Gió nhẹ thổi qua từng khóm hoa mẫu đơn trong ngự hoa viên, từng đàn bướm đủ màu sắc bay xung quanh những bông hoa nhìn thật đẹp mắt. Sở Lan nằm tựa lưng trên chiếc ghế dài trong đình ở ngự hoa viên, ánh mắt nhìn vào đóa mẫu đơn gần đó đến không chớp mắt.
- Nương nương, người nhìn cái gì ở đó vậy?
- Chỉ là ta nhìn đóa hoa mẫu đơn kia thật đẹp mắt thôi
Nàng lười nhác đánh một cái ngáp rồi trả lời Tử Cúc, từ khi có thai nàng liền thích ngủ nhiều hơn.
- Tiểu Cẩn đâu rồi, sao chàng ấy còn chưa đến nữa
- Nương nương người nhớ nhung hoàng thượng rồi sao?
- Tử Cúc, muội dám chọc ta sao, muội có tin bây giờ ta gả muội đi luôn không!
Tử Cúc trề môi với nàng, Sở Lan từ lâu đã biết Tử Cúc thích Hắc Ảnh, chỉ là nàng ấy ngại nên không nói ra thôi, hôm nào nàng phải làm mai cho bọn họ mới được.
- Nương nương người bị nói trúng tim đen nên mới nói lảng sang chuyện của muội, người thật xấu xa
- Nhìn muội xem, đã đỏ mặt rồi còn nói, Hắc Ảnh thấy bộ dạng này của muội không biết sẽ phản ứng ra sao a
- Thôi coi như muội sai, không chọc người nữa
- Tỷ tỷ, lâu rồi không gặp
Hai người đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ thì Trương Nhược Nhược xuất hiện, nàng liền thu hồi gương mặt đùa giỡn thay vào đó là vẻ lạnh lùng, uy nghi của bậc mẫu nghi thiên hạ. Trương Nhược Nhược thấy khí chất của nàng hoàn toàn lấn át được nàng ta trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
- Ngươi đừng gọi bừa, ai là tỷ tỷ của ngươi, Trương cô nương lần sau nên chú ý.
- Là thần sơ ý, mong hoàng hậu nương nương thứ lỗi
Khi nói đến bốn chữ hoàng hậu nương nương, nàng ta như rít qua kẽ răng, nếu không có sự xuất hiện của nàng, vị trí hoàng hậu chính là của nàng ta rồi. Bản thân nàng ta tự cao tự đại cứ nghĩ nếu không có nàng, hắn chắc chắn sẽ cưới nàng ta, không hề biết rằng trong lòng hắn thực chán ghét nàng ta từ lâu.
- Hôm nay Trương cô nương lại rảnh rỗi đến tìm bổn cung, không biết là có chuyện gì hay không?
- Thần từ xa trông thấy nương nương nên muốn đến thỉnh an thôi, nếu có làm phiền người, nương nương thứ tội.
Thoạt nhìn nàng ta bề ngoài dịu dàng, ôn nhuận như nước khiến người người xiêu lòng, nếu không phải hôm đó nàng ta đến tìm nàng thì nàng còn không biết bộ mặt độc ác, nham hiểm của nàng ta.
- Không có gì, bổn cung dạo này hơi lười nên nằm đây thôi, Trương cô nương cứ tự nhiên.
Vừa nói nàng vừa lấy tay xoa bụng, ánh mắt Trương Nhược Nhược nhìn đến bụng nàng liền lóe qua độc ác tính toán.
Mấy ngày trước nàng ta nghe tin nàng mang thai đã tức giận hất đổ hết đống ly trà trên bàn. Nếu nàng thuận lợi sinh đứa bé đó ra thì không còn cớ để nạp nàng ta vào hậu cung, nàng ta không thể để đứa bé đó chào đời.
- Hoàng hậu nương nương, người đang mang thai không nên ra gió nhiều, hay là để thần dìu người về tẩm cung
- Không cần đâu, bổn cung tự đi được, không phiền Trương cô nương
Tự nhiên nàng ta lại có lòng muốn dìu nàng về tẩm cung, có quỷ mới tin là nàng ta có ý tốt đó, nàng đương nhiên không để nàng ta giúp rồi, con người trước mặt nàng hẳn là đang âm mưu hại đến đứa bé trong bụng nàng rồi.
- Được giúp đỡ nương nương là phúc phần của thần, có gì phiền phức đâu chứ
Trương Nhược Nhược giả vờ không nghe lời từ chối của nàng mà tiến đến nắm lấy cánh tay nàng.
Nàng ta dùng tay bấu vào cánh tay nàng, móng tay đâm vào da thịt làm nàng đau. Nàng ta đúng thật âm hiểm, nếu nàng nghĩ không sai thì nàng ta định làm nàng đau để hất nàng ta ra. Lúc đó nàng ta sẽ giả vờ khóc lóc, nàng vì vận động mạnh mà ảnh hưởng đến cái thai. Như vậy nàng mang danh độc ác còn tự hại đến hài tử của mình, chẳng phải nàng ta sẽ được lợi hay sao?
- Trương cô nương, ngươi làm tay ta đau đó!
- Thần không biết, xin nương nương thứ tội, nương nương, thần chỉ là có ý tốt muốn giúp người thôi.
Ngoài dự đoán của nàng ta, nàng không hề đẩy nàng ta ra mà chỉ nhíu mày. Trương Nhược Nhược còn không dễ dàng bỏ qua như vậy, vừa hay thấy bóng dáng hắn bước đến liền lập tức buông tay nàng mà quỳ bệch xuống đất khóc lóc.
- Ý tốt của ngươi làm sao bổn cung dám nhận đây!
Muốn diễn kịch thì để nàng diễn cùng nàng ta đi, đừng tưởng nàng không biết hắn đến, nếu lão công nhà nàng đến rồi vậy thì còn ngại gì mà không nhân lúc này quậy cho đã.
- Nương nương, người ghét ta, ta biết, nhưng ta thật lòng thích hoàng thượng, ta chấp nhận bị người đánh mắng, chỉ mong có thể ở lại đây.
Nàng chậc lưỡi, diễn cũng hay thật, có điều nàng ta diễn sâu đến đâu thì cũng không thắng được nàng đâu.
- Được, là ngươi muốn bị đánh, đừng trách ta đó
Nàng cúi người cho nàng ta hai bạt tay, nàng không hề hiền lành gì đâu, Sở Lan đánh đến hai bên má nàng ta in dấu tay đỏ. Trương Nhược Nhược cắn chặt răng, hai cái tát này, nàng ta nhẫn!
Trương Nhược Nhược thấy hắn sắp đến nơi liền một bộ ủy khuất, gương mặt đầy nước mắt, hai bên má là hai dấu ta rõ ràng, bộ dạng thảm đến vô cùng.
- Lan nhi, nàng đánh đủ chưa?
Hắn gương mặt âm u bước vào trong đình, nàng ta thấy ngữ điệu và vẻ mặt giận dữ này của hắn trong lòng đắc ý không thôi. Nàng phủi phủi tay chống hông quay sang nhìn hắn.
- Chưa đủ, ta còn muốn đánh tiếp đó, chàng đau lòng sao?
- Sao nàng dám làm vậy với nàng ta hả?
- Tại sao ta lại không dám, hừ
Trương Nhược Nhược một bên chờ xem hắn tức giận mà giam nàng vào lãnh cung, nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của nàng ta.
- Ta biết nàng tức giận nàng ta, nàng cho cung nữ đánh là được rồi, lỡ động đến thai khí thì sao?
- Hừm, ai bảo chàng đến trễ, đánh cũng đánh xong luôn rồi!
- Xin lỗi, ta sai, nàng bình tĩnh đã.
Hắn đến bên cạnh vuốt ve bụng nàng hoàn toàn xem Trương Nhược Nhược như vô hình, nàng ta cắn răng, tại sao hắn không hề tức giận, tại sao lại không thèm nhìn đến nàng ta chứ.
- Hoàng thượng, thần biết hoàng hậu nương nương rất ghét thần, người sỉ nhục thần như vậy, Nhược nhi làm sao sống nổi đây a!
Không nói đến nàng ta, bây giờ nàng ta lại muốn khơi mào, hắn nể tình lúc trước là đệ tử của Nam Xuyên môn nên năm lần bảy lượt tha cho nàng ta. Con người hắn rất kiên nhẫn với nàng nhưng không có nghĩa là với nàng ta hắn cũng như vậy.
- Không sống nổi thì sao? Hay là bây giờ ngươi chết cho trẫm xem đi!
- Ngươi chết thì liên quan gì đến trẫm, trong lòng trẫm chỉ có Lan nhi, ngươi nghe cho rõ!
Gương mặt âm lãnh, khí chất của bậc vương giả làm nàng ta sợ hãi rùng mình.
- Trương Nhược Nhược, chẳng phải ngươi nói ta là thế thân của ngươi sao, sao ngươi không nhìn thử bản thân xem.
- Ngươi... ngươi...
Nàng ta tức đến chỉ tay vào mặt nàng, quả thật ai nhìn vào cũng biết, từ trên người Sở Lan toát ra khí chất uy nghiêm của một hoàng hậu mà ở Trương Nhược Nhược không có.
- Hỗn xược! Ngươi dám chỉ tay vào mặt bổn cung, Tiểu Cẩn chàng nhìn xem sư muội của chàng kìa
- Lan nhi bình tĩnh đã, giao cho ta đi
- Hừ, chàng làm sao đó làm!
Nàng khoanh tay đứng tựa vào cột xem kịch, hắn đến một cái liếc mắt cũng không cho nàng ta.
- Người đâu, Trương Nhược Nhược khi quân phạm thượng, lôi xuống đánh năm mươi trượng, đuổi khỏi hoàng cung.