Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ

Chương 51: NGƯỜI TA YÊU LÀ HẮN.



Từng đợt gió thổi qua chiến trường ngàn dặm cuốn bụi bay mù mịt, hôm nay hắn phải quyết đấu với đám người Bắc Dận này. Chỉ cần kết thúc tất cả hắn có thể đưa nàng đến Độc Y cốc rồi.

- Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây đi, nàng cũng không đợi được lâu nữa đâu.

Một thân chiến bào cưỡi trên tuấn mã, Tử Cẩn lạnh lùng nói với người bên phía đối diện, mặc kệ kệ người này là ai, hắn bây giờ sẽ không nhượng bộ đâu.

- Được, quyết đấu thì quyết đấu, nếu hôm nay ngươi đánh thắng được ta, ta sẽ lui binh, còn trả lại Minh Phượng cho ngươi.

- Ngươi đã nói, không được hối hận, ngoài ra chuyện của ta và hoàng đế Bắc Dận ngươi không được nhúng tay vào.

- Đương nhiên, còn nếu ngươi thua, ngươi sẽ mất đi nàng.

- Ta sẽ không thua, đừng phí thời gian nữa.

Hắn chủ động đánh nhanh thắng nhanh, hắc y nam tử lui đến bên bờ vực, hắn cũng không nghĩ nhiều mà đuổi theo.

- Minh Tử Cẩn, không ngờ một chiến thần vương gia lại có lúc lơ là cảnh giác như vậy.

- Ngươi cố tình dẫn dụ ta đến đây, cũng do ta quá sơ xuất rồi.

Hắn do nóng vội lại không hề nghĩ nhiều để dễ dàng bị người này lừa, nhìn bờ vực sâu thẳm bên cạnh hắn mặt không hề có biểu cảm gì, bây giờ chỉ đành đánh cược một phen, nàng còn đang đợi hắn trở về, hắn không được xảy ra chuyện gì.

- Ngươi nghĩ bây giờ còn có cơ hội quay đầu sao, chỉ cần ta ra lệnh, chỗ ngươi đứng sẽ phát nổ, đến lúc đó, ta sẽ chính là người thắng rồi.

Hắc y nam tử từ đầu đã tính trước, nếu hắn cho phát nổ thì Minh Tử Cẩn cũng khó thoát, còn đề phòng ngoài dự liệu, nếu Tử Cẩn không bị nổ chết cũng sẽ rơi xuống vực, chắc chắn là không còn đường để lui rồi.

- Cho dù ta chết, nàng cũng không đến bên cạnh ngươi đâu.

- Chuyện đó ngươi không cần lo, ta rồi sẽ có cách khiến nàng cam tâm tình nguyện gả cho ta.

Hắc y nam tử nở nụ cười đắc y, hắn tháo bỏ mặt nạ dùng bộ mặt thật đối mặt với Minh Tử Cẩn.

- Biểu ca, thì ra là huynh! Huynh mau dừng tay lại đi!

Lúc hắn xuất phát trong lòng Sở Lan cảm thấy bồn chồn không yên nên đã bí mật theo sau đến chiến trường, trong khi hắn đánh nhau với hắc y nam tử thì nàng đã chứng kiến hết tất cả. Không ngờ biểu ca nàng lại là người đứng sau chuyện Minh Phượng diệt vong.

- Lan nhi, sao nàng đến đây?

Hắn và Tiêu Sở Tranh đồng loạt nghi vấn, chẳng phải lúc này nàng nên ở doanh trại hay sao.



- Ta không đến thì sao lại biết được mọi chuyện chứ, biểu ca, huynh nói đi, tại sao lại làm như vậy?

- Ta cũng vì yêu muội thôi, vốn dĩ ta định mang sính lễ hỏi cưới muội, không ngờ hắn lại đến cướp muội đi.

- Đây gọi là yêu ta sao, ta nói cho huynh biết, người ta yêu là hắn, ta chỉ coi huynh như ca ca ruột thôi!

Nàng không hề có tình cảm nam nữ với Tiêu Sở Tranh, Tiêu Sở Tranh nghe nàng nói liền nhếch mép cười tự giễu, hắn không tin Minh Tử Cẩn chết rồi, nàng vẫn còn yêu Minh Tử Cẩn. Hắn chỉ cần hạ lệnh, lo gì sau này nàng không hồi tâm chuyển ý, thứ mà hắn muốn có, hắn sẽ dùng mọi thử đoạn cướp đi.

- Hừ, vậy thì muội nhìn đi, ta sẽ khiến hắn chết trước mặt muội ! Muội tránh ra cho ta!

- Tiêu Sở Tranh, huynh đúng là đồ ích kỉ, ta sẽ khiến huynh hối hận!

Tiêu Sở Tranh bắn pháo hiệu, thuộc hạ của hắn liền châm ngòi, Sở Lan mặc kệ tất cả chạy về phía hắn.

- Lan nhi, nàng định làm gì, mau tránh ra đi!

- Ta không tránh, có chết thì chúng ta cùng chết, ngươi không được bỏ ta lại!

- Lan nhi, muội điên rồi sao, tránh ra, sẽ chết đó!

Ánh mắt Tiêu Sở Tranh hằn lên tia máu, tại sao nàng lại vì tên Minh Tử Cẩn đó mà đồng ý hy sinh tính mạng, hắn không cam lòng.

- Ta sống hay chết không liên quan đến huynh, ta hận huynh, hẹn không gặp lại!

Chỗ hai người đứng phát nổ, cả vùng đất đá sụp xuống, hai người dần mất đi ý thức mà rơi xuống vực. Hai người bọn họ bị tách ra, hắn rơi vào một sơn cốc còn nàng liền bị một vầng sáng bao phủ mà biến mất.

* * *

- Lăng Dương Sở Lan, tỉnh lại đi!

Tiếng gọi truyền ra từ không gian vô tận, Sở Lan mơ hồ mở mắt, nàng phát hiện bản thân ở một không gian vô cùng kì lạ

- Ta đang ở đâu đây? Tiểu Cẩn, ngươi đang ở đâu, trả lời ta đi!

Nàng nhìn ngó xung quanh không thấy hắn đâu, Sở Lan hoảng sợ gọi tên hắn, nàng gọi mãi nhưng không thấy hồi âm.

- Đừng gọi nữa, hắn đang ở một nơi khác, không có ở nơi này đâu.



Giọng nói gọi nàng lúc nãy đột nhiên lại vang lên, xung quanh không hề có một ai, cả không gian nhìn vô tận nhưng chỉ có một mình nàng ở đó.

- Ngươi là ai? Mau ra đây đi!

- Ta làm gì có thực thể mà hiện thân!

- Ta đang ở đâu? Tại sao ta lại ở nơi này?

- Haiz, thật ra các ngươi cũng chỉ là một nhân vật trong truyện được người ta tạo ra thôi, nhân vật chính thì phải trải qua nhiều thử thách mới được bên nhau chứ!

- Thì ra ta chỉ là một nhân vật trong truyện thôi sao, nhưng sao ta lại bị cuốn vào đây rồi?

- Do lỗi hệ thống thôi, đợi tác giả khôi phục thì ngươi sẽ trở ra mà.

Nàng khóe môi giật giật, lỗi hệ thống là cái quái quỷ gì, dẫu biết chỉ là một nhân vật nhưng cũng không cần phải đến mức như vậy chứ.

- Vậy bọn ta đến cuối sẽ được bên nhau sao?

Chẳng phải lúc nãy nàng nghe sau khi vượt thử thách sẽ được ở bên nhau sao, vậy thì tốt quá rồi.

- Không biết, kết cục cuối cùng còn phải xem tác giả nữa!

- Ngươi sao cứ phải dội cho ta một gáo nước lạnh như thế, đang giỡn mặt với ta à?

- Ta chỉ nói sự thật thôi, nếu ngươi biểu hiện không tốt, độc giả không yêu thích thì nói không chừng truyện còn bị xóa đó!

- Nếu truyện bị xóa thì ta sẽ bị gì?

- Tất nhiên là tất cả các người đều sẽ biến mất rồi, dễ vậy mà không nghĩ ra, ngốc quá!

Không phải chứ! Nghiêm trọng đến vậy sao? Sở Lan mới đầu còn tưởng là không còn gì phải lo lắng nữa, ai ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy.

- Vậy còn chuyện cổ độc của ta thì sao? Lỡ đâu tác giả quên chuyện giải độc cho ta rồi sao?

- Ai biết, ngươi hỏi nhiều quá rồi đó, con đường của ngươi phải do chính ngươi lựa chọn chứ, ta đi đây.

- Ê... này... tên kia, cứ như vậy mà đi sao?

Nàng thất vọng ngồi bệch xuống đất, nàng còn phải ở nơi này đến bao lâu đây?