Vương Phi Bị Treo Trên Cổng Thành Ba Ngày Rồi

Chương 2: Trên đời không còn ai quản hắn



Vương gia bị mắng vô lương tâm lại không ngủ được.

Chưa đến canh ba hắn đã tỉnh, chỗ bên cạnh lạnh lẽo băng giá, chút hơi người cũng không có, đã sắp đông thành một lớp sương lạnh.

Vương gia mặc đồ ngồi dậy, hờ hững cầm lấy gối đầu bên cạnh, cái gối này tuy hơi cũ nhưng vẫn trắng trắng mềm mềm, không biết đã nhồi bao nhiêu bông gòn. Trên gối còn thêu một con hổ nhe nanh múa vuốt, nhìn chẳng hung mãnh chút nào mà chỉ thấy ngốc nghếch.

"Lão hổ uy mãnh phù hộ cho ngươi trăm trận trăm thắng."

Vương gia nhớ lại người kia từng nói như thế, ngón tay lướt nhẹ trên gối, khóe miệng hơi nhếch lên như cười mà không phải cười, sau đó chợt sa sầm mặt, âm trầm lạnh lùng đứng lên.

——————

Đêm nay cổng thành có gió mạnh, người treo trên cao bị thổi lắc lư lúc ẩn lúc hiện.

Binh sĩ cẩn thận đem người kia xuống, Vương phi bị treo cả ngày nên càng lúc càng tiều tụy, y phục trắng tinh lấm lem bụi bặm, nhưng y là mỹ nhân nên dù tiều tụy thì vẫn khiến người ta thương yêu.

"Phu nhân, ít nhiều gì ngài cũng ăn một chút đi. Vương gia đã căn dặn, ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân."

Binh sĩ sai người bưng lên một cái bát lớn, bên trong đựng chút đồ ăn, đây là hắn lén lút bỏ tiền ra mua chứ Vương gia chỉ cho mớm nước giữ mạng thôi. Nhưng Vương phi là một ca nhi, lại vừa sinh con chưa bao lâu, làm sao có thể chịu được.

"Vương gia...... Hắn vẫn không chịu gặp ta......" Vương phi vẫn không ăn không uống, nửa ngày mới khàn giọng thều thào.

Binh sĩ cũng đau lòng nhưng hắn chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, ở đâu có chỗ cho hắn xen vào.

"Phu nhân, ngài nhận lỗi với Vương gia đi. Vương gia nóng tính, chỉ là nhất thời hồ đồ......"

"Bản vương hồ đồ?"

Nghe thấy giọng nói binh sĩ giật nảy mình, quay đầu lại mới phát hiện Vương gia đã im lặng đứng sau lưng hắn không biết bao lâu rồi, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.

"Vương gia! Ti chức tham kiến Vương gia!"

"Đừng lạy, không có lòng thành thì chẳng có ý nghĩa gì." Vương gia xua tay, "Nếu ngươi đau lòng cho Vương phi thì ngày mai treo lên chung với y nhé?"

"Vương gia, ti chức không dám!"

"A, ta thấy ngươi dám lắm đấy." Thanh âm Vương gia lạnh nhạt, cả người đều uể oải, đã bao nhiêu ngày rồi hắn ngủ không ngon giấc, dù người có làm bằng sắt cũng phải mỏi mệt, "Ngày mai cởi bộ đồ này ra rồi nhận tiền về nhà đi."

"Vương gia, ti......"

"Ngươi nói thêm một câu thì ngày mai ta sẽ sai người lột da ngươi đưa về nhà."

Binh sĩ suýt tè ra quần, không dám lo chuyện bao đồng nữa, câm như hến lui xuống.

Kính Vương cũng không phải nói đùa, mười năm trước Kính Vương hung tàn cỡ nào không ai là không biết, xem mạng người như cỏ rác, ai làm hắn chướng mắt thì một khắc sau liền bị nghiền xương thành tro, chẳng ai dại dột động vào.

Sau khi kết hôn với Vương phi, cọp hoang mới thu răng nanh biến thành mèo nuôi trong nhà, nhưng bây giờ Vương phi cũng chẳng làm được gì, trên đời đâu còn ai quản được hắn.

Hết rồi, đời này không ai quản hắn nữa.

Không còn ai quản hắn cả.