Vu Thần Kỷ

Chương 433: Đối địch



Mười mấy đại hán đồng thời từ không trung lao xuống, trên thân bọn họ khí đen bốc lên, một người ít nhất mở mười hai vu huyệt, một người nhiều nhất cũng chỉ mở ba mươi tám cái.

Khí đen tràn ngập, gió mạnh phần phật, tay áo Thiếu Ti ‘phần phật’ bay múa, ở trong cuồng phong do các đại hán đó kéo theo phát ra tiếng vang thanh thúy.

Khiên tròn lơ lửng ở bên người Thiếu Ti đột nhiên rung động, một mảng ngọc quang long lanh từ trong tấm khiên lan ra, một mảnh, hai mảnh, ba mảnh… Trong chớp mắt mấy chục mảnh ánh sáng tròn như gương sáng vờn quanh Thiếu Ti, trước mặt mỗi một đại hán đều xuất hiện một ánh sáng tròn long lanh như băng tinh, nhìn như một hơi cũng có thể thổi tan.

“Tiểu nha đầu chỉ thích thích những thứ hoa mỹ!”

Các chiến sĩ Mặc Viên bộ đồng thời cười lên. Trong tư duy đơn giản thô bạo của bọn họ, khiên thứ này càng lớn càng tốt, càng nặng càng tốt, càng dày càng tốt, như vậy mới có thể mang đến lực phòng ngự đủ cường đại.

Các tấm khiên bên người Thiếu Ti sao, nhìn qua thật đẹp, nhưng ‘mong manh’ giống như một mảnh ngọc đẹp. Hắc hắc, nữ vu sư cao cao tại thượng Vu Điện bồi dưỡng ra, quả nhiên chỉ thích những thứ đẹp nhưng mà không đủ thực dụng!

Mười mấy chiến sĩ hổ vồ xuống đồng thời nắm tay, một quyền hung hăng hướng ánh sáng trước mặt nện xuống.

‘Ông’ một tiếng, minh quang kịch liệt chấn động, bọn họ dùng 100% lực lượng nện ở trên ánh sáng, nhưng nháy mắt lực phản chấn gấp trăm lần lực công kích của bọn họ giống như vô số lưỡi cưa bén nhọn điên cuồng cắt, ma sát lao về.

Cánh tay cuồn cuộn cơ bắp nổ tung, máu thịt vừa mới sụp đổ, trên ánh sáng long lanh trong suốt giống như ngọc đẹp, một luồng khí lạnh đáng sợ bốc lên, nhanh chóng đem cánh tay vỡ vụn của bọn họ đông lại. Các chiến sĩ ngay cả thống khổ do cánh tay nổ tung cũng còn chưa nhận thấy, nhiệt độ cực thấp đóng băng cánh tay bọn họ, làm bọn họ không còn chút thống khổ nào nữa, sau đó đem toàn bộ thân thể bọn họ đều đóng băng trong một khối băng thật dày.

Huyền băng màu u lam nặng trịch rơi xuống đất, hơi nước xung quanh bị huyền băng tản mát ra băng hàn thấu xương ập vào. Một tầng hàn khí mờ mịt màu trắng quanh quẩn ở bốn phía, huyền băng lại bị tinh tú trên trời tản mát ra ánh sao bảy màu chiếu, mười mấy khối băng thật lớn tràn đầy màu sắc, mây mù vấn vít rất đẹp.

Huyền băng tuyệt đẹp lại chất chứa sát khí vô cùng.

Đây là Thiếu Ti lần đầu tiên vận dụng tấm khiên Vũ Dư đạo nhân luyện chế cho nàng ngăn địch, nàng nằm mơ cũng không ngờ, tấm khiên này không chỉ có lực phòng ngự siêu mạnh, càng có lực sát thương đáng sợ như vậy.

Mười mấy Đại Vu đó. Tuy là một loại yếu nhất trong Đại Vu, nhưng bọn hắn dù sao cũng là Đại Vu.

Mười mấy Đại Vu, thế mà trực tiếp bị đóng băng chết tươi, nháy mắt đóng băng ngọn lửa sinh mệnh của bọn hắn liền trực tiếp tắt, ngay cả linh hồn cũng bị đông lạnh thành cặn. Mà đây chỉ là tấm khiên này tự phát lực phản kích, Thiếu Ti thậm chí còn chưa ra tay.

Nhẹ nhàng vuốt ve tấm khiên hào quang mơ hồ, cảm giác tay trơn bóng nhẵn mịn, giống như cực phẩm mỹ ngọc, chỉ có từng tia khí mát lạnh tản ra, căn bản nhìn không ra nó vừa mới phun trào luồng không khí lạnh đáng sợ như thế, vừa mới đánh chết nhiều người như vậy.

“Hắn… Bọn hắn!” Đại hán lông đen khiếp sợ nhìn Thiếu Ti, hắn run rẩy nói: “Ngươi, ngươi đã giết bọn họ?”

Thiếu Ti giơ lên trường mâu trong tay, vu lực thúc dục, trên trường mâu một tầng hàn quang phun trào uyển chuyển. Gò đất nhỏ dưới chân nàng nhanh chóng bị một tầng băng mỏng mờ nhạt bao trùm. Nàng trầm giọng nói: “Phải, dựa theo quân quy…”

“Quân quy cái rắm!” Đại hán lông đen khàn cả giọng rít gào: “Nơi này, chúng ta định đoạt! Huynh đệ của ta, chỉ là muốn bắt ngươi vui vẻ chút. Ngươi giết bọn họ! Con đàn bà thối!”

Vứt thiếu nữ dị tộc trên tay xuống, đại hán lông đen rút bội kiếm lớn tiếng quát: “Các huynh đệ cùng lên, bắt lấy con quỷ nhỏ này, mọi người cùng nhau *** chết tươi nó!”

Mấy chục tên chiến sĩ Mặc Viên bộ nghiến răng, đồng thời rút ra bội đao bội kiếm, càng có người cầm trường thương đại kích, ánh mắt bất thiện hướng Thiếu Ti xông tới. Bọn họ thở hổn hển ‘Hồng hộc’, giống như dã thú bị thương, mắt cũng đã đỏ.

Đại hán lông đen lớn tiếng quát: “Ngươi giết bọn họ… Bọn ông đây ở Xích Phản sơn, thật không dễ gì từ trên tay dị tộc sống sót! Trong nhà bọn họ còn có nữ nhân, có trẻ con, có a ba a mỗ cần bọn họ nuôi sống! Ngươi đã giết bọn họ!”

Thiếu Ti giơ trường mâu, mặt không biểu cảm nói: “Bởi vì trong nhà bọn họ có nữ nhân, có trẻ con, có a ba a mỗ cần bọn họ nuôi sống, cho nên bọn họ có thể muốn làm gì thì làm phá hư quân quy, làm chuyện xấu theo ý thích sao?”

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đầy trời tinh tú lấp lánh, ánh sao lưu động, giống như thác nước từ bầu trời đổ ngược xuống, Thiếu Ti lạnh giọng nói: “Thật không dễ gì từ trên tay dị tộc sống sót? Chúng ta ai mà không thật không dễ gì từ trên tay dị tộc sống sót? Các ngươi, cảm thấy mình có gì đặc thù?”

“Giết!” Đại hán lông đen tìm không ra lời để phản bác Thiếu Ti, thẹn quá hóa giận hắn lửa giận đầy mình chỉ có thể hóa thành một tiếng ‘Giết’ rống to thành tiếng.

Mấy chục đại hán nhất dũng mà lên, đồng thời hướng Thiếu Ti công lại đây.

Thiếu Ti kêu nhỏ một tiếng, trường mâu trong tay chợt hóa thành một tia chớp màu trắng bắn nhanh ra.

Trường mâu rời tay bay ra, xuyên thấu ngực đại hán lông đen, sau đó bạch quang chợt lóe, trực tiếp nhảy về trong tay Thiếu Ti. Thân thể Thiếu Ti xoay tròn, lại đem trường mâu ném mạnh ra. Thời gian búng ngón tay ngắn ngủn, các đại hán vừa mới lao ra ba bước, Thiếu Ti đã liên tục ném mấy chục lần, trường mâu mang theo lực lượng đáng sợ xuyên thấu hư không, thế không thể cản đục lỗ ngực các đại hán này.

Mấy chục đại hán ngực phun máu, sau đó vết thương nhanh chóng bị hàn băng phong cấm, bọn họ lớn tiếng kêu thảm bị lực lượng mạnh mẽ trên trường mâu đánh bay, ném mạnh tới ngoài mấy chục trượng giãy dụa khóc kêu trên mặt đất.

Thiếu Ti vung tay lên bắt được trường mâu bay trở về, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.

Trong đôi mắt lành lạnh lóe ra hàn quang, Thiếu Ti thấp giọng lẩm bẩm: “Cùng là Chúc Long Mệnh Châu, ta lại đạt được lực lượng khổng lồ của Chúc Long nhất tộc? Hiện tại lực lượng thân thể của ta, hầu như có thể so sánh với Vu Vương bình thường rồi nhỉ? Chờ ta hoàn toàn dung hợp Chúc Long Mệnh Châu, ta lại sẽ có khí lực mạnh bao nhiêu?”

Trường mâu vung lên, kéo theo một đạo ác phong, Thiếu Ti có chút sầu khổ nhíu mày: “Thái Ti tên kia, cùng là Chúc Long Mệnh Châu, hắn thế mà lại xuất hiện một hạng thiên phú thần thông của Chúc Long nhất tộc, cái gì khác cũng chưa đạt được, thằng cha này… Tìm nữ nhân, đem hắn gả đi!”

Xa xa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, mấy chục chiến sĩ Mặc Viên bộ áo giáp không chỉnh tề sải bước hướng bên này chạy vội tới.

Đỉnh đầu có phi cầm cấp tốc bay tới, không ngừng xoay quanh bay múa ở đỉnh đầu Thiếu Ti.

Rất nhanh, một đội chiến sĩ Mặc Viên bộ đi tới hiện trường, bọn họ nhìn thấy tộc nhân bị đóng băng chết, lại nhìn nhìn đồng bạn ngã xuống đất khóc lóc run rẩy, bọn họ đồng thời giơ lên binh khí trong tay.

Bọn họ giống như đối đãi ác quỷ dị tộc nhìn Thiếu Ti.

Tuy bọn họ đều nhận ra Thiếu Ti, biết Thiếu Ti là quan quân cao tầng nhân tộc cắt cử, dẫn dắt bọn họ áp giải tù binh quay về Bồ Phản.

Nhưng giờ khắc này, bọn họ đem binh khí nhắm Thiếu Ti, giống như Thiếu Ti là những ác quỷ dị tộc kia, là kẻ địch sinh tử của bọn họ.

“Nữ nhân, ngươi đáng chết!” Một quan quân Mặc Viên bộ thân khoác trọng giáp rống giận một tiếng, sải bước mang theo tộc nhân hướng Thiếu Ti áp sát.