Vu Thần Kỷ

Chương 437: Minh đoạt



Cơ Hạo đứng ven đường, nhìn đàn gia súc của vài cái gọi là bộ lạc lưu lạc chậm rãi qua đường thẳng.

Tất cả đều là bản giác đại hắc ngưu (trâu đen sừng tấm), toàn giác man dương (dê hoang sừng vòng)… các đại gia hỏa, đám bản giác hắc ngưu thân dài hơn ba trượng, con nào cũng to béo khỏe mạnh, nằm trên mặt đất giống như một bức tường nhỏ. Khổ người toàn giác man dương và nghé con bình thường không sai biệt lắm, toàn thân lông rậm quay quanh, lông dê thật dày làm bọn nó thoạt nhìn so với bản giác hắc ngưu còn lớn hơn một vòng.

Trên trăm vạn con đại gia súc như vậy xếp thành đội ngũ thật dày, lắc lư từ trên đường thẳng từ từ đi qua, không có nửa ngày căn bản không qua được.

Bên kia của đàn gia súc, quân đội nhân tộc phía trước áp giải tù binh đã tấp nập đi xa, không có ai liên hệ Cơ Hạo cùng thủ lĩnh đội ngũ áp giải khác phía sau, bọn họ cứ như vậy coi như không thấy rời khỏi.

Trong đội ngũ áp giải thật dài phía sau vang lên tiếng kèn trầm thấp, có thủ lĩnh đội ngũ áp giải tuyên bố mệnh lệnh hạ trại ngay tại chỗ.

Cơ Hạo nhìn thấy có chiến sĩ nhân tộc phụ trách áp giải, tiến đến bên cạnh những đại gia súc đó, rất quen thuộc vui cười đùa giỡn với tộc nhân các bộ lạc lưu lạc đó. Càng có tộc nhân bộ lạc lưu lạc lấy ra túi rượu da thú chế thành, nhiệt tình mời chiến sĩ đội ngũ áp giải uống rượu.

Rất nhanh hai bên đã kề vai sát cánh ghé vào cùng một nơi, vui vẻ hoà thuận quả thực giống như người một nhà.

“Đồ chết tiệt.” Cơ Hạo bất đắc dĩ giang tay, hướng A Bảo đứng bên người cười khổ một tiếng, sau đó xoay người liền hướng đội ngũ áp giải mình phụ trách đi đến. Đi không được nữa, phải hạ trại, doanh địa này còn phải biến thành càng thêm chắc chắn, lực sát thương càng lớn hơn một chút.

“Ngẫm lại Vô Chi Kỳ xem.” A Bảo cười nhạt: “Sư huynh cũng biết, hắn bị nhân vương phạt quay mặt vào tường suy nghĩ hơn trăm năm, nhưng hắn cứ như vậy chạy tới… Chờ trở lại Bồ Phản, Cơ Hạo, ngươi sẽ biết nhân vương cũng không dễ làm. Nhân tộc ơi, nhân tộc!”

Cơ Hạo nhìn đàn gia súc đứng ở trên đường thẳng đi tiểu, đi nặng, làm cho chướng khí mù mịt, nhếch miệng cười, sau đó liên tục lắc đầu. Nhân tộc ơi, nhân tộc, hiện tại nhân tộc nếu không phải có áp lực sinh tồn tới từ bên ngoài, bọn họ nhắm chừng đã sớm lột xác giống với đám quý tộc Ngu tộc rồi nhỉ?

Trở lại doanh địa, Cơ Hạo đem bản thân nhốt ở trong một cái lều trại.

Bên ngoài, Trát Mộc mang theo hơn vạn thủ hạ, hò hét đem doanh địa cắm chỉnh tề. Đội ngũ bọn Cơ Hạo vốn ở bên cạnh con đường thẳng, hiện tại Cơ Hạo dứt khoát đem doanh địa cắm ở nơi hoang dã cách đường thẳng vài dặm.

Bốn bề bằng phẳng trống trải. Trát Mộc dẫn người đào ra chiến hào thật sâu, phía dưới cắm rậm rạp cọc gỗ vót nhọn, cây trúc, lại có Vũ Mục bôi kịch độc ở trên những cọc gỗ, cây trúc đó, lực phòng ngự của toàn bộ doanh địa cũng rất có ý tứ.

Làm người ta bất đắc dĩ là, Cơ Hạo doanh địa bên này khẩn trương chuẩn bị chiến đấu, bên kia lại không một ai tới đây tìm hiểu một phen.

Vô luận là người các bộ tộc lưu lạc kia, hay là gia hỏa Mặc Viên bộ, thế mà không một ai muốn đến bên này điều tra đôi chút. Có lẽ ở trong lòng một số người nào đó, bọn Cơ Hạo đã là thịt béo trong miệng, không chạy được đi đâu nữa.

Khi bóng đêm buông xuống, đại gia súc trên đường thẳng mới đi qua không đến một nửa.

Cơ Hạo ở trong lều trại đã chế ra ba trăm sáu mươi miếng ngọc phù dùng để bày trận, thậm chí dùng tài liệu ở Xích Phản sơn thu được, lần đầu tiên thử chế tác chín trận kỳ. Cột cờ là dùng tinh kim trộn lẫn ngọc vụn luyện, mặt cờ thì là dùng sợi tơ rút ra từ trường bào hoa mỹ trên người quý tộc Ngu tộc bện thành.

Những trường bào này sử dụng đều là thiên tằm ngàn năm, hàn tằm ngàn năm, hỏa tằm vạn năm các loại tơ tằm kỳ dị, tính chất cực tốt càng có các loại diệu dụng. Các quý tộc Ngu tộc dùng những tài liệu quý hiếm đó chế làm quần áo, thật sự là có chút phí phạm của trời.

Chế tạo thành công chín cây trận kỳ ba thước vuông, mỗi cây mây tía quay cuồng ở trong mặt cờ, mơ hồ lộ ra bảo quang. Cơ Hạo đưa tay nhẹ nhàng vung, trận kỳ rung động phần phật, không gian trong lều trại mơ hồ nhoáng lên một cái, một lực ước thúc cường đại giống như cự mãng vặn vẹo từ bốn phương tám hướng thổi quét đến, thân thể Cơ Hạo cũng không khỏi khẽ nhoáng lên một cái.

A Bảo nhấc lên rèm cửa đi đến, chộp lấy trận kỳ trong tay Cơ Hạo, nheo mắt đánh giá một phen.

Tùy tay chỉ một cú, A Bảo so sánh, đem trận kỳ Cơ Hạo dùng hết toàn lực luyện chế, nhanh chóng chọn ba mươi bảy chỗ sơ hở lớn nhỏ.

Có hỏa hậu không đến, mặt cờ chưa luyện chế đều đều; có hỏa hậu quá mạnh, cột cờ bị luyện quá; có phù văn qua loa, uy lực trận pháp sẽ đánh một cái chiết khấu; có phù văn trọng điệp, trận pháp phức tạp đường về sẽ lãng phí quá nhiều thiên địa nguyên khí… đủ loại sai lầm làm Cơ Hạo nghe xong sau lưng toát một trận mồ hôi lạnh.

Vui lòng phục tùng hướng A Bảo chắp tay hành một lễ, Cơ Hạo cám ơn A Bảo bình luận, sau đó A Bảo khoa tay múa chân, đem các loại bí quyết luyện chế trận kỳ, một năm một mười truyền thụ cho Cơ Hạo.

Vũ Dư đạo nhân truyền thụ luyện khí bí thiên, hoàn toàn khác với loại cách làm điên cuồng chồng chất tài liệu, không thèm quan tâm lãng phí tài liệu đó của Vu Điện. Luyện khí bí thiên của Vũ Dư đạo nhân ‘tinh diệu đến cực điểm’, chú ý là nhịp nhàng ăn khớp, mỗi một tia tài liệu đều phải phát huy ra uy lực cường đại nhất của nó, lấy tứ lạng bạt thiên cân, lấy một món trận khí nho nhỏ thúc đẩy thiên địa đại đạo vận chuyển.

Tinh diệu tuyệt luân, không thể nói bằng lời. A Bảo bừng bừng hứng thú chậm rãi nói, Cơ Hạo nghe đến mức mặt mày hớn hở, chỉ cảm thấy một dòng ngọc dịch mát lạnh từ đỉnh đầu rót vào, có một loại cảm giác sảng khoái đột ngột quán thông khiến Cơ Hạo lâng lâng.

Giảng giải một phen hao phí hơn hai canh giờ, sau đó A Bảo đột nhiên dừng diễn giải. Hắn nghiêng tai khẽ lắng nghe, cười lạnh một tiếng, tùy tay ném trận kỳ, ngọc phù trong tay, những trận kỳ, ngọc phù đó hóa thành từng tia ánh lửa bay ra, nhanh chóng quay quanh đại doanh của Cơ Hạo bày ra một tòa ‘Cửu Cung Điên Đảo Loạn Thiên Trận’.

‘Ông’ một tiếng, lều trại chỗ Cơ Hạo chợt vỡ vụn, một áp lực khổng lồ của đại trận ập tới.

Cơ Hạo chỉ tay, Sơn Xuyên Ấn do Vũ Dư đạo nhân từ nơi Hoa đạo nhân bắt chẹt được tế ra, sức mạnh to lớn của thiên địa đại trận hội tụ mà đến bao lấy Sơn Xuyên Ấn, cái ấn tỳ màu vàng này nhất thời bộc phát ra một mảng tinh quang, đã thành linh bảo trấn áp mắt trận của đại trận.

Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn không ngừng ùa vào Sơn Xuyên Ấn, sau khi trải qua Sơn Xuyên Ấn tẩy rửa, rèn luyện, nhanh chóng hướng các nơi của Cửu Cung Điên Đảo Loạn Thiên Trận ùa đi.

Bốn phương tám hướng đại doanh gió nổi mây phun một trận, sau đó tất cả trở về bình thản.

Bốn phía truyền đến tiếng bước chân nặng nề, sau đó là tiếng Man Man quát lớn truyền đến: “Các ngươi muốn làm gì? Này, hôm nay là Man Man trực đêm, khốn kiếp, không được tiến vào!”

‘Thùng thùng’ hai tiếng nổ, có tiếng rú thảm thê lương truyền đến.

Cơ Hạo vội vàng nhảy dựng lên, đạp một đám mây lửa hướng cửa chính đại doanh bay đi.

Ngoài cửa đại doanh, trọng giáp chiến sĩ rậm rạp đang chen chúc mà đến, bọn họ cầm trường thương đại kích, không nói một lời hướng Man Man đứng ở cửa đại doanh phát động tiến công. Giáo cắt loạn, trường thương đâm loạn. Man Man cầm hai thanh đại chuỳ, mặt mày hớn hở đập loạn một trận, trong chiến hào hai bên cửa chính đại doanh đã chồng chất mười mấy trọng giáp chiến sĩ đứt gây gãy xương.

Một thanh âm bạo ngược ở trong đám người truyền đến: “Xông vào đi, giết sạch bọn tiểu quỷ đó! Toàn bộ nô lệ trong doanh địa, một người không lưu, mang hết đi!”

Xa xa, trong doanh địa đội ngũ áp giải phụ cận đường thẳng, lượng lớn ngọn lửa sáng lên, nơi nơi đều là tiếng hô kinh ngạc giận dữ đan xen, tiếng thét chói tai cùng với tiếng chửi mắng hỗn loạn của phó binh cùng nô lệ bị bắt.