Thứ duy nhất cậu có thể làm tổn thương gã chỉ có ngọn lửa địa ngục kia…. cứ chờ đó, cậu sẽ kéo gã đồng quy vô tận cùng với mình.
Hôm nay nỗi đau cậu phải chịu so với hôm qua không ít hơn được chút nào nhưng Tạ Hoài Du có thể cảm nhận linh hồn mình thật sự đang được gột rửa.
Chỉ số may mắn cũng không ngừng tăng, cũng như tối qua nó đã tăng thêm 33 hiện tại chỉ số may mắn của cậu là 66. Nếu tiếp tục được như thế cho đến ngày cuối cùng, chỉ số may mắn của cậu có thể lên con số 99.
Một con số mà có mơ Tạ Hoài Du cũng không hề nghĩ đến, với một người có chỉ số may mắn là 99 tương đương với khả năng mỗi một thứ cậu thực hiện đều có tỉ lệ thành công là 99%. Hiện giờ cậu có niềm tin làm thứ mình muốn rồi.
Cho đến khi nghi lễ kết thúc Tạ Hoài Du lại không chịu được mà ngất đi, Jalas thở dài chỉ có thể đỡ cậu về phòng nghỉ. Nếu định mệnh đã buộc họ phải chết, cớ sao phải cố gắng với một tương lai mờ mịt, vô nghĩa như vậy.
Cố Lãng đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói, hắn bắt đầu lo lắng không yên thế nhưng mỗi lần hắn nhắn tin cho Tạ Hoài Du cậu đều không gửi lại một chút hồi âm nào.
“Du Du, em có yêu anh không?…. sao em cứ làm tim anh đau thế này.”
Khi trời vừa sáng, ba người lại quay về vị trí đứng của mình. Từ Nguyệt Hi bắt đầu để ý đến hành động lén lút của anh cô nhóc.
“Anh… anh định làm cái gì vậy ạ?” Cô bé run run giọng hỏi.
Cố Lãng có hơi chột dạ, giấu đi lá bùa đã vẽ được một nửa vào trong balo hệ thống, qua loa lấy lệ với cô nhóc: “Không có gì, em quay lại ngồi nói chuyện cùng với anh Niên của em đi.”
Từ Nguyệt Hi không đi, cứng đầu cố chấp đứng đó nhìn chằm chằm vào hắn. Cố Lãng không biết phải làm sao trước nhóc này bèn gọi Lý Tư Niên lại muốn chuyển đề tài, nhưng hắn không biết trẻ con có thể chấp nhất với một việc đến mức nào.
“Anh có biết đó là cấm thuật của gia tộc không? A quên mất, anh là người dặn em suốt cả đời không được dùng loại cấm thuật này mà. Sao giờ em lại thấy anh định dùng nó thế?”
“Anh điên rồi đúng không?… Anh có còn là gia chủ chính chắn luôn bình tĩnh giải quyết mọi chuyện mà em biết không hả?”
Cô bé không dám quá lớn tiếng khiến xung quanh chú ý đến ba người bọn họ nhưng từ khóe mắt đỏ bừng cũng đủ biết Từ Nguyệt Hi tức giận như thế nào.
Cố Lãng nghe vậy đột nhiên trở nên lạnh nhạt nói: “Gia chủ của một gia tộc thì phải luôn như thế à! Xin lỗi vì phải làm em thất vọng, anh bây giờ không còn ngồi trên cái ghế đó nữa rồi. Anh là một người bình thường đang chìm đắm trong tình yêu, anh chỉ muốn bảo vệ người mình yêu mà thôi. Em còn nhỏ có thể chưa hiểu nhưng đến một lúc nào đó nhóc sẽ hiểu vì sao bây giờ anh lại có những suy nghĩ hấp tấp như vậy.”
Từ Nguyệt Hi ngơ ngác đứng đó, đến khi Lý Tư Niên kéo cô bé lại chỗ của mình, cô nhóc mới không kiềm lòng được ôm anh mà khóc: “Em quên mất… anh ấy đã từ bỏ cái ghế gia chủ từ mấy năm trước rồi.”
“Ông luôn bảo với em… đừng sống mệt mỏi như anh lớn. Em không nên áp đặt anh ấy theo đám người lớn trong gia tộc mới phải…. Em đáng lẽ nên hiểu khi trước dáng vẻ anh ấy cố bày ra chỉ là để vừa lòng bọn người kia mà thôi.”
“Đừng khóc, anh em thoát rồi, anh ấy đã có thể quyết định mọi thứ của mình. Dù sao nhóc đã bảo sống chết đã định, em đã sớm chấp nhận cái chết sẽ đến với mình vậy anh nhóc cố một chút cũng có sao đâu nào. Cho nên đừng ngăn cản anh ấy làm chuyện mình muốn nữa nhé!” Lý Tư Niên vỗ vỗ lưng cô nhóc an ủi.
“Vâng, em biết ạ.”
Cố Lãng tiếp tục lấy một tờ giấy vàng khác ra vẽ nên một lá bùa mới. Hắn chuẩn bị nó cho buổi lễ hiến tế, hắn phải soạn sẵn mọi đường lui cho Du Du của hắn.
Ban ngày đám người bên phe không tin thần có thể vào điện để kiểm tra xem có con mồi nào lọt lưới hay không, cho nên thỉnh thoảng âm thanh đạo cụ va chạm vào nhau lại vang lên cùng với đó là hàng loạt kẻ bất hạnh phải ngã xuống vĩnh viễn tại phó bản này.
Cố Lãng cố làm lơ đi hết thảy âm thanh sau đó tập trung vẽ bùa. Lá bùa này rất quan trọng, chỉ cần có nó dù Du Du có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa hắn vẫn có thể cứu được cậu.
Sau khi vẽ xong lá bùa ấy, Cố Lãng cẩn thận đem cất nó ngay. Hắn mở hệ thống bình luận trên phòng livestream đã bị đóng từ lâu.
Phòng livestream 0001 đang có 123972 người xem.
[Aaaa cuối cùng lão Cố anh cũng chịu mở xem bình luận rồi.]
[Lão Cố, bạn trai anh không ổn rồi.]
[Cậu ấy đã đau đến ngất đi hai lần vì đọc kinh thánh đó.]
[Không biết có mình tôi khốn nạn hay sao mà chỉ lo nghĩ nếu nguyên đám thành công rời phó bản thì mình còn biết ngắm lão đại ở đâu.]
[Bạn không cô đơn, tôi cũng nghĩ vậy mà không dám nói.]
Tai Cố Lãng như ù đi, hắn chả nghe được gì khác ngoài việc Du Du của hắn bị đau, em ấy bị đau, nhưng hắn đang ở một nơi tựa như gần lại xa đến không tưởng với người yêu của hắn.
Cố Lãng giận bản thân đến run cả người. Tại sao hắn lại không tìm được cách ở bên cậu ngay lúc cậu phải tự mình chịu đựng đau đớn chứ!
Nhanh chóng kết thúc đi…hắn rất nhớ cậu.
Hắn ước thời gian có thể trôi qua thật nhanh để hắn đến ôm chặt lấy người hắn yêu. Hắn sẽ che chắn hết tất cả bão giông cho cậu.
Tạ Hoài Du vừa tỉnh dậy đã như một thói quen muốn mở tin nhắn tổ đội nhắn tin hỏi han tình hình của đồng đội và người yêu nhưng cậu đột nhiên dừng lại hành động của mình. Cậu không thể để họ tìm ra sơ hở qua những dòng tin nhắn này được, tốt nhất là im lặng không nói gì.
Tạ Hoài Du hạ mắt nhìn xuống hai lòng bàn tay của mình. Nó luôn lạnh lẽo bao năm do thể chất thuần âm của cậu, chỉ là gần đây nó đã không còn lạnh nữa…. có một người đã cố gắng sưởi ấm nó cho cậu.
Thế giới này chỉ có hắn là người cậu không nỡ buông nhất. Đến ngày mai khi cậu thành công đem hiến tế chính mình, có lẽ sẽ có rất nhiều người mang ơn cậu nhưng thật tâm Tạ Hoài Du tự mình làm việc này cũng chỉ vì người cậu yêu và người thân của cậu mà thôi.
Thời khắc quyết định vận mệnh của toàn thể người chơi đã đến, đêm nay là đêm cuối cùng. Khi thời điểm 0 giờ đến, buổi lễ hiến tế sẽ được diễn ra, hai không gian sẽ hợp nhất lại thành một, thần linh sẽ mở ra cổng trời bước xuống nhân gian chọn ra tín đồ ưu tú nhất của ngài.
Trở thành vật hiến tế dâng tặng cả thể xác lẫn linh hồn cho ngài, hòa làm một với thần linh.
Tạ Hoài Du đau đến chết lặng vì những dòng kinh thánh sớm đã khắc sâu vào trong não nhưng lại kiên định không chút nhíu mày nhìn về bức tượng thần trên cao.