Ngoài âm thanh thông báo nhiệm vụ lần này của hệ thống, cậu còn nghe được hàng trăm thanh âm ồn ào bên tai.
Cậu hình như đủ quyền hạn xem bình luận phòng livestream rồi.
Tuy bên tai ồn ào đến nhức cả óc nhưng khóe môi cậu lại nhẹ cong lên.
Đám người xa lạ này thế mà thật sự thật lòng thích cậu, là vì thương hại hình ảnh cậu trong quá khứ chật vật, bất lực đó sao?
Dẫu biết những thứ họ đem đến cho mình chỉ do một phần thương hại, đồng tình nhưng Tạ Hoài Du vẫn cảm thấy vui vẻ. Dù sao họ cũng chỉ là những người xa lạ, đối với cậu chỉ cần cái thích của họ trực tiếp biểu đạt bằng lợi ích như điểm thưởng là được.
Lí do họ thích cậu là gì? Không còn quan trọng nữa.
“Du Du, em ổn chứ?” Cố Lãng thấy cậu ngẩn người nhìn về một hướng, trên môi lộ ra nụ cười chua xót hắn không muốn nhìn thấy kia thì lập tức lo lắng hỏi.
Những người đồng đội của cậu, mỗi người cũng lo lắng hỏi cậu một câu. Thông báo của hệ thống đương nhiên họ đã nghe rồi, No13 không phải là Tạ Hoài Du sao? Cái này là bị tất cả mọi người nhắm đến rồi còn gì. Tạ Hoài Du lắc lắc đầu xem xét vị trí hiện tại của mình, các thành viên trong đội cũng biết mà không hỏi nhiều, làm việc tương tự, quan sát nơi đây.
Đây hoàn toàn không sai với mô tả về một hòn đảo không người mà hệ thống nói, không có dấu vết của sự sống. Bầu trời âm u, đầy mây đen phủ kín như một tấm màn che đi mọi hy vọng, chỉ để lại cảm giác u ám và bí ẩn.
Bọn họ đang quan sát mọi thứ trên một cành cây to lớn không tên, cả bọn ẩn mình trong bóng tối căng thẳng mà nhìn cảnh vật dưới mặt đất. Dưới ánh sáng ít ỏi bị hàng trăm tán lá to lớn che đi, những hố sâu đầy rẫy những sinh vật kì kì quái quái đang cố gắng vươn mình khỏi lớp bùn đất ẩm ướt. Tiếng rên rỉ, tiếng rít rào của dã thú, cùng những sinh vật bí ẩn, ẩn náu trong bóng tối khiến không khí càng thêm ngột ngạt, tràn đầy cảm giác chết chóc.
Sự nguy hiểm luôn rình rập ngay bên cạnh khiến cả bọn đồng loạt đổ mồ hôi lạnh.
Đối kháng với cả đám lão đại lợi hại truy sát, Du Du và bọn họ đã định sẵn là phải mệt lắm rồi, giờ thêm cái quỷ này nữa thì còn có thể sống đến cuối cùng được sao?
Tạ Hoài Du lên tiếng đánh tan sự lo lắng của mọi người: “Không có gì phải sợ hết, ông trời sẽ không tuyệt đường người, chúng ta nhất định có cách vượt qua phó bản này. Mọi người tập trung bảo vệ bản thân an toàn khỏi mấy thứ quái dị ở đây đi, còn về phần người chơi chúng ta trước mắt cứ tránh khỏi tầm mắt họ đã.”
[Số lượng người chơi cấp cao hiện tại: 198]
Mẹ nó, cái con hệ thống khốn kiếp này lại xuất hiện đúng lúc nữa rồi.
“Được, bám sát nhau một chút, chúng ta đi tìm phương hướng thoát khỏi đầm lầy này.” Cố Lãng giả vờ không quan tâm âm thanh thông báo bên tai, nắm chặt tay cậu nói.
Tạ Hoài Du không biết vì sau khi vào phó bản này hắn lại kích động như vậy, vừa rồi khi hắn vừa nắm lấy tay cậu, Tạ Hoài Du cảm nhận được tay hắn đang run rẩy.
Cả bọn cùng gật đầu rồi dựa theo hướng la bàn trong tay Lý Tư Niên cẩn thận đi qua từ nhánh cây này đến nhánh cây khác đến hướng bắc của hòn đảo.
“A, cẩn thận.” Trần Vĩnh Lâm không cẩn thận bước hụt một cái xém tí nữa đã rơi xuống đống quái vật dưới mặt đất, bọn chúng đang cố vươn người lên cao để bắt lấy những sinh vật không may mắn cho vào miệng. Võ Minh Hạo phản ứng nhanh kéo cậu ấy lại, đầu hắn cũng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Từ Nguyệt Hi từ khi vào phó bản này trong lòng luôn tràn ngập một nỗi bất an khó hiểu, cô bé cả quãng đường đều im lặng, ngoan ngoãn ở yên trên lưng Lý Tư Niên để bớt vướng chân cho các anh.
Là người một nhà, cô bé là người rõ nhất anh trai cô bé đang cố gắng giả vờ điềm tĩnh đến mức nào.
Cái tên họ Cố này cũng có lúc sẽ sợ hãi à?
Hình như mọi cảm xúc kì lạ của anh trai chỉ khi ở cạnh anh Tạ của cô nhóc mới có mà thôi.
Không cho sử dụng năng lực cá nhân khiến bọn Tạ Hoài Du gặp nhiều khó khăn hơn họ tưởng nhiều. Nếu hiện tại Tạ Hoài Du còn giữ được năng lực khống chế tinh thần thì bọn quái vật ở nơi này sẽ chẳng phải điều họ đáng lo n
Đột nhiên, từ trong bóng tối của khu rừng, một con quái vật hình thù kì dị, cả người đầy máu, xúc tua dài ngoằn, chưa kịp để bọn họ phản ứng đã bất ngờ tấn công họ.
Tạ Hoài Du và đồng đội chẳng còn có thời gian để phản ứng. Cành cây dưới chân bị một cái xúc tua của nó dễ làm cho vỡ vụn. Cả bọn chật vật di chuyển, cố gắng tránh né những đợt tấn công của quái vật
Những cành cây lớn um tùm cùng với bọn quái vật đang ở dưới mặt đất sẵn sàng chào đón họ càng làm cho cuộc rượt đuổi này trở nên khó khăn hơn.
“Sử dụng vũ khí của các cậu, giữ chặt xúc tua của nó cho tôi, phần còn lại tôi và Cố Lãng sẽ lo liệu.” Tạ Hoài Du mở ba lô hệ thống lấy thanh kiếm của mình ra phối hợp cùng với Cố Lãng vừa né tránh công kích vừa tìm điểm yếu của quái vật trong bóng tối.
[Số lượng người chơi cấp cao hiện tại: 190]
Chó hệ thống, có thể nào lên tiếng lúc khác không? Thích làm người ta hoang man lắm à!
Các đồng đội của cậu ai cũng giấu đi tất cả lo lắng, hiểu ý di chuyển nhanh nhẹn qua các cành cây khác nhau tấn công vào các xúc tua trên người con quái vật.
“Nguyệt Hi, em chú ý khoảng cách một chút.”
“Vâng, em biết rồi.” Cô bé núp ở một góc khuất tránh khỏi tầm mắt quái vật liên tục vẽ nên nhiều lá bùa định thân đợi chờ thời cơ đến sẽ đưa cho những người anh của mình sử dụng.
“Nguyệt Hi, em di chuyển cẩn thận, truyền bùa cho Vĩnh Lâm ở hướng 10 giờ trước, để gần đó thôi đừng đến quá gần phạm vi chiến đấu, giữ tốt tầm nhìn di chuyển từ từ là được, đừng gấp.” Tạ Hoài Du vừa chật vật né tránh công kích của quái vật, vừa hô to nhắc nhở Từ Nguyệt Hi.
Cô nhóc không nói gì mà im lặng làm theo hết thảy lời anh trai nói.
“Du Du, việc quan sát để anh, em bọc sau nó là được.” Cố Lãng ghim thẳng một cái xúc tua của con quái vật sâu vào một gốc cây to, không biết từ lúc nào đã di chuyển đến gần cậu quan tâm nói.
Tạ Hoài Du nhìn cây thương bằng vàng đạo cụ cấp SSS của người ta rồi lại nhìn lại cây kiếm trừ ma cấp B của mình, dù có thêm lửa địa ngục vào thì cũng không thể so sánh với đồ của người trước mặt.
Đáng ghét! Lại phải nhượng bộ rồi…
Cậu lạnh mặt gật đầu, nhanh nhẹn di chuyển giữa những cành cây to lớn, thoát ẩn thoát hiện như một kẻ săn mồi thực thụ. Cố Lãng thấy cậu nhìn đạo cụ của mình rồi cam chịu thì khóe môi luôn mím chặt từ khi vào phó bản cuối cùng cũng nhếch lên.
Bạn nhỏ nhà ai vừa ngoan lại vừa đáng yêu thế này!!!
Chút ôn nhu thoáng qua đã nhanh chóng bị hắn thu hồi, đôi mắt xanh khóa chặt con mồi, nhanh như chớp tấn công vào yếu điểm của đối phương.
Những thành viên còn lại vừa cố định được toàn bộ xích tua của quái vật. Tạ Hoài Du và Cố Lãng đã từ trước và sau đánh tới, một người mạnh mẽ đâm vũ khí vào đỉnh đầu của con quái vật, một người lại đâm sâu vào vị trí trái tim trong lòng ngực của nó.
Cả hai nhanh chóng rút lui núp sau một thân cây, quan sát tình hình con quái vật.
Quái vật xích tu to lớn đau đớn ngã xuống bất động sau đó từ từ bị những quái vật nhỏ bên dưới hoàn toàn cắn nuốt.
Không biết sao cả bọn đều trầm mặc nhìn cảnh tượng này, không có vui vẻ vì thoát khỏi nguy hiểm nhất thời mà họ chợt nhận ra, có thể bản thân một khi bị bọn người chơi kia phát hiện cũng sẽ dễ dàng bị giết rồi phân chia chiến lợi phẩm như thế này.
“Sao lại rầu rĩ thế?” Cố Lãng lợi dụng lúc bạn nhỏ đang ngẩn ngơ vuốt nhẹ mũi cậu hỏi.
Tạ Hoài Du giật mình liếc hắn một cái rồi nhỏ giọng nói: “Tôi rầu rĩ khi nào chứ! Anh nhìn lầm rồi.”
Cố Lãng nhẹ vuốt lại hàng mày đã bất giác cau lại từ khi nào của cậu: “Em như vậy còn nói không có, đừng lo, anh có thể đảm bảo em và mọi người trong đội đều sẽ an toàn rời phó bản này.”
“Còn anh thì sao?” Tạ Hoài Du nghe được lỗ hổng trong lời nói của hắn, ngay lập tức dò hỏi.
Cố Lãng cười cười không mấy nghiêm túc nói: “Cái danh No1 của anh không phải để chưng đâu bạn nhỏ.”
Tạ Hoài Du nghe vậy mới hừ hừ vài tiếng cho qua.
Cố Lãng bất đắc dĩ xoa xoa đầu bạn nhỏ khó lừa trước mặt, nói: “Chúng ta phải đi thôi Du Du, bây giờ đã khó thấy đường đi rồi, đến tối anh nghĩ chúng ta sẽ chẳng còn tầm nhìn để di chuyển đâu.”
Tạ Hoài Du nghe vậy thì gật gật đầu, gọi mọi người đang mệt mỏi tựa vào các thân cây khác nhau nghỉ ngơi dậy, tiếp tục cuộc hành trình của họ.