba mươi trượng, cao năm trượng, thật tinh phẩm làm sao! Huynh đệ ta là người phúc hậu, ai có thể lấy ra mười bộ trọng giáp đại vu sư Vu điện tự tay rèn, thì cầm lấy đi!”

“Nữ nhân. Nữ nhân! Nữ nhân quý tộc Ngu tộc! Vừa mới bắt sống, còn là xử – nữ!” Cách đó không xa một cái cổ họng kêu to, khiến cả chợ đều xôn xao lên, nhiều kì binh ùn ùn đứng lên hướng bên đó quan sát.

Một thiếu nữ Ngu tộc mặc giáp trụ hoa lệ, toàn thân đều là máu và bùn lầy ở dưới đất giãy dụa khóc lóc, hai chiến sĩ bên hông quấn đại mãng màu đen gắt gao đè bả vai của nàng, đem nàng đè chặt chẽ dưới đất.

“Các huynh đệ, nhìn xem bộ dáng nhỏ nhắn này, đủ long lanh, đủ thanh tú chứ? Hắc. Đúng là quý tộc Ngu tộc đó, khi chúng ta bắt được cô ta, hộ vệ bên cạnh cô ta có cả trăm, chúng ta chết mất bảy tám huynh đệ mới đem đám hộ vệ đó xử lý xong!”

“Một giá thôi, năm mươi vạn ngọc tệ, hoặc là vu bảo, vu tinh tương đương, nữ nhân này cứ việc dẫn đi!”

Một đại hán chiều cao ngoài bốn thước, phía sau tỏa ra cả mảng lớn hơi nước, trong hơi nước mơ hồ có thể thấy được một con Hoành Công Ngư như ẩn như hiện lớn tiếng gầm rú.

Kì binh chiến sĩ xung quanh đều cười mắng, càng có người lớn tiếng huýt sáo ồn ào.

“Hoành Công Phúc. Các ngươi quá xấu bụng nhỉ? Một nữ nhân, năm mươi vạn ngọc tệ? Cô ta đẻ ra vu tinh sao?”

“Đi, đi, đi, có nhiều ngọc tệ như vậy, chúng ta tùy tiện mua chút gì đó, cũng có thể tăng lên một mảng lớn chiến lực. Khi đánh trận, giữ mạng quan trọng hơn, ai cần một nữ nhân chứ?”

“Cũng không phải? Vì một nữ nhân, tổn hại nhiều huynh đệ như vậy, không hợp tính. Không hợp tính!”

Nhưng cũng có người tham luyến gương xinh đẹp mặt của thiếu nữ, công khai vươn một bàn tay: “Năm mươi vạn ngọc tệ không có, năm vạn được không? Chúng ta cũng thử tư vị nữ nhân Ngu tộc! Hoành Công Phúc, ngươi thật biết nói chuyện đó?”

Sắc mặt Hoành Công Phúc và mấy đồng bạn hắn nhất thời trở nên rất khó coi, gương mặt mỗi người đều vặn vẹo. Bọn họ tổn hại mấy đồng bạn mạnh mẽ, mới bắt tù binh được thiếu nữ Ngu tộc này vẻn vẹn năm vạn ngọc tệ, căn bản không thể bồi thường tổn thất của bọn họ!

Cơ Hạo nhìn thoáng qua thiếu nữ khóc lóc giãy dụa, lắc đầu, xoay người bỏ đi.

Đây là chiến tranh, chiến tranh tàn khốc mà không có nhân tính. Hơn nữa đây là chiến tranh giữa hai tộc đàn khác nhau, hai bên không có chính nghĩa, không có đạo đức, không có cao thượng cùng ti tiện, chỉ có sống sót và bị tiêu diệt.

“Trên chiến trường không có nữ nhân, chỉ có kẻ địch giới tính nữ!” Cơ Hạo vừa đi vừa cười lạnh nói: “Nữ nhân ngu xuẩn, cô ta không nên tới nơi này.”

Liên tục đi, Cơ Hạo đi tới ngoài trung quân đại trướng của Kì Binh doanh.

Trên một khối ngọc cực lớn, mấy hàng chữ viết máu chảy đầm đìa rõ ràng lọt vào trong tầm mắt, bên trên đã ghi chú rõ tình hình cụ thể ba quân đoàn viện binh của Đế Sát.

Trong ba mũi Huyết Nguyệt quân đoàn tiếp viện Đế Sát, Đế Sa quân đoàn xung phong hãm trận uy mãnh khó cản nhất, Câu Tú quân đoàn tính cơ động tốt nhất, hơn nữa ở trên thực lực tuyệt đối đối với bộ đội cung tiễn của nhân tộc có ưu thế kiểu nghiền áp.

Mà Đế Nhất quân đoàn tài lực dày nhất, cho nên bọn họ thế mà mang theo một tòa thành bảo kim loại tùy quân chinh chiến. Chỉ một tòa thành bảo kim loại đó của Đế Nhất, không có binh lực gấp năm mươi lần trở lên không tiếc hy sinh tấn công mãnh liệt, căn bản không có khả năng công phá.

Ở dưới sự triệu tập của Đế Sát, bốn quân đoàn hợp binh một chỗ, binh lực của bọn hắn hình thành ưu thế bù trừ lẫn nhau, tiếp tục vây công mà nói, chỉ có thể là vô duyên vô cớ tổn hao binh lực. Cho nên sau khi Đế Nhất quân đoàn đem thành trì lắp ráp hoàn thành, tổng doanh chỗ Tự Văn Mệnh lập tức truyền đạt mệnh lệnh rút lui.

Cơ Hạo cau mày đứng ở trước ngọc bản, lắng nghe các chiến sĩ Hoa Tư bộ ở bên lớn tiếng nói chuyện với nhau.

Cấu thành của quân đoàn dị tộc rất cổ quái. Ví dụ như nói quân đoàn Huyết Nguyệt nhất mạch, toàn bộ quân đoàn chính quy, đều thuộc chấp chính đại đế Đế Thích Diêm La quản lý. Nhưng bất cứ một mũi quân đoàn chính quy nào tiếp tế tiếp viện hậu cần và quân giới đồ quân nhu…, Đế Thích Diêm La sẽ không cho bọn hắn một ngọc tệ, tất cả đều phải dựa vào bọn hắn tự giải quyết.

Đế Sát quản lý, là một quân đoàn mới biên chế không bao lâu, chỉ có quân giới trang bị cơ bản nhất. Giáp trụ, binh khí của bọn hắn, ở trong quân đoàn chính quy của Huyết Nguyệt nhất mạch, thuộc loại kém cỏi nhất.

Mà quân đoàn do chính Đế Sa, Đế Nhất nắm giữ đã có hơn ngàn năm, ở trong Huyết Nguyệt nhất mạch, quân đoàn của bọn hắn thuộc loại ‘tương đối có sức chiến đấu’. Ngàn năm nội tình, làm bọn hắn đem quân đoàn của mình vũ trang đến tận răng, dưới tình huống nhân số bằng nhau, sức chiến đấu của bọn hắn ít nhất gấp Đế Sát quân đoàn cả chục lần!

Về phần Câu Tú, căn cứ tình báo Tự Văn Mệnh không biết từ nơi nào kiếm được, nàng và Đế Sát giống nhau, cai quản một quân đoàn chưa đến ba năm.

Nhưng gia tộc phía sau Câu Tú cực kỳ giàu có, bọn họ tiêu phí lượng vốn khổng lồ võ trang quân đoàn dưới trướng Câu Tú, lúc này mới có quân đội mạnh lực cơ động đáng sợ, lực sát thương kinh người đó của Câu Tú.

Thậm chí, các chiến sĩ Hoa Tư bộ, đều biết Đế Sát và Câu Tú rõ ràng là có hôn ước!

Cơ Hạo kinh ngạc nhìn những gia hỏa này.

Tự Văn Mệnh thật đúng là rất giỏi, ngay cả các tin tức bên lề tướng lĩnh kẻ địch cũng có thể tìm hiểu rõ ràng?

Đế Sát và Câu Tú đã có hôn ước, như vậy…

Cơ Hạo cúi đầu suy tư một phen, từ trong túi gấm bên hông lấy ra một mũi tên Câu Tú bắn về phía hắn.